Đạo Quân

Chương 1319: Cáo trạng




Một người mới vào đã muốn đứng ngang hàng với những người trước, lại còn có quyền lực lớn hơn họ, làm sao có ai thoải mái được.

Chuyện bí phương để đến tận bây giờ mới nói là còn do Cung Lâm Sách cảm thấy chèn ép đối phương quá khó coi, Cung Lâm Sách đã đè xuống, để Ngưu Hữu Đạo gia nhập Tử Kim động rồi mới nhắc lại.

Cung Lâm Sách cũng chỉ có thể kéo dài tới hiện tại, thật sự là lý do của mọi người ở đây cũng có đạo lý, bằng không Ngưu Hữu Đạo có đầy đủ đường lui, muốn vào là vào, muốn rút là rút, thế là sao? Nhất định phải tiến hành chèn ép.

Nghiêm Lập nhìn Ngưu Hữu Đạo chống kiếm đứng đối mặt với mọi người, có ảo giác như kẻ này đang một mình đánh với cả đám người bên này.

Ông ta lại quay sang nhìn phản ứng của mọi người, thầm cười khổ.

Bần đầu ông ta phản đối cách làm này, cho rằng người ta đã vào cửa, cả đám lập tức bâu vào chèn ép, có phải là hơi quá đáng?

Ý của Nghiêm Lập là sau này hãy nói, không vội vã ngay lúc này. Trải qua thời gian dài một chút, hai bên đã biết gốc rễ của nhau, sau đó tìm cơ hội thích hợp nói ra, đôi bên đều tương đối dễ xuống đài, miễn cho thể diện khó coi.

Không phải là Nghiêm Lập nhất định muốn đứng về bên Ngưu Hữu Đạo, mà là trong Thiên Đô bí cảnh đã qua lại với Ngưu Hữu Đạo lâu như vậy, biết Ngưu Hữu Đạo là kẻ không dễ chọc. Tên kia nhìn thì trẻ tuổi, thực ra thủ đoạn cao tay, già đời, tuyệt đối không thể lấy người thường ra so sánh. Trong bí cảnh Thiên Đô, có bao người bị hắn chơi chết?

Làm sao lấy được hạng nhất đợt đi bí cảnh Thiên Đô lần này, Nghiêm Lập tự tham gia và đó nên hiểu quá rõ ràng, đã có bao nhiêu nhân vật lớn lớn bé bé gào gào kêu loạn, thậm chí mất mạng?

Cho nên Nghiêm Lập rất lo lắng khi mọi người làm như vậy, lo là sẽ chọc vào khiến Ngưu Hữu Đạo sẽ gây chuyện trong Tử Kim động. Nếu hắn thật sự náo loạn cả Tử Kim động lên thì việc vui thành lớn rồi.

Nhưng ý kiến của một mình Nghiêm Lập thật sự khó có thể áp đảo ý kiến của đám đông.

Bây giờ được rồi, người ta ném thẳng ra một cái tên "Toa Như Lai" đã bị dọa, lại còn ép nữa sao, ép được không chứ? Nhiều người có tác dụng không? Môn quy có tác dụng không? Người ta vừa nói một câu đã khiến điều mà mọi người mồm năm miệng mười nói nãy giờ thành phí lời, giờ thì biết vị này lợi hại rồi chứ?

Ngưu Hữu Đạo hai tay chống kiếm, hờ hững để ý đến phản ứng của mọi người.

Hắn không muốn như vậy. Ban đầu hắn vốn đã chuẩn bị giao bí phương ra, vì hắn biết một người mới vào cửa mà cầm quá nhiều vật quý thì không ổn, có những việc cần phải bỏ ra được. Nhưng đám khốn kiếp này thực quá đáng, có ý gì? Cảm thấy hắn dễ ức hiếp, hay là muốn trắng trợn cướp đoạt?

Nếu người ta đã bày ra trạng thái bắt nạt và chèn ép, vậy thì xương của hắn đã cứng càng thêm cứng. Bằng không, vừa thấy mặt đã bị ép thành cặn bã, sau này khó mà bảo đảm đám này sẽ không được voi đòi tiên nữa.

Cho dù có xin lỗi, hắn cũng không muốn cho bí phương, ít ra thì tạm thời không muốn cho.

Nữ trưởng lão Mạc Linh Tuyết lên tiếng:

"Toa Như Lai có thân phận gì, y muốn cái gì chẳng được, tại sao phải coi trọng bí phương của ngươi?"

Ngưu Hữu Đạo bị hỏi gì cũng nói không biết:

"Việc này thì ta không rõ, người truyền lời trung gian là Ngọc Thương. Chắc hẳn Ngọc Thương cũng không đến nỗi lấy Toa Như Lai ra nói hươu nói vượn. Làm sao, Mạc sư tỷ chẳng lẽ cảm thấy ta đang nói dối? Chưởng môn thường đi Phiêu Miễu các, nếu không thì để chưởng môn hỏi Toa Như Lai một cái là biết thật giả."

Khóe miệng Cung Lâm Sách giật một cái, ta đi hỏi Toa Như Lai? Làm sao hỏi? Hỏi Toa Như Lai có phải là từng nhận lễ của ngươi? Cho dù người có nhận, ta chạy tới hỏi người ta chuyện nhân lễ là sao, kiếm chuyện kích thích sao?

Mạc Linh tuyết nói:

"Sư đệ hiểu lầm, ta không có ý này. Có điều, coi như bí phương đã đưa cho người ta, chẳng lẽ người ta còn hạn chế ngươi không được phép sản xuất buôn bán nữa hay sao?"

Ngưu Hữu Đạo hiểu ý của nàng ta, vòng đi vòng lại cuối cùng vẫn là nắm lấy con đường phát tài này, lắc đầu nói:

"Vậy thì không, có điều từ khi đưa bí phương cho người ta rồi, sơn trang Mao Lư đã dừng sản xuất. Người ta muốn bí phương, ta trắng trợn đến đâu cũng biết là tiếp tục sản xuất buôn bán cũng không thích hợp. Có cần chưởng môn đi thăm dò ý tứ của y hay không?"

Hắn không nói lung tung. Từ lúc ra khỏi bí cảnh Thiên Đô, người của sơn trang Mao Lư sơ tán chạy trốn, không tiện sản xuất buôn bán, quả thực đã dừng lại.

Còn về sau này lúc này sản xuất lại thì không quan trọng nữa. Có lẽ Ngọc Thương ổn định cục diện xong cũng sẽ bắt tay vào chuyện sản xuất, cũng là chuyện sau này. Hiện giờ hắn không thể dễ dàng bị ép nhượng bộ.

Hỏi thăm cái rắm! Cung Lâm Sách oán thầm, bề ngoài thì không thể hiện gì.

Xem ra mọi người đã nhận ra rồi, Ngưu Hữu Đạo rõ ràng chính là đang lấy Toa Như Lai ra làm bia đỡ đạn, mà cái bia đỡ đạn này lại cứ có hiệu quả rất tốt. Ở đây không có ai dám phản đối lại. Ngưu Hữu Đạo đã nói vậy, còn ai dám nói không cần phải để ý đến bên Toa Như Lai?

Mọi người đều không còn là trẻ nhỏ ba tuổi, cũng không phải người bình thường. Cơm có thể ăn bậy, lời không thể nói lung tung, nói ra là phải gánh chịu hậu quả.

Chán ngấy, cả đám người cảm giác như nuốt phải con ruồi.

Sự việc cuối cùng là sống chết mặc bay. Cung Lâm Sách dặn dò Ngưu Hữu Đạo một phen, nói ngươi mới tới, nên làm quen với môn quy gì đó.

Sau khi mọi người tản đi, đều đã chuẩn bị xong. Ngưu Hữu Đạo đã thành trưởng lão của Tử Kim động, liên tục kiếm chuyện với người ta thì cũng cần phải có cớ, không thể vô duyên vô cớ làm xằng bậy.

Cung Lâm Sách bảo Nghiêm Lập ở lại một lát. Chờ mọi người đi cả, ông ta hỏi:

"Ngươi cảm thấy Ngưu Hữu Đạo thật sự đưa bí phương cho Toa Như Lai?"

Nghiêm Lập thấp giọng nói:

"Đã nói thẳng danh tính ra, không mập mờ chút nào, dội thẳng vào đầu Toa Như Lai! Dù có nói láo đến cỡ nào thì hắn cũng không đến mức lấy chuyện như vậy ra nói lung tung chứ?"

Cung Lâm Sách trầm mặc, cau mày nói:

"Kẻ này không dễ dàng chịu thua, xem ra cần phải cân bằng lại một phen, nếu không thì đôi bên không tranh đấu với nhau không xong!"

Nghiêm Lập hiểu ý của ông ta, ý nói Ngưu Hữu Đạo và các trưởng lão khác. Việc ngày hôm nay, các trưởng lão khác bị cái bảng hiệu "Toa Như Lai" nhét vào miệng đã không còn lời nào để nói, nhưng nhất định nuốt không trôi được cục tức này, sau đây chắc chắn sẽ còn quay lại gây sự. Ngưu Hữu Đạo sẽ không chịu thua, không gây ra chút chuyện mới là lạ.

Nghiêm Lập gật đầu liên tục nói:

"Tên Ngưu Hữu Đạo này không phải kẻ hiền lành, trong tay lại nắm quyền lực to lớn nơi thế tục. Nếu hai bên thực sự đấu nhau, chẳng biết ồn ào lớn đến mức nào."

Cung Lâm Sách:

"Ngươi quan sát nhiều thêm một chút."

"Được!" Nghiêm Lập chắp tay xin cáo lui.

Nhưng vừa đi tới cửa đại điện, một đệ tử chạy nhanh tới cửa, nhanh bước vào trong nói:

"Chưởng môn sư tôn, Ngưu Hữu Đạo thở hồng hộc chạy ra sau núi."

Nghiêm Lập đang muốn cất bước đi ra khỏi điện chợt sững người, he tiếng quay đầu lại.

Cung Lâm Sách cau mày:

"Thở hồng hộc? Hắn chạy ra sau núi làm gì?"

Đệ tử nói:

"Đi tìm Chung sư tổ. Đệ tử trông coi núi ngăn cản hắn, không cho hắn quấy rầy. Hắn nói là hắn bị uất ức muốn tìm sư phụ kể khổ, nhất định đòi đệ tử trông núi thông báo bằng được. Bây giờ người đã đi vào "Quy Miên các", đệ tử trông núi khẩn cấp tới đây thông báo."

Quy Miên các chính là nơi Chung Cốc Tử bế quan.

"Hồ đồ, Chung lão thủ nguyên kéo dài tuổi thọ, sao có thể dễ dàng bị quấy rồi!"

Cung Lâm Sách nổi giận, nói với Nghiêm Lập đang có vẻ ngạc nhiên rõ ràng:

"Kể khổ? Kể khổ gì? Rõ ràng là đi cáo trạng! Đánh rắm có một chút mà không tiếc quấy nhiễu sư phụ mình đang thủ nguyên kéo dài tuổi thọ! Chuyện đã qua, vì sao hắn còn vô lại như vậy?"

Ông ta vừa nói vừa đi ra ngoài.