Đạo Quân

Chương 1476: Xử lý từng người một (2)




“Trần Bưu, Lư Thiên Quảng...” Người dính đầy bùn co quắp trên mặt đất, chậm rãi lên tiếng.

Nhiều cái tên như vậy, muốn theo thứ tự báo ra, độ khó không nhỏ.

Trong khi thuật lại, hắn ta không khỏi suy nghĩ nhiều hơn một chút.

Đợi khi báo xong tên, Ngưu Hữu Đạo đã có được danh sách mà hắn cần: “Trần Bưu làm gì ở Phiêu Miễu các, chức vụ gì?”

Hỏi một câu đáp một câu, người dính đầy bùn nhất nhất trả lời hết.

Nội dung hơi nhiều, Ngưu Hữu Đạo không quên nhắc nhở Tần Quan chỉ ghi lại những cái quan trọng, không cần phải ghi mấy cái linh tinh. Hiện tại chẳng tìm ra được thứ gì để có thể ghi chép cả.

Sau khi hỏi xong, sắc trời cũng đã chạng vạng tối.

Bản khẩu cung này có thể phát huy được tác dụng gì, Ngưu Hữu Đạo tạm thời không biết nhưng tối thiểu cũng có được thu hoạch, ít nhất có một người khiến hắn động tâm. Hắn thật sự coi trọng một người trong danh sách này, tên là Ngao Phong.

Theo như người kia thuật lại, Ngao Phong xuất thân từ vườn Vô Lượng, mà vườn Vô Lượng chính là cấm địa Thánh Cảnh với rất nhiều quả Vô Lượng. Quả Vô Lượng là quả Hồ Tiên của Yêu Hồ tộc.

Nhìn chằm chằm cái tên Ngao Phong trên danh sách, Ngưu Hữu Đạo suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: “Chúng ta hãy bàn đến tên Ngao Phong này. Vườn Vô Lượng chính là cấm địa Thánh Cảnh. Người đã phái đi trông coi vườn Vô Lượng, tại sao lại chạy đến tham gia tỷ thí lần này?”

Người dính đầy bùn đáp: “Có lẽ là không muốn chôn chân ở chỗ đó, muốn nhân cơ hội này mà ra ngoài. Vườn Vô Lượng chính là cấm địa được Thánh Tôn coi trọng nhất. Nhìn thì giống như nhàn hạ, nhưng thật ra lại như đang giẫm trên tấm băng mỏng, chỉ cần chút sơ sẩy là đầu rơi xuống đất. Xảy ra vấn đề, mặc kệ người nào, thân phận gì cũng khó mà thoát khỏi cái chết. Sau khi tiến vào vườn Vô Lượng, cơ hồ mất hết tự do, vì thế không ai muốn đến vườn Vô Lượng cả. Cuộc tỷ thí lần này, người nào của Phiêu Miễu các giành được thành tích, nhất định sẽ được trọng dụng. Tâm phúc của chín vị Chí Tôn ở vườn Vô Lượng xem như chết cứng ở đó rồi, còn Ngao Phong hẳn là có ý tưởng.”

Ngưu Hữu Đạo nhìn tin tức bên dưới Ngao Phong: “Người của thánh địa Vô Hư, đồ tôn của Thánh Tôn Đốc Vô Hư...”

Người dính đầy bùn nói: “Đệ tử của Diệp Niệm, mà Diệp Niệm là đồ đệ của Đốc Vô Hư, hẳn là từ quan hệ này mà ra.”

Ngưu Hữu Đạo gật đầu, lại hỏi: “Bên trong vườn Vô Lượng có bao nhiêu quả Vô Lượng?”

Người kia đáp: “Sinh trưởng không dễ, làm sao mà có nhiều được. Nghe nói trước kia trồng được một khu vực lớn, quả rất nhiều. Về sau đều bị các vị Thánh Tôn hủy hết, chỉ lưu lại một cây. Trên một cây chỉ mọc mười hai quả. Cũng chỉ vì một cây này mà chết không biết bao nhiêu người.”

Ngưu Hữu Đạo trầm tư một chút rồi hỏi: “Ngoại hình của Ngao Phong như thế nào?”

“Dáng người cao gầy, mặt trắng không râu, mắt to...” Nói đến đây, người dính đầy bùn trố mắt, giật mình hỏi: “Ngươi muốn tìm Ngao Phong? Ngươi tìm y làm gì?”

Nghe người này hỏi, Tần Quan và Kha Định Kiệt cũng hãi hùng khiếp vía.

Người cao gầy, mặt trắng không râu, mắt to. Có ba người có tướng mạo như thế này. Ngưu Hữu Đạo rút kiếm đâm một cái, người dính đầy bùn lập tức bất tỉnh.

“Ngươi thức tỉnh gã kia, sau đó xác minh lại những gì tên này nói có đúng không.” Ngưu Hữu Đạo ném chiếc áo có đầy chữ viết cho Tần Quan, bảo y đi làm.

Tần Quan vội vàng làm theo. Y thức tỉnh gã cụt tay, sau đó chiếu theo phương thức của Ngưu Hữu Đạo mà hỏi qua một lần, xác minh lại tin tức đang có.

Một người thẩm vấn, một người phụ trách đề phòng xung quanh. Ngưu Hữu Đạo hai tay chống kiếm, ánh mắt lấp lóe không yên, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Kha Định Kiệt nhìn thoáng qua phản ứng của Ngưu Hữu Đạo.

Sau khi trời tối, Ngưu Hữu Đạo bảo Kha Định Kiệt đốt một đống lửa, thuận tiện cho Tần Quan làm việc.

Kha Định Kiệt lại sợ hãi, nhịn không được mà nhắc nhở: “Trưởng lão, một khi người của Phiêu Miễu các phát hiện thiếu mất hai người, nhất định sẽ tìm kiếm khắp nơi. Chúng ta đốt lửa, chẳng phải bại lộ mình sao?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi. Không có khi nào trời tối mà không thấy người sẽ lập tức tìm kiếm khắp nơi cả, nhất định phải chờ thêm một lát, chờ đến khi xác nhận người đã mất tích thật sự, khi đó mới có khả năng tìm kiếm. Địa điểm gặp mặt kế tiếp của bọn họ cách đây rất xa. Chờ bọn họ tìm đến đây, chúng ta đã xong việc. Cho dù tìm đến, cũng không phải tập trung tìm, không cần phải lo lắng. Có việc ta sẽ xử lý, cứ làm tốt công việc cảnh giới của ngươi là được.”

Tâm trạng Kha Định Kiệt hoảng loạn, bất đắc dĩ làm theo. Y có suy nghĩ muốn chạy nhưng lại lo lắng chạy không thoát.

Đêm càng khuya hơn, Kha Định Kiệt bước đến bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, thấp giọng nói: “Trưởng lão, đằng sau cái cây bên phải.”

Ngưu Hữu Đạo nghe xong, lập tức quay đầu lại, chỉ thấy trong bụi cỏ dưới cây xuất hiện một thân ảnh quen thuộc, là con hắc hồ kia.

Đây là lần thứ ba hắn nhìn thấy.

Ánh mắt một người một hồ cách nhau một bụi cỏ, đối mắt nhìn nhau.

Ngưu Hữu Đạo quay đầu nhìn đằng trước, không để ý đến.

Kha Định Kiệt lại nhắc nhở: “Trưởng lão, yêu hồ có linh trí. Chuyện mà chúng ta làm đã bị nó nhìn thấy. Một khi để nó làm bại lộ tin tức, sợ rằng sẽ rất phiền phức.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Không cần ngươi quan tâm, ta tự có tính toán.”

Đúng lúc này, Tần Quan đang ngồi xếp bằng trên mặt đất cũng hoạt động cơ thể một chút, sau đó ra tay đánh bất tỉnh người cụt tay. Y đứng dậy, đưa chiếc áo có ghi chữ lên: “Trưởng lão, đã xác minh qua, cơ bản đều không sai.”

Ngưu Hữu Đạo đứng dậy, cầm lấy chiếc áo, nghiêng đầu ra hiệu: “Xử lý từng người một.”

“Cái gì?” Hai người nghẹn họng, tất nhiên hiểu lời của Ngưu Hữu Đạo là có ý gì.

Tần Quan run giọng nói: “Trưởng lão, không phải ngài đã nói nhược điểm bán đứng Phiêu Miễu các của bọn họ nằm trong tay ngài, ngài không cần thiết phải giết bọn họ sao? Giữ bọn họ lại tất có chỗ để lợi dụng mà?”

Ngưu Hữu Đạo đáp: “Người của Phiêu Miễu các có rất nhiều, bắt thêm hai người nữa cũng không khó. Nhưng đệ tử Tử Kim Động ở đây cũng chỉ có hai người các ngươi. Sống chết của bọn chúng không quan trọng, ta càng coi trọng các ngươi hơn. Lựa chọn phản bội tông môn, hay là lựa chọn giữ gìn lợi ích tông môn, tự các ngươi cân nhắc. Nhưng ta muốn nhắc nhở các ngươi, ta là Trưởng lão Tử Kim Động, ta có nghĩa vụ phải thanh lý phản đồ tông môn.”

Tình thế của hai người rất khó xử, rất muốn hỏi hắn, chuyện mà hắn làm có tính là giữ gìn lợi ích tông môn hay không.

Thấy hai người không nói lời nào, cũng không có động tác, Ngưu Hữu Đạo nhìn quanh một chút, cười như không cười: “Đừng ép ta thanh lý môn hộ. Đừng bảo ta không nói trước với các ngươi, cho dù cộng thêm sư phụ của các ngươi ở đây, cũng không phải là đối thủ của ta, các ngươi sẽ chạy không thoát. Làm chuyện như vậy, các ngươi cũng biết, ta đã không có đường lui.”

Không còn lựa chọn nào khác! Hai người đã hiểu, vị Trưởng lão này cậy vào tình thế, nhiều lần bảo bọn họ lựa chọn nhưng toàn là không thể lựa chọn.

Cuối cùng, hai người rút kiếm, ngay bên cạnh đống lửa, kiếm trong tay bổ xuống, hai cái đầu người văng lên. Hai thành viên của Phiêu Miễu các đầu người tách biệt.

Hắc hồ núp đằng sau bụi cỏ nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, hai mắt mở to, dường như khó có thể tin.

Ánh lửa chiếu xuống, mặt của Ngưu Hữu Đạo không hề có biểu hiện gì, ném chiếc áo trên tay cho Tần Quan: “Mang theo áo của Phiêu Miễu các không tiện, các người hãy chép lại chi tiết vào quyển sách nhỏ trong tay các ngươi, xử lý hiện trường cho sạch sẽ, không được để bất cứ dấu vết nào. Ta còn việc phải làm, các ngươi hãy ở đây chờ ta.”

Hai người vừa định hỏi hắn đi đâu, thân hình của hắn đã lóe lên, người như mũi tên bắn về phía con hắc hồ trong bụi cỏ đằng sau cái cây.

Hắc hồ giật mình. Trước đó, đối phương nhiều lần không có phản ứng, ít nhiều cũng có tác dụng tê liệt. Bây giờ đột nhiên lao đến như thế, thiếu chút nữa làm cho nó trở tay không kịp.