Đạo Quân

Chương 1557: Xuyên Dĩnh là người của Lệnh Hồ Thu (1)




Ngưu Hữu Đạo nói: “Không có tác dụng gì cả, chỉ cho thấy chúng ta chăm chỉ với chức trách của mình mà thôi.” Qua loa một câu, hắn quay người rời đi.

Khi Tần Quan báo cáo trở về, y có điều khiển theo một con phi cầm cỡ lớn, trực tiếp rơi xuống đình viện.

Ba người Tử Kim động chuẩn bị một chút rồi leo lên phi cầm bay đi, trong viện chỉ còn lại một mình Côn Lâm Thụ trông coi một con kim sí. Con còn lại đã được Ngưu Hữu Đạo mang đi.

Y không biết mỗi ngày Ngưu Hữu Đạo chạy qua chạy lại như vậy để làm gì. Sau khi y đến đây, y rất rảnh. Ngưu Hữu Đạo mỗi lần xuất hành cũng không dẫn y theo. Y dần dần cảm thấy, trước khi y chưa triệt để xác định lập trường, có một số việc Ngưu Hữu Đạo đang tận lực né tránh y.

Từ lúc thua trong tay Ngưu Hữu Đạo ở nước Tề cho đến lúc này, lại còn gặp một số trắc trở, cả người thay đổi không ít. Ngạo khí năm đó đã sớm bị mài hết, chỉ còn lại dày vò...

Trên một hòn đảo nằm trên một biển rộng mênh mông, phi cầm từ trên trời lao xuống bãi đất trống. Ba người Ngưu Hữu Đạo bước xuống.

Hai thành viên Phiêu Miểu các xuất hiện, lên tiếng chất vấn: “Là ai?”

“Ngưu Hữu Đạo!” Ngưu Hữu Đạo trả lời, đồng thời ra hiệu Tần Quan lấy thủ lệnh của Phiêu Miểu các đưa cho người kia xem.

Sau khi xác nhận là Ngưu Hữu Đạo, hai thành viên Phiêu Miểu các nhìn nhau, thái độ trở nên khách sáo không ít mặc dù vẫn còn rất xa lạ.

Không khách sáo cũng không được, thậm chí còn có chút khẩn trương. Bọn họ đã nhận được thông báo về cái chết của Long Phiếm Hải, biết người này không phải thứ gì tốt, nhất định là đến gây sự.

Đối với thái độ của bọn họ, Tần Quan và Kha Định Kiệt tập mãi thành quen. Gần đây hai người đi theo Ngưu Hữu Đạo chạy đến chạy lui, thái độ người Phiêu Miểu các đều không khác nhau mấy.

Tùy tiện trò chuyện hai ba câu, hai người mời Ngưu Hữu Đạo đi dùng trà. Ngưu Hữu Đạo không có hứng thú, chỉ nhìn bốn phía, hỏi: “Trước đây nghe nói nơi này có hơn mười sáu người đóng giữ, tại sao bây giờ chỉ có hai người, còn những người khác đâu?”

Không bao lâu sau, Ngưu Hữu Đạo rời khỏi chỗ này, đến một hòn đảo gần đó, đứng sóng vai với Đảo chủ phụ trách nơi này là Từ Lương, chỉ thấy trong biển có người nhô lên, trên vai còn vác một con trai lớn rất lạ.

Rắc một tiếng, con trai lớn bị bổ ra trước mặt mọi người. Người ra tay thò vào trong đống thịt tìm kiếm, sau đó cầm ra một hạt châu nhỏ bằng nắm tay phóng ra ánh sáng mênh mông.

Đảo chủ Từ Lương vẫy tay, thủ hạ liền đưa hạt châu đến.

Cầm hạt châu, Từ Lương xem qua một lượt, nói: “Không có tì vết, chính là thứ này.” Nói xong, ông ta đưa cho Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo cầm lấy, cảm nhận hạt châu khá nặng. Hắn đưa lên mũi ngửi, không có mùi, liền hỏi: “Mục đích các người ở đây chẳng lẽ là vì cái này?”

Từ Lương vội giải thích: “Ngưu trưởng lão đừng hiểu lầm, không phải là chúng ta không tận hết chức vụ, là thánh địa Băng Tuyết truyền lời, bảo chúng ta thu thập bảo châu bảy sắc đến đó. Muốn tìm thứ này dưới biển sâu cũng không dễ dàng gì, chúng ta cũng không còn cách nào, phải phụng mệnh làm việc.”

Ngưu Hữu Đạo nhịn không được, hỏi: “Thánh địa Băng Tuyết cần thứ này làm gì?”

Từ Lương ngạc nhiên hỏi: “Ngưu trưởng lão không biết?”

Ngưu Hữu Đạo giật mình, sau đó cười nói: “Nếu không phải bí mật gì, xin lắng tai nghe.”

Từ Lương cười nhạt: “Không có gì khó nói cả. Thánh địa Băng Tuyết sắp có chuyện vui. Cháu gái của Tuyết bà bà chuẩn bị lập gia đình. Đây cũng không phải là chuyện bí mật gì, sớm muộn ngươi cũng sẽ biết. Bảo châu bảy sắc hẳn là dùng để trang trí.”

Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc: “Không phải Các chủ Tuyết Lạc Nhi của Băng Tuyết các lập gia đình chứ?”

Từ Lương nói: “Đúng vậy, cháu gái của Tuyết bà bà ngoại trừ người này thì không còn cháu gái nào khác.”

Gió biển tung bay tay áo của Ngưu Hữu Đạo, như có điều suy nghĩ. Hắn nhớ lại tình huống của Băng Tuyết các, không khỏi hỏi một câu: “Không biết là ai có phúc, có thể lọt vào mắt xanh của Các chủ Băng Tuyết các?”

Từ Lương đáp: “Không biết nữa. Việc này đột nhiên xuất hiện, nghe nói là một tán tu trong giới tu hành, tên là Xuyên Dĩnh, cực kỳ tuấn mỹ.”

“Tán tu?” Ngưu Hữu Đạo cảm thấy ngoài ý muốn.

Không cảm thấy ngoài ý muốn cũng không được. Chỉ một tán tu mà có thể lấy người có tân phận như Tuyết Lạc Nhi, cho dù là ai, cảm giác đầu tiên luôn là không có thiên lý.

Nghĩ cũng có thể nghĩ được, chỉ cần cưới Tuyết Lạc Nhi, trong nháy mắt người đó sẽ trở nên cao cao tại thượng. Vinh hoa phú quý thì không nói, đời này cũng không cần lo về tài nguyên tu luyện. Huống chi, đối với một tán tu mà nói, vận mệnh sẽ thay đổi một cách long trời lở đất.

Ngưu Hữu Đạo cực khổ cả mấy năm trời mới bước được đến ngày hôm nay. Người ta cũng là tán tu, chỉ vì cưới được một người phụ nữ, đột nhiên một bước lên trời, còn cái gì có thể nói được chứ?

Hắn nghĩ không ra, đành hỏi tiếp: “Tại sao Tuyết Lạc Nhi lại đồng ý gả cho một tán tu chứ?”

Từ Lương mỉm cười: “Không phải nghe nói tướng mạo người đó cực kỳ tuấn mỹ sao.”

Ngưu Hữu Đạo ừm một tiếng: “Nói như vậy, đây chính là lý do mà Tuyết Lạc Nhi đồng ý, nhưng với thân phận và địa vị của Tuyết Lạc Nhi, gả cho một tán tu, Tuyết bà bà vẫn để cho nàng ấy tùy ý à?”

Từ Lương đáp: “Hình như trước đó Cơ Lạc Tuyết đã giữ bí mật rất tốt... Khụ khụ...” Nói đến đây, ông ta ho khan hai tiếng, dường như ý thức được có mấy lời không nên nói, đành chuyển sang lời khác: “Cụ thể thì ta không rõ lắm, chỉ là nghe chút phong thanh, là phong thanh mà thôi.”

Ngưu Hữu Đạo đã nhìn ra, bên trong chắc chắn có điểm đặc biệt. Người ta không tiện nói, hắn cũng không tiện miễn cưỡng, cẩn thận nhìn viên ngọc trong tay: “Viên ngọc này ánh sáng màu lam nở rộ, không hề có tạp sắc khác, rõ ràng là bảo châu màu xanh lam, tại sao gọi là bảo châu bảy sắc?”

Từ Lương nói: “Con trai này có tên là cầu vồng. Bảo châu mà nó sinh ra không chỉ có màu lam mà còn có màu của bảy sắc cầu vồng. Trước khi con trai cầu vồng mở ra, không ai biết bên trong cơ thể nó sẽ có bảo châu màu gì, chỉ có đập vỡ nó ra mới biết được. Vừa lúc ngọc trai này màu lam mà thôi.”

Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Thì ra là thế, không nghĩ đến ở đây lại có thứ đồ mới mẻ như vậy. Lần này xem như ta được mở rộng tầm mắt.” Nói xong, hắn vội vàng trả bảo châu lại.

Từ Lương nói: “Nếu Ngưu trưởng lão thích, ta sẽ cho người thu thập đủ bộ bảo châu bảy sắc cho ngài, như thế nào?”

Ông ta nhiều ít cũng lo lắng Ngưu Hữu Đạo sẽ gây chuyện.

Ngưu Hữu Đạo khoát tay: “Thôi khỏi. Chính ngươi cũng đã nói, vật này sinh trưởng tại biển sâu, muốn lấy cũng không dễ dàng gì.”

Từ Lương lắc đầu: “Không có vấn đề gì đâu. Đồ cống cho thánh địa Băng Tuyết, lớn nhỏ gì cũng phải tận lực, không thể đưa mấy thứ thượng vàng hạ cám. Sau đó mới chuẩn bị một bộ cho Ngưu trưởng lão, hình dáng có lẽ sẽ không được tốt lắm, Ngưu trưởng lão không chê là mừng lắm rồi. Ngưu trưởng lão yên tâm, đồ sau khi lọc ra, chúng ta cũng chỉ dùng để trang trí, chưa nói đến tội lỗi gì.”

Tuy nói là nói như vậy, nhưng Ngưu Hữu Đạo biết, người ta đã muốn tặng cho hắn, đương nhiên chất lượng sẽ không quá kém. Lúc này thân phận của hắn là đốc tra lại đi nhận quà hối lộ, rất dễ bị người ta nói ra nói vào. Hơn nữa, bảo châu cũng chẳng có tác dụng với hắn.

Nhưng người ta đã có ý tốt, hắn cũng không tiện từ chối, uyển chuyển nói: “Có gì để nói sau.”

Từ Lương mỉm cười: “Vậy là được rồi, nếu Ngưu trưởng lão có rảnh, ngài hãy đến đây để lấy. Ta sẽ chuẩn bị trước cho ngài.”

Ngưu Hữu Đạo mỉm cười ứng phó, cũng không ở lâu, tùy ý đi dạo một chút rồi cáo từ.

Tiễn tên “ôn thần” đi xong, nhìn điểm đen biến mất trên bầu trời, Đảo chủ Từ Lương nhẹ nhàng thở ra.

Địa vị của Long Phiếm Hải cao hơn ông ta nhiều. Long Phiếm Hải là chấp sự một ti, là người của Đinh Vệ đệ tử Thiên Tôn, có Phiêu Miểu các làm chỗ dựa, nhưng vẫn bị Ngưu Hữu Đạo giết chết. Ông ta chỉ là Đảo chủ một đảo, là cái thá gì chứ.