Đạo Quân

Chương 1660: Ta muốn, ngươi không cho được! (1)




Trong nhà thuốc, Quách Mạn vừa tiến vào, Vô Tâm lập tức hỏi:

“Nàng đi chưa?

Quách Mạn nói:

“Không chịu đi, quỳ ở ngoài cửa, nói tiên sinh không đáp ứng cứu trượng phu nàng, nàng sẽ không đứng lên.

Khóe miệng Vô Tâm hiện lên nụ cười trào phúng.

“Thật là tình chàng ý thiếp, phu thê tình thâm, nguyện ý quỳ thì quỳ đi.

Dứt lời tiếp tục nhìn sách trong tay.

Quách Mạn và Nhan Bảo Như nhìn nhau, hai người cùng Vô Tâm ở chung không phải một ngày hai ngày, ít nhiều có chút hiểu rõ tính khí của hắn, đây là lần đầu thấy hắn như vậy.

Quách Mạn đi ra ngoài, sau đó lại đi vào báo cáo.

“Anh Vương phi còn chưa đi, đang dập đầu cho tiên sinh, một bái một cầu xin, cầu tiên sinh cứu người.

Vô Tâm không hé răng, tiếp tục nhìn sách.

Nhưng mặc kệ là Quách Mạn hay Nhan Bảo Như, đều nhìn ra tiên sinh rõ ràng đã hoang mang lo sợ, cầm sách cũng mất tập trung, tinh thần hoảng hốt, không thể chăm chú.

Quách Mạn qua một lúc lại đi tới cửa thông qua khe cửa quan sát.

Bỗng nhiên Vô Tâm chủ động hỏi.

“Nàng vẫn còn chứ?

Quách Mạn nói:

“Vẫn còn, vẫn dập đầu cầu xin, có thể nhìn ra, đã mệt mỏi không chịu nổi.

Vô Tâm chậm rãi nhắm mắt, hai tay nắm chặt quyển da dê, một hồi lâu sau, bỗng nhiên mở hai mắt ra, thả xuống quyển da dê trong tay, gằn từng chữ nói:

“Mở cửa!

“Ây...

Quách Mạn sững sờ, thử hỏi:

“Tiên sinh đáp ứng?

Vô Tâm nói:

“Để cho nàng đi vào!

“Vâng!

Quách Mạn xoay người bước nhanh rời đi.

Cọt kẹt!

Đại môn mở ra, lần này triệt để mở rộng.

Mọi người đều ngẩng đầu nhìn qua, Thiệu Liễu Nhi đã mệt đến uể oải không chịu nổi ra sức dập đầu, gia tăng thanh âm.

“Cầu tiên sinh đại phát từ bi cứu trượng phu ta!

Quách Mạn nói:

“Vương phi đứng lên đi, tiên sinh mời ngài đi vào.

Mọi người đại hỉ, tinh thần chấn động!

“Tạ ơn tiên sinh, tạ ơn tiên sinh.

Thiệu Liễu Nhi cảm ơn, vội vã bò lên, nhưng vừa dậy lại té xuống, chân đã quỳ mất cảm giác.

Mọi người vội vàng nâng lên, có nữ tu sĩ cấp tốc thi pháp giúp đỡ khơi thông kinh mạch.

Thiệu Liễu Nhi khôi phục năng lực hoạt động, lập tức đẩy mọi người ra, không dám để cho chủ nhân bên trong đợi lâu, bước nhanh lên bậc thang.

Nhân viên đồng hành lại bị Quách Mạn ngăn cản.

“Những người không có liên quan dừng lại, tiên sinh không thích người nhiều hỗn loạn.

Để Thiệu Liễu Nhi tiến vào, lập tức đóng cửa.

“Như vậy cũng được?

Hạo Thanh Thanh ngẩn người, sau đó ồn ào nói:

“Để ta qua, để ta qua, ta cũng muốn quỳ lạy!

Cái gì gọi là ngươi cũng muốn đi quỳ lạy? Chúng ta đề phòng chính là ngươi nha!

Lấy đạo đức của ngươi, thật muốn để ngươi qua, còn không biết sẽ gây ra sự tình gì.

Đám tu sĩ tự nhiên không chịu, mặc kệ Hạo Thanh Thanh ồn ào như thế nào cũng không cho đi. Hạo Thanh Thanh đâu chịu, trước là bởi vì ý chỉ của phụ hoàng không thể làm gì, hiện tại nhìn thấy có biện pháp cứu ca ca, tự nhiên là muốn chết muốn sống đi qua.

“Bắt lại mang đi!

Tu sĩ dẫn đầu phất tay ra lệnh.

Hạo Thanh Thanh bị bắt, trực tiếp áp đi.

Hạo Thanh Thanh mang người đến cũng chỉ có thể giương mắt nhìn, đầu tiên là có ý chỉ của bệ hạ, hai là tam đại phái tự mình ra mặt bắt người, ai dám cản trở?

“Hô Diên Uy, giúp ta! Hô Diên Uy nhanh giúp ta.

Hạo Thanh Thanh bị mang đi chỉ có thể nhìn Hô Diên Uy hô to gọi nhỏ.

Hô Diên Uy hơi co đầu lại, coi như không nghe, phất tay bắt chuyện một tiếng.

“Đi, chúng ta trở về!

Đã như vậy, hắn mới sẽ không nghe Hạo Thanh Thanh nói đi kháng chỉ.

“Hô Diên Uy, vương bát đản, ngươi còn có phải nam nhân hay không? Hô Diên Uy, ngươi có còn muốn ta sinh nhi tử cho ngươi hay không?

Hô Diên Uy đầu cũng không quay lại, nhưng trong miệng nói nhỏ.

“Thích sinh hay không tùy ngươi, thiên hạ nữ nhân nhiều mà, có rất nhiều nữ nhân sinh cho lão tử. Ngươi không sinh càng tốt, lão tử tổng không thể tuyệt hậu nha, đến thời điểm đó lão tử nạp thiếp ngay cả bệ hạ cũng không tiện nói gì, ồ...

Nói thầm nói thầm, đột nhiên tinh thần hắn rung lên, trong nháy mắt thuyết phục chính mình, phải a, đã như thế mà nói, bản thân không cần quan tâm hãn phụ này, có lý do đi tìm một đống nữ nhân như hoa như ngọc ở bên ngoài, hãn phụ này không sinh con cho mình càng tốt, hơn nữa mình còn phải phối hợp nàng không sinh mới tốt!

Nghĩ rõ ràng điểm này, hắn nhất thời như hít thuốmc lắc, hai mắt bắt đầu tỏa sáng, không còn rụt đầu rụt cổ giả vờ không nghe thấy lén lén lút lút rời đi, mà ngẩng đầu ưỡn ngực, vung tay lên nói:

“Đi!

Khí thế mười phần dẫn một đám thủ hạ vung roi thúc ngựa rời đi.

Đối với hắn mà nói, khuôn mặt đẹp của Hạo Thanh Thanh là có thể không nhìn. Đối với hắn mà nói, cưới loại nữ nhân như Hạo Thanh Thanh quả thực là tai nạn trong đời của hắn. Điêu ngoa, ngang ngược, còn dám đánh lão công, nào có đáng yêu như hoa dại bên ngoài, nhưng bởi vì thân phận công chúa của đối phương làm hại hắn không dám đi bên ngoài tìm hoa vấn liễu, những ngày tháng này qua quá thống khổ.

Hoàng đế lại yêu thương trưởng công chúa, hắn không dám làm gì Hạo Thanh Thanh, quân côn trong nhà không đáp ứng.

“Hô Diên Uy, ngươi dám đi thử một chút xem, lão nương tuyệt đối không buông tha ngươi. Hô Diên Uy, ngươi hỗn trướng...

Hạo Thanh Thanh gần như tuyệt vọng sắp tức điên, chửi ầm lên.

Thiệu Liễu Nhi tiến vào trạch viện cực kỳ cẩn thận, còn chưa thấy Vô Tâm tiên sinh, cũng đã châm chước dùng từ, chỉ lo sẽ trêu đến đối phương không cao hứng.

Hoàn cảnh trạch viện trang nhã, trước sau có mùi thuốc bồng bềnh, vừa đến liền biết là nơi ở của thầy thuốc.

Xuyên qua tiền viện, tiến vào hậu viện, nhìn thấy một nam tử thân hình gầy gò, thanh sam tĩnh lặng quay lưng về phía nàng, bên cạnh còn có một mỹ nữ ăn mặc đơn sơ mộc mạc, ánh mắt nhìn mình tựa hồ hơi có chút hiếu kỳ.

Bởi vì nam tử quay lưng, không nhìn thấy dung mạo của đối phương, Thiệu Liễu Nhi theo bản năng nhìn Quách Mạn, lộ ra ánh mắt hỏi dò.

Quách Mạn mỉm cười gật đầu, biểu thị nàng đoán không sai, vị kia chính là Vô Tâm tiên sinh.

Đi tới, cách một khoảng cách dừng lại, Thiệu Liễu Nhi cung kính hành lễ nói:

“Tiện thiếp Thiệu Liễu Nhi, bái kiến Vô Tâm tiên sinh.

Khiêm tốn thấp kém, vứt bỏ thân phận vương phi cao quý của mình.

Đợi một lúc, không đợi được lời khách sáo như "miễn lễ", Thiệu Liễu Nhi ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy nam tử kia lặng im không nhúc nhích, không có bất kỳ đáp lại.

Nhan Bảo Như và Quách Mạn ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

Thiệu Liễu Nhi không nhìn thấy, nhưng hai người đứng ở hai bên Vô Tâm lại nhìn thấy thần sắc của Vô Tâm, nhắm mắt, gò má căng thẳng, mười ngón tay nắm trắng bệch, dường như dùng sức khống chế nỗi lòng của mình.

“Tiện thiếp Thiệu Liễu Nhi, bái kiến Vô Tâm tiên sinh.

Thiệu Liễu Nhi lại hành lễ lần nữa.

Vô Tâm hít sâu một hơi, chậm rãi mở hai mắt ra, chậm rãi chắp tay ở phía sau, cũng chậm rãi quay người.

Thiệu Liễu Nhi lại lần nữa giương mắt nhìn lén, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt của Vô Tâm.

Chỉ nhìn một cái, Thiệu Liễu Nhi liền trợn tròn hai mắt, mặt khó có thể tin, cả người giống như gặp sét đánh, kinh ngạc đến ngây người, cho rằng ở trong mộng!

Nhan Bảo Như và Quách Mạn cấp tốc nhìn nhau, trước đó hai người cảm thấy tiên sinh khả năng có quan hệ gì với vương phi, mãi đến giờ phút này nhìn thấy phản ứng của Thiệu Liễu Nhi, hai người xác định, trước đây Vương phi này tuyệt đối nhận thức tiên sinh.

Chỉ là như vậy, hai người lại cảm thấy có chút kỳ quái, đã nhận thức tiên sinh, còn cần phiền phức như vậy sao?

Vô Tâm cho rằng mình sẽ rất kích động, trước vẫn nỗ lực khống chế tâm tình, nhưng trong nháy mắt chạm đến khuôn mặt đối phương, trái lại biến thành bình tĩnh, ánh mắt trầm lạnh, lạnh lùng nhìn nàng.

Bây giờ Thiệu Liễu Nhi từ lâu đã rút đi khí chất của hoàng hoa khuê nữ, thân thể đẫ,y đà, toàn thân lộ ra ung dung phúc hậu, khí chất càng tốt, màu da càng ngày càng trắng nõn, vừa nhìn liền biết là phụ nhân của hào môn phú quý.

Chỉ là trước mắt hơi chút chật vật, bởi vì trước đó dập đầu quỳ lạy, mái tóc và vật trang sức đều lộ ra có chút ngổn ngang, quần áo cũng không chỉnh tề, trên cổ còn lưu lại vết máu.