Đạo Quân

Chương 1665: Công đức vô lượng (2)




Bất quá hắn biết Ngưu Hữu Đạo, biết đã thành tâm bệnh của đại công tử. Lúc trước Ngưu Hữu Đạo kia nhiều lần làm đại công tử tức giận đến nôn ra máu, hiện nay đại công tử tu dưỡng nhiều năm, khí huyết tạm ổn, thế nhưng tại sao lại dính dáng đến Ngưu Hữu Đạo?

Hắn mơ hồ có chút lo lắng, đại công tử ngủ đông nhiều năm, lẽ nào vừa xuất sơn lại phải cùng Ngưu Hữu Đạo giao thủ sao?

Nói thật, đừng nói Thiệu Bình Ba, ngay cả hắn vẫn hầu ở bên người Thiệu Bình Ba, cũng có chút bị Ngưu Hữu Đạo dọa sợ, vừa nghe đến ba chữ "Ngưu Hữu Đạo" liền có chút bỡ ngỡ.

Thiệu Bình Ba ở trên tay Ngưu Hữu Đạo ăn bao nhiêu lần thảm bại, bị làm cho giết huynh thí mẫu, bị Ngưu Hữu Đạo làm tiếng xấu lan xa, thậm chí bị Ngưu Hữu Đạo truy sát suýt chút nữa mất mạng, hắn vẫn hầu ở bên người Thiệu Bình Ba là tự mình trải qua.

Thời điểm nguy hiểm nhất, Thiệu Tam Tỉnh biết Thiệu Bình Ba bị Ngưu Hữu Đạo bức đến mức độ gì.

Hắn luôn rất kính phục bản sự của Thiệu Bình Ba, nhưng đại công tử có bản lĩnh như thế, vẫn nhiều lần bị Ngưu Hữu Đạo đè đánh, còn đánh rất thảm!

Hắn giống như Thiệu Bình Ba, biết Ngưu Hữu Đạo đáng sợ như thế nào!

Lại cùng đối thủ cũ giao phong lần nữa, trong lòng Thiệu Tam Tỉnh rất không chắc chắn, nghe được danh tự kia cũng đã có chút khiếp đảm, thử hỏi:

“Hắn không phải bị vây ở trong Thánh cảnh sao?

Tâm tình của Thiệu Bình Ba trầm trọng, không có tâm tình phí lời giải thích, lại nhìn tình báo trong tay lần nữa.

Theo người khác, vẻn vẹn là một phần tin tức có quan hệ bên Vệ quốc lùng bắt hắn mà thôi, nhưng theo hắn, sau lưng tình báo để lộ ra tin tức là ý vị sâu xa.

Giống như lúc trước hắn và người bên Phiêu Miểu Các nói chuyện, nghi vấn các loại khả năng hắn bị lộ bí mật, hắn hoài nghi Ngưu Hữu Đạo, thế nhưng tồn tại khá nhiều nhân tố khác, các loại khả năng đều có, cho nên không dám xác định là Ngưu Hữu Đạo.

Nhưng tin tức này tới nói rõ một vấn đề, người muốn xuống tay với hắn không thể xác định hắn ở Vệ kinh hay ở Tề Kinh, cũng chính là nói, không phải bên Tấn quốc để lộ bí mật, cũng bài trừ khả năng thế lực khác dò hỏi ra tung tích của hắn.

Ngược lại xác minh suy đoán của hắn!

Suy nghĩ một lúc, Thiệu Bình Ba ngẩng đầu lên nói:

“Phát tin tức cho vị kia, nói cho hắn, ta xác định chính là Ngưu Hữu Đạo, để bên kia mau chóng cho ta tình huống của Ngưu Hữu Đạo ở trong Thánh cảnh!

Thật đấu với Ngưu Hữu Đạo nữa sao? Thiệu Tam Tỉnh có chút hãi hùng khiếp vía, thử nhắc nhở nói:

“Vừa nãy ý tứ của Đại công tử có phải nói Ngưu Hữu Đạo che giấu Thánh cảnh liên hệ bên ngoài hay không? Nếu thật như vậy, sao đại công tử không báo tình huống cho Thánh cảnh, để Ngưu Hữu Đạo chịu không nổi?

Thiệu Bình Ba lạnh lùng nói.

“Ấu trĩ!

“Vâng!

Thiệu Tam Tỉnh có chút lúng túng nói:

“Ta liền đi phát tin tức.

Dứt lời xoay người rời đi.

“Chờ đã.

Thiệu Bình Ba kêu lại hắn, hỏi:

“Tình huống của Hạo Chân thế nào?

Thiệu Tam Tỉnh nói:

“Sau khi rời trạch viện, không thấy bên Anh Vương phủ có động tĩnh dị thường gì, xem tình huống hẳn là thoát hiểm.

Thiệu Bình Ba khẽ vuốt cằm.

“Xem ra đệ tử Quỷ Y đích xác là danh bất hư truyền.

Trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu Thiệu Liễu Nhi biến thành quả phụ, hắn thật không biết nên làm sao đi đối mặt muội muội. Sự tình hạ độc là ai làm, có quan hệ tới hắn sớm muộn gì cũng sẽ bạo lộ ra. Chỉ cần Hạo Chân không sao, sau này Thiệu Liễu Nhi oán hận hắn như thế nào, hắn cũng không để ý.

Chỉ cần Thiệu Liễu Nhi có thể sống tốt, oán hận thì oán hận đi, hai huynh muội nên duy trì một khoảng cách nhỏ, trước mắt đối với Thiệu Liễu Nhi mà nói là một loại bảo hộ.

Nhưng Thiệu Tam Tỉnh nhắc nhở nói:

“Hắc Thủy Đài gửi thư, đối với hành vi của đại công tử tựa hồ có chút bất mãn.

Hắc Thủy Đài được biết kế hoạch trọng đại như vậy lại lỡ mất một khâu ở đệ tử Quỷ Y, vậy mà không giải quyết đệ tử Quỷ Y đi, để đệ tử Quỷ Y xuất thủ cứu sống những người trúng độc, làm thủ đoạn hạ độc không dễ dàng thành công không phát huy ra hiệu quả càng lớn, kết quả này làm Hắc Thủy Đài rất không thỏa mãn.

Hắc Thủy Đài hy vọng hoàng tộc của Tề quốc chết một mảnh, hy vọng tạo thành nội loạn càng lớn.

Đặc biệt là biết Thiệu Liễu Nhi là người thứ nhất quỳ cầu đệ tử Quỷ Y xuất thủ cứu trị, Hắc Thủy Đài càng ngày càng hoài nghi hành vi của Thiệu Bình Ba, hoài nghi Thiệu Bình Ba ở trong hành động to lớn như vậy lẫn lộn tư tình cá nhân.

Cũng đích xác là lẫn lộn tư tình cá nhân, lợi dụng lực lượng của Hắc Thủy Đài ở Tề Kinh đặt bẫy, muốn Hạo Chân tránh thoát một kiếp, chỉ là ra ngoài ý muốn mà thôi, loại sự tình này sao có thể giấu được Tấn quốc.

Thiệu Bình Ba trầm mặc nói:

“Không phải ta đã giải thích sao?

Thiệu Tam Tỉnh nói:

“Chỉ sợ loại giải thích này bọn hắn không hẳn sẽ tin, lần này bởi vì kế hoạch của đại công tử, nhân viên nằm vùng của Hắc Thủy Đài ở Tề quốc chết quá nhiều.

Thiệu Bình Ba nói:

“Chỉ cần sự tình thành công, có tin hay không không trọng yếu. Đưa tin Hắc Thủy Đài, bên Tần quốc cần phải kéo tiếp, gây chút áp lực cho hai người Điền, Mã, có thể thả ra lời đồn La Chiếu muốn thay hai người rồi!

“Vâng!

Thiệu Tam Tỉnh lĩnh mệnh rời đi.

...

Đến lúc một đệ tử hoàng tộc cuối cùng được mang ra tiểu viện, trong trạch viện rốt cục thanh tĩnh, Vô Tâm mệt đến ngất ngư rốt cục ngồi phịch ở trên ghế nghỉ ngơi.

Hoàng tộc trúng độc cứu một người lại tới một người, Vô Tâm là ba ngày ba đêm không chợp mắt.

Vốn những người còn lại trúng độc kiên trì không được lâu như thế, nên hắn trước tiên lấy thuốc tạm thời áp chế lại độc tính, cộng thêm một đám tu sĩ phối hợp, sau đó mới có thời gian cứu trị từng cái.

Vốn hắn chỉ dự định cứu Hạo Chân, những người khác chết sống căn bản không để ý.

Nhưng bởi vì một câu nói của Nhan Bảo Như, làm Vô Tâm dùng hết toàn lực cứu trị hoàng tộc trúng độc.

Sau khi giải độc cho Hạo Chân, Nhan Bảo Như nhìn thấy một mảnh quý phụ ở bên ngoài quỳ cầu xin, nói một câu:

“Hạo Chân tránh thoát tai kiếp, nếu người khác không thể tránh thoát một kiếp, sợ là những nữ nhân này sẽ hận chết Thiệu Liễu Nhi, Thiệu Liễu Nhi tất thành cái đích cho mọi người chỉ trích!

Nhan Bảo Như nói không phải không có đạo lý, nữ nhân khẳng định càng hiểu rõ tâm tư nữ nhân hơn nam nhân.

Bởi vì câu nói này, Vô Tâm đại phát từ bi, cũng cứu đám hoàng tộc trúng độc kia một mạng.

“Lần này tiên sinh công đức vô lượng, toàn bộ hoàng tộc Tề quốc sợ là đều phải cảm tạ ngài, tiên sinh có thể an tâm nghỉ ngơi.

Quách Mạn cười, đắp cho hắn một cái chăn bông.

“Công đức vô lượng? Ta không có nghe sư phó khuyên, chỉ sợ là phiền phức bắt đầu.

Vô Tâm uể oải buông tiếng thở dài.

Quách Mạn kinh ngạc.

“Phiền phức? Sao tiên sinh lại nói lời ấy?

Vô Tâm khẽ lắc đầu, không muốn nói, cũng không thể nói.

Lúc trước hắn muốn xuất sơn, sư phó hắn Quỷ Y không đồng ý, nói lòng người hiểm ác, y thuật càng cao siêu, bản thân càng nguy hiểm.

Cho dù là sư phó hắn, cái gọi là tính tình cổ quái, hoặc thần long thấy đầu mà không thấy đuôi cũng là bị bất đắc dĩ, hắn minh bạch nỗi khổ tâm của sư phó.

Dùng lời sư phó nói, đối mặt bên ngoài khẩn cầu, không dính líu vào bất kỳ thế lực, vô hại với bất kỳ thế lực nào, tất cả đều giữ một khoảng cách, mới là phương pháp tự vệ tốt nhất!

Tuy lực ảnh hưởng của Quỷ Y rất lớn, nhưng đối với một vài người mà nói, chẳng là cái thá gì!

Nhưng ngày hôm nay hắn không nghe sư phó nói, một lần cứu nhiều hoàng tộc Tề quốc như thế!

“Vương phi, ngài làm sao vậy?

Trong phòng kêu lên sợ hãi, hai thị nữ nghe tiếng đi vào cực kỳ lo lắng.

Thiệu Liễu Nhi thở hồng hộc, bộ dạng sợ hãi không thôi, thậm chí đầu chảy đầy mồ hôi lạnh.

Ở bên giường bệnh của Hạo Chân cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi hầu hạ mấy ngày, mãi đến khi pháp sư trăm phần trăm xác nhận Hạo Chân không có chuyện gì, nàng mới thư giãn, cũng không chịu đựng được, rốt cục nằm xuống nghỉ ngơi.