Đạo Quân

Chương 1696: Nghẹt thở (2)




Nữ nhân này chính là Lữ Vô Song sao? Côn Lâm Thụ sững sờ, nghĩ đến sự vô lễ của mình trước đó, hắn đột ngột kinh hoàng, vội vàng chắp tay hành lễ theo.

Lữ Vô Song phiêu phiêu dục tiên, đôi mắt sáng lạnh lùng, hờ hững liếc nhìn mọi người, chỉ là khi phát hiện người đi ra nghênh đón có hơi nhiều, đám người Ngưu Hữu Đạo không quen biết cũng chạy ra góp cho đủ số. Nàng không để ý tới đám người Ngưu Hữu Đạo mà nghiêng đầu về phía Côn Lâm Thụ thoáng ra hiệu, giọng điệu lạnh nhạt nói:

“Có chuyện gì xảy ra?

Giọng nói êm tai như tiếng nước suối róc rách, trong trẻo và cũng lộ ra sự vô tình lạnh giá.

Chấp sự của Vô Song Thánh Địa đóng lại đây lập tức tiến lên một bước, chắp tay bẩm báo:

“Thánh Tôn có lệnh phái nhân viên điều tra đến này để tra hỏi về một vụ án phóng hỏa...

Hắn vội vàng kể lại mọi chuyện một cách tỉ mỉ.

Ngao Phong lại có thể nghe được tiếng tim mình đập loạn, trong lòng vô cùng kinh hoàng.

Ngưu Hữu Đạo cúi đầu chắp tay, hầu kết cũng không ngừng lên xuống mấy lần, phản ứng của trái tim hắn cũng không quá tốt. Thực sự đối mặt với một người như Lữ Vô Song, một khi ra tay thì đừng mơ tưởng tới hai chữ “phần thắng" làm gì. Điều đó căn bản không thể tồn tại được!

“Ngưu Hữu Đạo?

Lữ Vô Song nghi ngờ hỏi một tiếng, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn mọi người và nói:

“Ở đâu?

Ngưu Hữu Đạo lập tức bước nhanh về phía trước, chắp tay nói:

“Ngưu Hữu Đạo tham kiến Thánh Tôn!

Lữ Vô Song:

“Ai cho ngươi quyền đến Vô Lượng Viên điều tra vụ án?

Lời này vừa nói ra, trái tim Ngao Phong cũng muốn nâng lên tới cuống họng rồi.

Đã đến nước này, Ngưu Hữu Đạo không còn đường lui chỉ có thể bình tĩnh trả lời:

“Trừ chín đại thánh địa ra, các nơi khác đều có thể điều tra! Trong quyền hạn Thánh Tôn đưa ra cũng không có quy định không thể điều tra Vô Lượng Viên.

Lữ Vô Song:

“Có điều tra ra được gì không?

Ngưu Hữu Đạo:

“Còn có đợi kiểm tra kết quả cuối cùng.

Lữ Vô Song lạnh lùng nhìn về phía chấp sự Vô Song Thánh Địa hỏi:

“Cây ăn quả thế nào?

Ngao Phong bỗng cảm thấy mình sắp nghẹt thở, cảm giác sắp không khống chế được vật háng nữa. Trong lòng hắn điên cuồng mắng Ngưu Hữu Đạo. Trước đó còn nói sớm muộn sẽ bị tên này hại chết, không nghĩ tới thật sự có khả năng một lời thành sấm như vậy!

Tim Ngưu Hữu Đạo cũng đập nhanh hơn.

Chấp sự kia cung kính nói:

“Vừa rồi đã kiểm tra qua, tất cả bình thường không có vấn đề gì!

Lữ Vô Song nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo:

“Bên trong Vô Lượng Viên có nội gian, vụ hỏa hoạn kia là do có người ý đồ cấu kết trong ngoài, ngươi đã nắm giữ được manh mối sao?

Cái gì gọi là lời đã nói ra như nước đổ ra ngoài? Hôm nay Ngưu Hữu Đạo xem như đã hiểu rõ rồi. Trước đó hắn nói lời này nhằm dao động đám người trong Vô Lượng Viên, bây giờ thật sự là nước đổ khó hốt, không thể không tiếp nhận.

Hắn chỉ có thể nhắm mắt nói:

“Bẩm Thánh Tôn, đúng vậy!

Lữ Vô Song:

“Ngươi nắm giữ manh mối chỉ về người nào?

Ngưu Hữu Đạo chắp tay và nhìn xung quanh một lát, do dự nói:

“Bây giờ chưa xem xét kết quả cuối cùng, chưa nắm được bằng chứng chính xác, ta lo lắng sẽ xảy ra sai lầm nên không dám nói bậy!

Lữ Vô Song lạnh như băng nói:

“Bản tọa bảo ngươi lập tức nói ra!

“Chuyện này...

Ngưu Hữu Đạo thật sự khó xử, thứ không có căn cứ thì căn bản không có bất kỳ đối tượng nào, giở bảo hắn làm sao nói ra khỏi miệng đây?

“Hả?

Lữ Vô Song nghi ngờ hỏi:

“Sao vậy? Lời bản tọa nói không tác dụng sao? Ngươi tính chống cự không nói à?

“Ta hông dám!

Ngưu Hữu Đạo vội vàng phủ nhận, trong đầu không ngừng suy nghĩ rồi nhắm mắt nói:

“Chứng cứ xác thực còn không có xác định được, tại hạ thật sự không dám nói bậy. Nếu như Thánh Tôn muốn tại hạ nói ra bây giờ thì tại hạ không dám giấu, chỉ mong Thánh Tôn cho phép tại hạ tới gần nói nhỏ, chỉ báo cho một mình Thánh Tôn được biết!

Hắn vừa ngước mắt lên thì thấy đôi mắt lạnh lẽo của Lữ Vô Song xem hắn như giun dế, hắn vội vàng bổ sung:

“Tại hạ nghi ngờ bên trong có nội gian, thực sự không thích hợp ngang nhiên nói ra, một khi nói ra ở trước mặt mọi người, sợ sẽ ảnh hưởng đến việc điều tra sau đó, rất mong Thánh Tôn minh giám!

Đôi mắt Lữ Vô Song sáng ngời và liếc nhìn mọi người, sau đó lạnh lùng nói một từ:

“Cho phép!

Ngưu Hữu Đạo lập tức xoay người quay lưng qua chỉnh lại quần áo với dáng vẻ nghiêm túc không dám khinh thường, đồng thời ánh mắt quét tới quét lui giữa đám người và tiếp xúc với ánh mắt Ngao Phong một chút rồi kín đáo ra hiệu.

Trong lòng Ngao Phong hồi hộp nhưng vẫn hiểu được ý của đối phương, cho rằng đây là cơ hội tốt nhất để thu hút sự chú ý, muốn mình gian lận ngay trước mắt Lữ Vô Song. Trong lòng nhất thời điên cuồng thăm hỏi tổ tông của Ngưu Hữu Đạo!

Bây giờ hắn thật sự hối hận, hối hận vì đã quen biết Ngưu Hữu Đạo, hối hận vì mình bị lợi ích làm mê muội tâm can mới đi cướp đồ của Ngưu Hữu Đạo ở Hoang Trạch Tử Địa, kết quả từng bước đi vào trong bẫy của Ngưu Hữu Đạo.

Đầu tiên là bị buộc phải làm chứng giúp Ngưu Hữu Đạo, đắc tội tất cả Phiếu Miểu Các, khiến cho mình thật vất vả mới có được cơ hội rời khỏi Vô Lượng Viên lại tan biến, ở lại Vô Lượng Viên thì trong ngoài đều không có người, còn bị xa lánh tới mức phải ra trông cửa.

Tiếp theo lại giúp Ngưu Hữu Đạo đưa đồ vào Vô Lượng Viên, gây ra một lần hãi hùng khiếp vía, làm đến bây giờ lại có thể tự tay trộm Vô Lượng Quả mà trong thiên hạ gần như không có người nào dám động tới.

Nói chung, từ khi bắt đầu biết Ngưu Hữu Đạo thì chưa từng có ngày nào thư thái, hắn ở Vô Lượng Viên yên tĩnh nhiều năm như vậy chưa bao giờ nghĩ tới việc đột nhiên kíc,h thích đến tình cảnh như ngày hôm nay.

Bây giờ còn phải động tay động chân ở ngay trước mặt Lữ Vô Song, Hắn theo bản năng nhìn xung quanh một lát nhưng không có đường lui. Hắn đi tới ngày hôm nay đã thật sự không còn đường lui nữa rồi.

Ngưu Hữu Đạo chỉnh lại quần áo đã chú ý đến phản ứng của hắn, nhận ra được hắn đang kinh hoàng nên nhân lúc ánh mắt Ngao Phong lại nhìn qua thì chuyển thành thúc giục, ép hắn phải quyết định!

Không còn đường lui, Ngao Phong đành bất chấp khẽ gật đầu.

Nhận được tin tức xác nhận, làm cho Ngao Phong hạ quyết tâm xong, Ngưu Hữu Đạo mới vuốt hai ống tay áo xuống giống như phủi bụi, lúc này mới xoay người và cung kính đi về phía Lữ Vô Song.

Cả thiên hạ, sợ rằng không có nhiều người có thể ngang nhiên đứng ở gần Lữ Vô Song, đặc biệt là nam nhân. Dù sao Lữ Vô Song cũng là một nữ nhân.

Mà hôm nay Ngưu Hữu Đạo xem như là một người, hơn nữa còn đứng rất gần. Làn da Lữ Vô Song trắng mịn màng, có thể nhìn thấy rõ ràng từng sợi lông tơ. Có thể nhìn Lữ Vô Song ở khoảng cách gần như vậy, còn có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng từ cơ thể của Lữ Vô Song phả tới cũng coi như là cơ hội hiếm có.

Ngưu Hữu Đạo không có tâm tư nào quan tâm khuôn mặt xinh đẹp của Lữ Vô Song, trong giây phút nguy hiểm tới tính mạng như vậy, có là nam nhân bình thường cũng không có nhã hứng đó. Hắn ghé sát vào bên tai của Lữ Vô Song, giơ hai tay che môi và khẽ nói thầm:

“Đinh Vệ!

Hắn nói ra cái tên này cũng là vì bất đắc dĩ, hắn không hiểu rõ về những người trong cấp bậc liên quan, nhưng lại tiếp xúc tương đối nhiều hơn với Đinh Vệ.

Quan trọng là hắn đã đắc tội Đinh Vệ. Một khi có cơ hội, Đinh Vệ sẽ không bỏ qua cho hắn. Nếu như thế, chuyện tới nước này cũng chỉ có thể là chết đạo hữu không chết bần đạo, tạm thời cứ qua cửa ải trước mắt này đã rồi nói sau.

Lữ Vô Song bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt chớp hiện nói:

“Ngươi xác nhận là hắn sao?

Mọi người bên cạnh ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng tất cả đều kinh ngạc không hiểu, không biết Ngưu Hữu Đạo nói tới ai mà cuối cùng lại khiến Lữ Vô Song có phản ứng lớn như vậy.

Ngưu Hữu Đạo:

“Trước mắt còn chưa hoàn toàn tìm ra được manh mối nên tạm thời chỉ có thể nói là nghi ngờ.

Lữ Vô Song:

“Sao lại nghi ngờ?