Đạo Quân

Chương 1821: Phản chế (1)




Đào Lược:

“Bệ hạ, còn có, Thiệu đại nhân đã thu công, đang trên đường trở về Hắc Ngục.

Thái Thúc Hùng vừa đi vừa hỏi:

“Bắt được mấy nhà?

Đào Lược:

“Bảy nhà, bảy nhà ở trên triều gọi vang nhất kia.

Thái Thúc Hùng:

“Xem ra hắn cũng biết sợ, bản vương còn tưởng hắn dám bắt cả triều một lượt chứ, vậy thì coi như là tìm chết rồi!

Đào Lược nhắc lại.

“Lúc bắt người cũng có lựa chọn, phàm là người có quan hệ thông gia với Khí Vân Tông, Thiệu đại nhân đều không động!

Thái Thúc Hùng cười ha ha nói:

“Ngươi nhìn xem, này chính là thủ đoạn của Thiệu đại nhân, lần này vào kinh động thủ càn quét, nhưng làm cực kỳ đúng mực, người khác còn khó nói hắn cái gì, không thể nói hắn vì sao không bắt thân thuộc của đệ tử Khí Vân Tông chứ? Tốt, hắn có chừng mực, bản vương liền yên tâm.

Đào Lược:

“Bệ hạ, để Triệu đại nhân quỳ không gặp cũng không phải biện pháp nha!

Thái Thúc Hùng than thở:

“Nói rồi, chỉ là tạm thời không gặp mà thôi, sao có khả năng không gặp, chờ bảy nhà đến đông đủ, ngươi chờ xem đi, bản vương muốn không gặp cũng khó, mỗi người đều có quan hệ thông gia với Khí Vân Tông, bọn hắn nhất định phải kinh động Khí Vân Tông, bản vương là trốn không được. Bất quá vẫn phải để bọn hắn quỳ nhiều một chút, quỳ thời gian dài, có lẽ có thể khôn hơn!

“Bên Thiệu Bình Ba yên tĩnh, hiện tại sẽ đến phiên bản vương, phái người đi lấy khẩu cung, làm tốt chuẩn bị ứng đối đi!

“Mặt khác, truyền ý chỉ của bản vương, điều động đại quân đề phòng, đề phòng có người nhân cơ hội làm loạn!

“Vâng!

Đào Lược lĩnh mệnh.

Không ngoài Thái Thúc Hùng sở liệu, bảy vị đại thần bị Thiệu Bình Ba hạ thủ đều đến tìm hoàng đế giải oan, xin hoàng đế làm chủ.

Nhưng Thái Thúc Hùng không gặp, tùy ý bọn hắn quỳ.

Quỳ đến trời tối, quỳ đến tất cả đều không chịu nổi, bảy vị đại thần cũng bình tĩnh hơn không ít, mọi người thương lượng, cuối cùng không quỳ nữa, đều phất tay áo rời đi.

Năng lượng của bảy vị này không phải chuyện nhỏ, rất nhanh đã kinh động đến người mà Thái Thúc Hùng cũng e ngại.

Thái Thúc Hùng đang dùng bữa tối, Đào Lược vội vã đi vào, bẩm báo:

“Bệ hạ, chưởng môn truyền lời, bảo ngài qua gặp hắn!

“Rốt cục đến rồi!

Thái Thúc Hùng nói thầm một tiếng, cười khổ lắc đầu, sau đó lập tức để đũa xuống đứng lên, cầm khăn ăn lau miệng hỏi.

“Đồ vật chuẩn bị đủ chưa.

Đào Lược cúi người.

“Bệ hạ yên tâm, đều chuẩn bị đầy đủ.

“Đi thôi!

Thái Thúc Hùng bước nhanh rời đi, ngay cả cơm cũng không ăn no, chưởng môn Khí Vân Tông Thái Thúc Phi Hoa triệu kiến, hắn không dám trễ nải.

Bởi vì chiến sự, vì dễ dàng cho phối hợp hài hòa, trước mắt chưởng môn Khí Vân Tông Thái Thúc Phi Hoa vẫn tọa trấn ở trong hoàng cung.

Chỗ ở tự nhiên là nơi thanh tịnh trong cung, lúc kiến tạo hoàng cung, là chuyên môn xây dựng dùng để chiêu đãi.

Thái Thúc Phi Hoa ở chỗ này, bốn phía đều là đệ tử Khí Vân Tông tự mình phòng thủ, cấm quân bị cách ly ra bên ngoài hộ vệ.

Thái Thúc Hùng đến nơi này rất thuận tiện, không giống người khác phải trải qua kiểm tra nghiêm mật, một đường thông suốt, đệ tử Khí Vân Tông gặp cũng phải chắp tay hành lễ.

Ven một hồ nhỏ, đình đài lầu các, có Nguyệt Điệp bay múa, Thái Thúc Phi Hoa đang đứng chắp tay ngắm trăng.

Thái Thúc Hùng đi tới, chắp tay chào.

“Tiểu chất bái kiến đại bá!

Thái Thúc Phi Hoa quay lưng buông tiếng thở dài.

“A Hùng, theo lý thuyết chính vụ trong triều ta không nên nhúng tay quá nhiều, người tu hành cần rất nhiều thời gian tĩnh tu tu luyện, ta còn có sự vụ trong môn phái phải xử lý, không có thời gian và tinh lực đến nhúng tay, mà năng lực của ngươi, trong nhà từ trên xuống dưới đều nhìn thấy, ngươi làm việc, ta rất yên tâm. Nhưng hôm nay là chuyện gì xảy ra, bên ngoài làm sao nháo ra động tĩnh lớn như vậy, nghe nói ngươi điều động cả đại quân trong kinh thành, như thế nào, có người tạo phản sao?

Thái Thúc Hùng nói:

“Tiểu chất hổ thẹn, quấy rầy đại bá thanh tu, thực sự là tội lỗi!

“Đều là người một nhà, tùy việc mà xét, từ đâu tới tội lỗi gì. Ngươi là hoàng đế, làm như thế nào, ta tin tưởng trong lòng ngươi hiểu rõ, ta cũng sẽ không can dự, khắp nơi can thiệp, ngươi sẽ không có biện pháp làm việc. Tấn quốc là của Thái Thúc gia chúng ta, làm loạn chính là loạn nhà mình, cho nên ta sẽ không hỏi nhiều, cũng sẽ không để đệ tử khác của Khí Vân Tông làm bậy, điểm này ngươi có thể yên tâm.

Thái Thúc Phi Hoa xua tay, xoay người lại, nhấc tay vuốt râu nói:

“Nhưng sự tình hôm nay ta thực xem không hiểu, nhi tử của đại thần, kia là tùy tiện người nào cũng có thể xông vào nhà g iết chết sao?

“Thật muốn tùy tiện như vậy mà nói, triều cương ở đâu? Pháp luật kỷ cương ở đâu? Công đạo ở đâu? Lòng người ở đâu? Chẳng phải sẽ dẫn tới thiên hạ đại loạn sao?

“A Hùng, trị quốc ta không bằng ngươi, nhưng ta chủ trì toàn bộ Khí Vân Tông, ta nghĩ cả hai vẫn có rất nhiều điểm chung chứ? Thiệu Bình Ba kia, ta thừa nhận là một người có năng lực, nhưng một người lại có năng lực cũng không thể ôm hết thảy sự tình, chẳng lẽ muốn để hắn ôm toàn bộ triều chính sao? Xông vào trong nhà đại thần giết nhi tử của đại thần, ai cho hắn lá gan như vậy? Ngay cả ta cũng không dám làm như vậy, có phải hắn làm quá mức rồi hay không?

“Còn liên tiếp xông vào bảy nhà bắt người, đệ tử Khí Vân Tông nào dám làm như vậy, ta không chặt hắn mới lạ, quả thực là coi trời bằng vung, còn có quy củ hay không? Xảy ra sự tình như vậy, ngươi chẳng quan tâm thì thôi, còn để bảy vị đại thần quỳ gối ở bên ngoài chịu nhục, đường đường đại quan triều đình quỳ gối ở bên ngoài khóc lóc cầu kiến ngươi, ngươi lại không thèm gặp, A Hùng, có phải làm quá mức rồi hay không? Ngươi thưởng thức Thiệu Bình Ba, cũng không thể làm quá đáng như vậy chứ? Mấy vị trưởng lão không tiện nói ngươi cái gì, nhưng đều tìm tới ta, có ý kiến rất lớn với phương thức xử trí sự tình này của ngươi, ngươi phải suy nghĩ kỹ một chút!

Thái Thúc Hùng khom người chắp tay nói:

“Vâng! Đại bá giáo huấn phải, sự tình này đúng là tiểu chất cân nhắc không chu đáo, quấy rầy đại bá thanh tu, để đại bá phải bận tâm, đều là tiểu chất sai.

Thái độ nhận sai thực để người không còn gì để nói, trong lòng Thái Thúc Phi Hoa thoải mái, lại xua tay.

“Ta nói rồi, đều là người một nhà, không cần phải khách khí như vậy. Ta cũng rõ ràng, lần trước đám người kia ở trên triều làm hơi quá, mục không quân chủ, dám liên thủ bức cung, trong lòng ngươi không cao hứng, hơi trừng phạt bọn hắn là việc nên làm. Quân chính là quân, thần chính là thần, nếu như ai cũng làm giống như bọn hắn, quyền uy, uy nghi của quân vương ở đâu? Còn làm sao thống ngự triều chính? Tà phong này không thể phát triển, ngươi xử lý như vậy cũng không phải sai, khắc phục xử lý tốt hậu quả thì xong.

Thái Thúc Hùng lại khiêm tốn nói:

“Đại bá nói đến trong lòng tiểu chất, tạ ơn đại bá thông cảm!

Thái Thúc Phi Hoa:

“Xảy ra sự tình như vậy, ngươi cũng không thể ẩn núp mãi nha, nào có đạo lý quân thần vĩnh viễn không bao giờ gặp nhau? Mấy vị trưởng lão cũng có ý kiến, bảy vị đại thần kia còn chờ ở ngoài cung, ngày mai ngươi còn phải vào triều, chẳng lẽ muốn ở trên triều cãi nhau sao? Nếu tiện hiện tại gặp bọn hắn đi, gặp mặt sớm giải quyết sớm, có ta nhìn chằm chằm, sẽ không ai dám làm loạn.

Trong lòng Thái Thúc Hùng dở khóc dở cười, sự tình này nói vài lời có thể xong sao? Ngươi cho là ân ân oán oán ở tu tiên giới sao, tìm người đức cao vọng trọng đi ra hòa giải là xong? Đám người này đấu lên, đều là giết người không thấy máu a!

Đương nhiên trong lòng nghĩ như thế nào là một chuyện, ngoài miệng lại nói khác:

“Được! Xin nghe đại bá.

“Ừm!

Thái Thúc Phi Hoa thoả mãn gật đầu, quay đầu lại hô.

“Đi mời đi, nói là ý chỉ của bệ hạ, mang bảy vị đại nhân kia tới.

“Vâng!

Có đệ tử chắp tay lĩnh mệnh, sau đó bay lượn rời đi.

Mà bên này, có lẽ Thái Thúc Phi Hoa cảm giác được mình có hiềm nghi chèn ép hoàng đế, không khỏi trấn an.

Đào Lược lặng im không nói một tiếng, chỉ có hắn rõ ràng nhất.