Đạo Quân

Chương 1837: Giả Vô Quần, trở tay công kích!




Đúng lúc này, một tướng quân đi vào, truyền đạt một phong thư.

“Đại soái, bên kinh thành có tin tức.

Cao Phẩm nhận thư nhìn, bỗng cười lạnh một tiếng, nói với phó tướng:

“Ngươi nhìn xem, ta nói cái gì tới cái đó, phản công đã bắt đầu rồi, nhanh hơn ta tưởng tượng nhiều!

Phó tướng tiếp mật thư nhìn xem, cũng lắc đầu thở dài.

“Tốc độ của các đại nhân trong triều thật nhanh a!

Cao Phẩm:

“Ăn thiệt thòi lớn như vậy, nhi tử của Triệu Công Quyền còn bị hắn giết, nếu bọn hắn không phản kích, không đánh tan kiêu ngạo của Thiệu Bình Ba, mặt mũi để nơi nào?

Sắc mặt Phó tướng ngưng trọng nói:

“Bọn hắn đấu đến đấu đi không quan hệ, chỉ là lúc này đang thời khắc giao chiến với địch quốc, hậu phương nội đấu thành như vậy, vạn nhất làm lỡ chiến sự thì phải làm sao?

Cao Phẩm chỉ chỉ hắn.

“Ngươi nha, còn quá trẻ tuổi. Những người kia không giống quân nhân chúng ta, đối với những người kia mà nói, nếu không cách nào ở trong triều đứng vững gót chân, coi như chúng ta vì Tấn quốc đánh hạ toàn bộ thiên hạ lại có quan hệ gì tới bọn hắn? Nếu một đám người ngay cả Thiệu Bình Ba cũng không đối phó được, sẽ để người phía dưới nhìn thế nào? Người phía dưới đều là cỏ đầu tường, cộng thêm sau lưng hắn có bệ hạ chống đỡ, một khi tương lai bệ hạ trọng dụng Thiệu đại nhân, chiều gió liền có khả năng nghiêng về một bên, trong nháy mắt thành đại thế!

Phó tướng suy tư.

Cao Phẩm trầm giọng nói:

“Lập tức đưa thư cho bệ hạ, hy vọng bệ hạ có thể nhìn chằm chằm vào, vị Thiệu đại nhân này chính là độc sĩ, ta không hy vọng nhìn thấy hắn nhờ vả nước khác trả thù, sẽ cực kỳ bất lợi cho đại quân ta tác chiến!

“Vâng!

Phó tướng chắp tay lĩnh mệnh, cấp tốc đi chấp hành.

...

Tấn quốc, Văn Tang quận, trên giáo trường, trong một đám thanh niên trai tráng tân chinh, vài người trên cánh tay hoặc chân có tàn tật bị kiểm kê ra, sau đó lại có loại mù một con mắt cũng bị kiểm kê ra.

Quận trưởng vừa nhìn, dường như nổi khùng, thở phì phò qua lại bồi hồi một trận, cuối cùng dừng bước ở trước mặt một thanh niên, chỉ vào cái mũi quát mắng.

“Tạ đại nhân, này chính là tân binh ngươi phụ trách chiêu đến?

Tuy Tạ đại nhân nhìn trẻ tuổi, nhưng trên mặt đã có cảm giác tang thương, sắc mặt ngưng trọng nói:

“Đại nhân, là hạ quan thất trách!

Quận trưởng quát mắng:

“Này chính là lý do của ngươi sao? Tiền tuyến đại chiến, việc quan hệ Tấn quốc ta sinh tử, ngươi đưa cụt tay thiếu chân tới tiền tuyến, là ngươi chán sống, hay là muốn hại chết ta?

Tạ đại nhân vội nói:

“Đại nhân, trước đó tuyệt đối không có phát sinh sự tình này, hôm qua hạ quan nghe nói đê sông mới đắp xảy ra sự tình, vội vã chạy tới kiểm tra, nhất thời không thể quan tâm bên này, còn chưa kịp tới tra nghiệm, đợi tra nghiệm ra chắc chắn loại bỏ!

“Tra nghiệm?

Quận trưởng phất tay chỉ những người tàn tật kia.

“Kẻ ngu si cũng có thể nhìn ra bọn hắn có vấn đề, này còn cần tra nghiệm? Người trưng binh là ngươi an bài, ta không tìm ngươi hỏi thì tìm ai? Người đâu, bắt xuống cho ta!

Lập tức có vài tên nha dịch như hổ như sói vọt tới.

“Đại nhân! Đại nhân...

Tạ đại nhân không cam lòng hô to, nhưng quận trưởng căn bản không nghe biện giải, vung tay lên trực tiếp để người kéo xuống.

Sự tình tương tự không chỉ phát sinh ở chỗ này, ở nhiều địa phương của Tấn quốc đồng thời xuất hiện, hoặc là người phụ trách trưng binh có chuyện, hoặc người quản lý tiền lương xảy ra sự tình, hoặc vô duyên vô cớ bị người tố giác, hoặc tham ô nhận hối lộ bị người báo cáo…

Nói chung những người này đều có một chung điểm, toàn bộ là học trò mà năm đó Thiệu Bình Ba từ Bắc Châu phí hết tâm tư mang đến.

Tin tức rất nhanh truyền tới hoàng cung, Thái Thúc Hùng ở trong Ngự thư phòng vừa nhìn tấu chương liền biết là chuyện gì xảy ra, tức giận đến vỗ bàn đứng dậy, đi qua đi lại.

...

Nơi núi rừng sâu xa, một con phi cầm cỡ lớn hạ xuống, Giả Vô Quần ở bên bờ khe suối thả câu quay đầu nhìn lại, nhìn thấy người nhảy xuống là Nam Châu Vương Khiếu, lập tức thu cần câu đứng lên.

Người tới tự nhiên là Ngưu Hữu Đạo.

Nhìn thấy Nguyên Tòng, Ngưu Hữu Đạo trước tiên cung kính hành lễ, sau đó mới đi về phía Giả Vô Quần.

Ngụy Đa ngơ ngác ở một bên nhìn, không biết người đến là ai, nhưng nhìn ra hai vị khác đều biết.

“Tiên sinh cực khổ rồi.

Ngưu Hữu Đạo nhìn Giả Vô Quần chắp tay.

Giả Vô Quần chắp tay đáp lễ, cười khổ lắc đầu, sau đó đưa tay, Nguyên Tòng lập tức đến trước người hắn, nói:

“Cô phụ Vương gia giao phó, sao có thể nói khổ cực.

Ngưu Hữu Đạo cười ha ha nói:

“Tiên sinh khiêm tốn, Thiệu Bình Ba xảo trá, có thể thoát thân không có gì lạ, không cách nào một lần là xong, tái chiến là được!

Giả Vô Quần:

“Phiêu Miểu Các nhúng tay, sợ là khó làm.

Ngưu Hữu Đạo nhấc tay.

“Không vội, cũng không cần hoảng, có vấn đề giải quyết vấn đề, từng cái từng cái đến. Lần này ta đến chính là phụng lệnh Vương gia đến lý giải tình huống tỉ mỉ, tiên sinh trước đó bố cục ta đã hiểu, nhưng vẫn để Thiệu Bình Ba chạy trốn, có thăm dò tình huống cụ thể không?

Giả Vô Quần:

“Đã lệnh nhân viên Tống quốc làm rõ tình huống.

Sau đó nhìn Nguyên Tòng ra hiệu.

Nguyên Tòng từ trong tay áo móc ra một tờ giấy đưa cho Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo tiếp nhận kiểm tra, bên trong đại thể ghi chép động tác của Thiệu Bình Ba sau khi phản hồi kinh thành, xem xong không khỏi gật đầu, hơi có thổn thức nói:

“Thì ra là như vậy, ta nói hắn làm sao phá cục, điểm cắt vào lại là tiền nhang đèn mà gia quyến các phủ cúng dường.

Giả Vô Quần ra hiệu Nguyên Tòng lui ra sau lưng.

“Là ta tính sai, lưu lại một chỗ trống lớn như vậy cho hắn chui.

Ngưu Hữu Đạo xua tay:

“Tiên sinh không nên tự trách, ai có thể nghĩ đến chứ? Trước đó ta cũng không nghĩ đến, cũng cho rằng hắn không đường có thể trốn, năng lực gặp thời ứng biến của gia hỏa kia xác thực rất cường hãn, nói thật, ngay cả ta cũng rất bội phục hắn. Lại nói, nếu hắn dễ đối phó như vậy cũng sống không tới hiện tại. Bất quá ta tin tưởng bằng năng lực của tiên sinh, nhất thời tính sai không tính cái gì, chỉ cần bình tâm lại, nhất định có thể đánh bại kẻ này!

Lần này Nguyên Tòng lên tiếng.

“Giả tiên sinh biết được tin tức Thiệu Bình Ba thoát thân, đã lần nữa trở tay cho hắn một kích!

Ngưu Hữu Đạo à lên một tiếng, có chút kinh nghi bất định nói:

“Chưa biết rõ sự tình của Phiêu Miểu Các, tiên sinh lại ra tay lần nữa thích hợp sao?

Nguyên Tòng:

“Không cần lo lắng, lần này không giống. Tiên sinh chỉ thụ ý nhân viên Tống quốc trú ở Tấn Kinh, tiết lộ chút phong thanh cho mấy vị đại thần chịu nhục kia, chỉ điểm phương hướng phản kích, để bọn hắn nhằm vào những học trò mà Thiệu Bình Ba mang đến từ Bắc Châu hạ thủ.

“Học trò?

Ngưu Hữu Đạo có chút nghi hoặc.

“Thiệu Bình Ba này tâm ngoan thủ lạt, sẽ quan tâm những học trò kia?

Giả Vô Quần lắc đầu mỉm cười, lại đưa tay ngăn Nguyên Tòng.

“Không phải vậy! Năm đó Thiệu Bình Ba kinh doanh Bắc Châu, quét dọn mục nát, bàn tay sắt trị quốc, cử chỉ có chút mới mẻ, nên làm cho Tống quốc có chút quan tâm. Mở học phủ bồi dưỡng học sinh, sau đó đưa đến các nơi của Bắc Châu lịch luyện, nhưng lúc liều lĩnh thoát đi Bắc Châu y nguyên không quên mang một vài học sinh, người được mang đi hẳn là nhân tài hắn tuyển chọn tỉ mỉ bồi dưỡng được, không muốn bỏ qua!

“Người này rất có lý tưởng hoài bão, tuy không chừa thủ đoạn nào, nhưng có hùng tâm chinh phục thiên hạ.

“Những học sinh kia trải qua gian khổ, kinh nghiệm mài giũa lâu năm, đã thành tài, chỉ đợi Thiệu nắm giữ đại quyền, thì có thể thành nhân viên nòng cốt. Người mà Thiệu thoát đi Bắc Châu cũng không bỏ, nên công kích. Người này thân thể giống như ngựa già chạy chậm, nhưng có Kỳ Lân chi chí, lớn tuổi lâu ngày khổ hao, từ lâu tâm lực tiều tụy, không chịu nổi công kích, bây giờ liên tiếp phát lực, tích thiểu thành đại có thể đánh đổ. Kích không đổ cũng chả sao, chờ sau này sẽ có tuyệt diệu không tưởng tượng nổi.

“Mặt khác, người bị bắt không chịu thổ lộ chân tướng, không cách nào xác nhận Thiệu là người của Phiêu Miểu Các, còn như mượn thế của Phiêu Miểu Các, cũng phải xem sự tình này phải chăng có người giúp đỡ không, có lẽ có thể tìm tòi hư thực, vì ứng đối sau này cung cấp một chút bằng chứng!