Đầu Xuân Tươi Sáng

Chương 74




Tracy lục tục gửi tài liệu cho Loan Niệm, toàn là tài liệu rất chi tiết. Loan Niệm chăm chú xem thật kỹ, quả thực không phải những tài liệu mà bộ phận điều tra lý lịch có thể điều tra rõ ràng, vẫn phải bỏ chút công sức ra mới được, chí ít cũng phải có chút thế lực ở nước ngoài mới có thể làm được. Tracy làm việc đáng tin cậy, anh nói với cô ấy: [Không phí tiền bỏ ra.]

Tracy ngó lơ câu này của anh, hỏi thẳng anh: [Có loại bỏ hắn không?]

[Cuộc sống cá nhân có bừa bãi hơn đi nữa thì cũng là chuyện quá khứ của hắn, chưa đến mức phạm tội hay phạm pháp, đến giờ công ty vẫn chưa có chứng cứ hắn đi quá giới hạn.] Loan Niệm trả lời một cách lý trí.

[Cậu chắc chắn hắn chưa từng phạm pháp?] Tracy đáp trả anh: [Trang thứ mười lăm, cô gái kia đưa ra bằng chứng cô ta đã phát sinh quan hệ với hắn trong lúc ý thức không tỉnh táo sau buổi liên hoan của công ty.]

[Đọc rồi.]

[Thế thì tôi hỏi cậu một lần nữa, có loại bỏ hắn không?] Hiếm khi nào Tracy lại nghiêm túc và hiếu chiến như này.

[Chị muốn loại bỏ hắn là vì hắn là người mà hội đồng quản trị bố trí không thông qua sự đồng ý của chị?] Loan Niệm hỏi Tracy.

[Cậu muốn loại bỏ hắn là vì hội đồng quản trị muốn dùng hắn để loại bỏ cậu sao?] Tracy hỏi ngược lại Loan Niệm.

Một lúc sau, hai người trả lời tin nhắn gần như cùng một lúc:

[Không phải, vì ghê tởm.] Loan Niệm đáp.

[Không phải, vì tôi là phụ nữ.] Tracy đáp.

Hội đồng minh đã được thành lập như thế.

Người như Loan Niệm, hoặc là không ra tay, nếu ra tay thì anh không muốn cho đối phương có cơ hội trở mình. Anh không phải loại người hiền lành, không thể tùy tiện trêu ngươi anh.

Đọc qua tài liệu mà Tracy gửi, đúng như những gì Loan Niệm đã nói, những chuyện xảy ra ở nước ngoài, người ở trong nước không thể lật lại để truy cứu, trừ phi hắn ta không chịu đổi tính, tiếp tục giở thói xấu ở trong nước. Đến giờ không cần ôm cây đợi thỏ nữa, Loan Niệm quyết động chủ động xuất kích.

Cú điện thoại của Tống Thu Hàn đã cắt ngang mạch suy nghĩ của anh, Loan Niệm hỏi anh ta: “Đọc tài liệu chưa?”

“Đọc rồi.”

“Thấy sao?”

“Không đến nỗi nào. Nhưng không phải khu vực tôi phụ trách. Tôi gửi tài liệu cho một đồng nghiệp ở khu vực Trung Quốc rồi. Tới đây sẽ hẹn gặp.”

“Được. Để tôi đi cùng.”

“Không thành vấn đề. Không phải lo, chỉ cần đội ngũ đáng tin cậy, cơ hội nhận được đầu tư của họ là chín mươi lăm phần trăm.” Tống Thu Hàn đưa ra phán đoán.

“Cậu làm việc luôn ổn thỏa, tôi tin tưởng phán đoán của cậu. Cảm ơn nhé.”

“Đừng khách sáo. Chào nhé.”

“Tạm biệt.”

Chỉ nghe hai người nói chuyện điện thoại, người khác sẽ nghĩ rằng hai người đàn ông này không quá thân thiết, nhưng thực tế là họ rất thân nhau. Họ đi du lịch cùng nhau hai lần, có một nhóm bạn chơi chung gồm bốn người, một tình bạn vô cùng bền vững. Có điều hai người họ đều không thích nói chuyện và đều là những người lạnh nhạt, chỉ hàn huyên mấy câu coi như hỏi thăm nhau, nhưng Loan Niệm biết Tống Thu Hàn là người đáng tin cậy.

Thế là anh gọi cho Thượng Chi Đào.

Cô đang ở địa điểm tổ chức hoạt động, xung quanh rất ồn. Cô hơi ngạc nhiên vì nhận được điện thoại của Loan Niệm, vì dù gì anh đã kết thúc cuộc điện thoại vào tối hôm trước đột ngột như thế, sau đó không ngó ngàng tới cô nữa.

“Gửi số của Tôn Vũ cho tôi.”

“Dạ?”

“Một nhà đầu tư muốn gặp cô ấy.”

Thượng Chi Đào không dám tin vào tai mình, xác nhận với Loan Niệm một lần nữa: “Thật sao?”

Loan Niệm cảm nhận được sự vui mừng từ tận đáy lòng của cô, vậy mà anh cũng cảm thấy vui lây hiếm thấy: “Ừ, cho tôi phương thức liên lạc của cô ấy, để tôi sắp xếp thời gian.”

Trước kia Thượng Chi Đào không nghĩ Loan Niệm sẽ để tâm đến chuyện của cô, thậm chí là chuyện của bạn bè cô, nhất là sau khi anh vô duyên vô cớ cúp máy. Sự cảm động nhen nhóm trong lòng, cô khịt mũi nói với Loan Niệm: “Cảm ơn anh, thật đấy.”

“Lấy thân báo đáp là được.”

“Em cũng có thể mời anh đi ăn mà.”

“Em vẫn nên bớt chọc tức tôi đi thì hơn!” Loan Niệm cúp điện thoại, để lại Thượng Chi Đào ngơ ngác ở đầu bên kia. Em chọc giận anh? Em chọc giận anh lúc nào? Em dỗ anh còn chẳng kịp nữa là chọc giận anh? Nghĩ đến đây, cô cảm thấy Loan Niệm đang đổ oan cho cô, bèn nhắn tin hỏi anh: [Em chọc giận anh lúc nào?]

[Tự nghĩ.]

Loan Niệm trả lời cô như vậy nhưng không mong chờ cô có thể tự nghĩ ra đáp án, với cái đầu đó của cô thì chắc chắn không thể nghĩ thông. Đến giờ tan tầm, anh thu dọn đồ đạc ra về, bắt gặp Tracy đi tới, trông thấy vẻ mặt nghi hoặc của cô ấy, “Gặp khách hàng?”

“Về nhà dắt chó đi dạo.”

“Chẳng phải cậu bảo trả chú chó kia cho người ta rồi sao?”

“Lại đón về rồi.”

Tracy theo anh vào thang máy, nhìn anh từ đầu đến chân một lượt, “Cậu yêu rồi đấy à?”

“Chuyện này mà chị cũng quản à?”

“Bây giờ thì chưa, sau này bạn gái cậu mà gửi mail đến công ty để bóc phốt cậu thì sẽ thuộc vào chuyện do tôi quản.” Tracy cũng là người nói năng đáo để, người thường tỏ ra mềm mỏng, lúc tranh đấu càng tàn nhẫn hơn.

“Thế thì cuối cùng chị cũng có việc để làm rồi.”

Hai người không moi được tin gì từ đối phương, Tracy “xùy” một tiếng rồi ra khỏi thang máy.

Loan Niệm lại nhớ tới cái tên “Dony” lấp lóe trên màn hình điện thoại của Thượng Chi Đào vào tối hôm nọ, anh không muốn cho Dony thêm thời gian để hắn ta lộ mặt chuột, anh không đợi được nữa, anh phải ra tay thôi.

Loan Niệm về nhà dắt Luc ra khỏi khu biệt thự, anh đã hẹn lịch tắm cho nó. Còn chưa đi đến tiệm thú cưng, Luc đã bắt đầu bồn chồn, nó không thích tắm, nó chỉ thích ở bẩn. Thế là nó ngồi phịch xuống đất, ra sức ngửa cổ ra đằng sau, sống chết không chịu đi tiếp.

Loan Niệm dọa nó: “Không đi là tao làm thịt mi đấy.”

Luc vẫn không chịu đi: Làm thịt thì làm thịt!

Một người một chó giằng co nhau một lúc lâu, cuối cùng Loan Niệm phải đầu hàng, đi tới bế bổng Luc lên, Luc nằm trên vai anh, nhát gan chân run cầm cập. Loan Niệm tỏ ra dịu dàng hiếm thấy, thậm chĩ còn vỗ lưng vỗ về nó: “Mi sợ cái gì? Tắm một tí thôi mà.”

Luc “hú” dài thườn thượt ~ Tôi không tắm! Nghe như thể nó có rất nhiều điều muốn nói.

Loan Niệm ôm chặt nó đi vào tiệm thú cưng, đưa nó đến bể tắm, sau đó thủ thỉ vỗ về nó rất lâu rồi mới ra bên ngoài cửa sổ kính nhìn nó tắm. Loan Niệm cảm thấy mình đúng là rảnh đến mốc cả người, bế một con chó đi tắm, còn phải vỗ về nó, đây là chuyện gì thế không biết?

Luc vừa tắm vừa biến hình, tắm thêm một lúc nữa nó bắt đầu rụng lông, trên đất cũng có một đống lông dày cộp. Loan Niệm nghĩ bụng bỏ khoản tiền này ra đúng là xứng đáng. Chờ Luc tắm xong, anh tiện thể làm cho nó một thẻ tắm, làm như Luc sẽ thường xuyên ở trong nhà anh vậy.

Luc tắm xong thực sự rất đẹp, toàn thân là bộ lông bông mềm mượt, híp mắt lè lưỡi hứng gió thu, nổi bần bật, đến nỗi ngay cả Loan Niệm cũng cảm thấy chú chó này không đến nỗi nào.

Đến tối Thượng Chi Đào gọi điện cho anh, khi cô hỏi Luc có ngoan hay không, Loan Niệm còn cười nhạo cô: “Chó của em như thế nào em còn không rõ ư? Tắm có tí mà run cầm cập, chưa từng thấy con chó nào nhát cáy như này.”

“Anh đưa nó đi tắm rồi à?”

“Ờ.”

“Bao nhiêu tiền?”

“Năm ngàn.”

“Hả? Cửa tiệm gần khu biệt thự của các anh tắm cho chó một lần mà mất những năm ngàn?”

“... Làm thẻ rồi.”

“Ồ.” Thượng Chi Đào nghĩ một hồi, nói như thăm dò: “Thẻ năm ngàn tệ cơ đấy... thế thì sau này Luc phải thường xuyên tắm ở đó mới được... không thì ông chủ chạy trốn mất...”

“Ừm.”

Lúc Loan Niệm đáp lại cô, Luc đang ngồi ngắm lá rơi trước cửa sổ, ánh đèn tờ mờ trước cửa sổ phản chiếu bóng lưng lẻ loi của nó, như mắc phải chứng u uất. Tại sao ngay cả chó của Thượng Chi Đào cũng khiến người khác thương xót vậy nhỉ?

“Thứ Sáu tuần sau em về, em về thẳng nhà anh có được không? Nếu không lại vất vả đi đi về về...”

“Được.” Loan Niệm lại nhìn Luc một cái, đúng là phải đưa Luc đi tắm cho bõ tiền, nếu không năm ngàn kia coi như vứt xuống sông.

Sao hôm nay Loan Niệm lại tốt thế nhỉ, anh không làm cao chút nào, thậm chí Thượng Chi Đào còn cảm thấy không quen. Đồng nghiệp ló đầu ra từ phòng vip hỏi cô: “Thượng Chi Đào, mau tới đây!” Cô đáp lại một tiếng, nói với Loan Niệm: “Hôm nay chi nhánh phía Tây Nam tổ chức liên hoan, em vào đó đây.”

“Ừ, không uống rượu đấy chứ?”

“Không có.”

“Bảo vệ mình cẩn thận.”

Thượng Chi Đào đáp vâng, cúp máy rồi đi vào phòng.

Trong phòng ăn rượu, đã quá ba tuần, náo nhiệt lạ thường, ngay cả Dony cũng hơi biến sắc mặt. Anh ta cởi hai cúc trên áo sơ mi, xắn tay áo để lộ bắp tay đẹp mắt, trán cũng lấm tấm mồ hôi, cũng gọi là ưa nhìn.

Thượng Chi Đào nghĩ bụng, nếu tên này không có suy nghĩ xấu xa kia thì ắt hẳn có thể tiến xa trong sự nghiệp. Đương lúc cô thất thần, Dony liếc mắt qua nhìn vào gương mặt cô cách một bàn ăn, tươi cười với cô.

Thượng Chi Đào cũng cười với anh ta, sau đó cầm chén trà ở trước mặt nhấp một ngụm rồi nhìn sang chỗ khác.

Dony thấy vậy lại cho là cô nàng này đang xấu hổ, hoặc cũng hơi để ý đến hắn. Thế là hắn ta thường xuyên làm như vô tình nhìn về phía cô trong khi đang nói chuyện, ánh mắt mang theo ẩn ý đặc biệt, muốn vồ lấy Thượng Chi Đào bằng tấm lưới của mình, cho đến khi làm cô buông giáp đầu hàng, hoàn toàn khuất phục.

Dony thích trò chơi như thế này, hắn thích có được khoái cảm trong quá trình chinh phục phụ nữ.

Một lúc sau Thượng Chi Đào vào phòng vệ sinh, cô không chọn phòng vệ sinh trong phòng vip, mà đi vào phòng vệ sinh công cộng. Phòng vệ sinh công cộng nằm ở cuối hành lang, phải đi qua rất nhiều phòng vip không người, vì đến giờ này rất nhiều cuộc vui đã tàn.

Cô ở trong phòng vệ sinh lâu hơn một chút, sau đó ra ngoài rửa tay, lau tay, quay lại phòng ăn. Dony đi về phía cô, lúc đi ngang qua cô, hắn kéo phắt cô vào phòng vip cạnh đó, đóng cửa lại, cả hai bị nhốt trong không gian tăm tối.

Thượng Chi Đào sẵng giọng hỏi anh ta: “Anh làm cái gì đấy!”

“Flora, đừng ra vẻ đứng đắn nữa, là người trưởng thành cả rồi, tôi biết em muốn gì.” Tay Dony giữ chặt bả vai Thượng Chi Đào, sau lại đẩy cô vào tường. Thượng Chi Đào nghe “bịch” một tiếng, là tiếng cơ thể cô đụng vào tường.

Cô ép mình trấn tĩnh lại, “Tôi khuyên anh bỏ tay ra, tôi gọi người đấy!”

“Thế à?” Dony đặt tay lên cổ cô, “Nghe nói em muốn đến phòng kế hoạch nhưng lý lịch không đạt phải không?” Nhiệt độ cơ thể cô gái trẻ tăng lên, Dony cảm giác như mình đang bóp cổ một con gà con.

Đây đã là lời dụ dỗ rất trần trụi và trắng trợn. Thượng Chi Đào im lặng, Dony lại nói tiếp: “Thăng chức, tăng lương, dễ như trở bàn tay. Em nghĩ xem, có dễ hơn em tự mình nỗ lực không? Em đã nỗ lực hơn hai năm mà mới thăng được hai cấp. Đến lúc nào mới có thể đứng đầu?”

“Không ngờ Dony lại dùng thủ đoạn này để giành được phụ nữ.” Thượng Chi Đào ép giọng mình nghe có vẻ trấn tĩnh, nhưng cô không làm được. Cô sắp khóc đến nơi rồi.

“Thủ đoạn không quan trọng, quan trọng là kết quả.” Dony cười thành tiếng, ghé môi vào tai Thượng Chi Đào, cô đột nhiên bắt đầu giẫy giụa, hét lên thật to: “Anh buông tôi ra! Buông tôi ra!”

Khi cô duỗi tay kéo áo hắn, cửa phòng vip được mở ra, đồng nghiệp nữ ở Thành Đô đứng ngoài cửa, duỗi tay bật đèn rồi hỏi hai người: “Có chuyện gì vậy?”

Thượng Chi Đào ra sức đẩy Dony ra, chạy ra ngoài, rồi chạy vào trong phòng vip, lấy túi của mình trong ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người, sau đó bỏ đi.

Cô chạy về khách sạn, gọi cho Lumi, giọng hơi run run.

“Lumi, em có chứng cứ rồi. Chứng cứ xác thực, chứng cứ quấy rối tình dục ở nơi làm việc.”

“Flora, cô đang ở đâu? Đồng nghiệp ở chi nhánh Thành Đô đâu rồi?”

“Em đang ở Thành Đô, nhưng em đã sẵn sàng đáp chuyến bay cuối cùng để về rồi.”

“Chờ cô quay lại, chúng ta tiến hành bước cuối cùng được không?” Lumi nói với cô: “Này người chị em, cô biết không? Cô mạnh mẽ lắm. Cuối cùng chị cũng biết vì sao chị lại thích cô ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi, vì chị biết từ trong cốt tủy cô chính là một người mạnh mẽ!”

Thượng Chi Đào kìm nén những dòng lệ nóng, cô chịu đựng bao lâu như vậy, cuối cùng đã ghi lại chứng cứ chứng minh gã đàn ông kia quấy rối từ lời nói đến hành động cụ thể, còn có người chứng kiến. Kể từ ngày Dony hỏi cô có bạn trai hay không, cô đã mua một chiếc bút ghi âm, luôn mang theo bên mình. Chỉ cần Dony xuất hiện cạnh cô, cô sẽ mở chức năng ghi âm.

Thượng Chi Đào nghĩ, tôi không phải con cừu nhỏ kêu be be, tôi phải cho thứ giòi bọ như anh không có chỗ dung thân. Khoảnh khắc dũng cảm nhất trong đời Thượng Chi Đào chính là ngày hôm nay. Cô có được lòng dũng cảm này là vì hôm ấy đồng nghiệp nọ đã nói với cô rằng: “Tôi không muốn uống rượu, trên bàn có sói.” Cô gái ấy đã khóc lóc giãi bày với cô, sau khi cô ấy uống say, Dony đã đè cô ấy xuống, may mắn là cô ấy đến ngày vào đúng hôm đó.

Dony nói với người đồng nghiệp đó rằng: “Cô uống say rồi, chẳng ai tin lời một người phụ nữ say xỉn. Tôi có thể nói cô dụ dỗ tôi. Chẳng phải cô muốn được thăng chức sao? Tôi có thể cho cô cơ hội.”

Anh ta từng giở trò đồi bại thành công, cảm thấy tất cả phụ nữ đều dễ ức hiếp.

Nhưng Thượng Chi Đào đã có chứng cứ, rốt cuộc họ cũng có thể trừng trị thứ giòi bọ này.

Cho tới lúc này, Dony vẫn cho rằng chuyện kia sẽ bị lãng quên từ đây, hắn không nghĩ Thượng Chi Đào có thể làm bất cứ chuyện gì bất lợi cho hắn, vì cô có vẻ dễ ức hiếp.

Thượng Chi Đào cảm thấy mình sắp sửa giành thắng lợi, nhưng đôi chân cô vẫn run rẩy không nghe theo lời cô. Mãi cho tới khi cô lên máy bay, xuống máy bay, đến thẳng nhà Loan Niệm, cơn run rẩy của cô hình như vẫn chưa dừng lại một lúc nào.

Cô mở cửa, Luc chạy ra đón cô trong bóng tối, cô ôm Luc một lát rồi chạy lên phòng Loan Niệm, trông thấy anh vừa tắt máy tính. Thượng Chi Đào cởi từng món đồ trên người mình, bưng lấy mặt anh rồi hôn anh cuồng nhiệt. Loan Niệm ôm cơ thể run rẩy của cô vào lòng, đôi môi nóng bỏng lướt trên làn da của cô, nói khẽ bên tai cô: “Chẳng phải nửa tháng nữa em mới về sao?”

“Em không chờ được nữa, em muốn gặp anh ngay hôm nay.”

Thượng Chi Đào rướn người, áp sát vào người anh, “Em muốn gặp anh ngay lúc này.”

“Có chuyện gì thế, Thượng Chi Đào?”

Thượng Chi Đào lắc đầu, “Chỉ là em bỗng dưng rất nhớ anh.” Cô nghĩ lẽ ra cô nên cho Loan Niệm biết, Dony vẫn luôn quấy rối cô, nhưng cô không làm thế. Lòng tự tôn nhỏ bé trong cô khiến cô cảm thấy cô không thể nói cho Loan Niệm, cô phải tự giải quyết với tâm thái của một cô gái trưởng thành tự lập. Huống hồ, sau lưng cô còn có Lumi, còn có Tôn Viễn Chứ và Tôn Vũ, kể cả đồng nghiệp nữ đang hết sức đau khổ kia. Họ có thể làm được.

Thượng Chi Đào chưa từng hối hận về quyết định vào lúc đó của mình, cô biết cô đã bắt đầu học cách một mình đương đầu với tất cả kể từ giây phút ấy. Cô biết cô đã bị ném vào trong hiện thực tàn khốc, những người mong muốn dùng chuyện cổ tích để hóa giải vấn đề đều rất khó tìm được lối thoát tốt hơn. Bởi vì hiện thực vĩnh viễn phũ phàng. Cô dùng cách này để chứng minh bản thân có thể làm được, dù không có Loan Niệm thì cô vẫn có thể làm được.

Thể nào cũng phải có một lần lấy cứng đối cứng.

“Loan Niệm.” Cô gọi tên anh trong bóng tối, ra sức ôm chặt anh.

“Tôi ở đây.” Loan Niệm dùng chiếc hôn nóng bỏng, đưa cô ra khỏi bóng đêm, đi về phía ánh sáng.