Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 1627-1630




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1627


"Vậy thì cô đang sợ cái gì?", hắn thong thả hỏi.

Nàng ta nở một nụ cười lạnh lùng: “Lại còn dám khích tướng ta? Ngươi tưởng ta ngu lắm hay sao?"
Diệp Huyên thấp giọng thở dài, không nói nữa.

Cô gái nhếch môi: “Ngươi thở dài cái gì?"
"Viêm Già từng nói với ta nếu gặp đạo tắc ở tầng năm thì nhất định phải thỉnh giáo cặn kẽ, bởi vì người đó lợi hại vô cùng”.


Đối phương bỗng cau mày: “Ngươi đã gặp Viêm Già rồi à?"
"Đúng vậy”.

Lần này, sắc mặt cô gái khi nhìn hắn có pha thêm ba phần kỳ quặc.

"Sao vậy?"
Nghe Diệp Huyên hỏi, cô gái bỗng vọt đến trước mặt hắn.

Diệp Huyên cả kinh nhưng không ra tay, bởi vì hắn không cảm nhận được sát ý từ nàng ta.

Đúng hơn là ngay từ đầu đến giờ, nàng ta chưa từng động sát ý với hắn, bằng không hắn đã gọi Trấn Hồn ra liều mạng một phen rồi.

"Có biết tại sao ta không giết ngươi không?", cô gái váy đen nhìn hắn chằm chằm.

Diệp Huyên do dự một hồi rồi đáp: “Tại ta đẹp trai?"
Một cái tát như trời giáng vung xuống.

Chỉ nghe uỳnh một tiếng, Diệp Huyên đã bị đánh văng đi tận trăm trượng.

Khi hắn vừa dừng lại, cô gái đã hiện ra trước mặt: “Bây giờ ngươi có thể điều khiển cái tháp rách kia, đúng không?"
Hắn không dám lì nữa, lập tức gật đầu.

Nàng kia nhìn sang, nói: “Ta sẽ dạy ngươi cách sử dụng đạo tắc, nhưng ngươi phải giúp ta một chuyện”.

"Chuyện gì?"
"Ta muốn vào tháp chữa thương”, đối phương nhàn nhạt đáp: “Nhưng một khi ta đặt chân vào, cái tháp rách đó sẽ khống chế ta.

Việc của ngươi là ngăn nó làm điều đó”.

Diệp Huyên im lặng.


Thì ra ý định của nàng ta là thế này, chẳng trách sao ngay từ đầu đã không có sát ý với hắn.

Một chốc sau, hắn nói: “Nếu nó có thể khống chế cô thì e rằng ta cũng không có cách nào”.

Cái danh Tháp chủ của hắn chỉ là hư danh mà thôi, Giới Ngục có thèm để ý đến hắn đâu.

Cô gái váy đen nhàn nhạt nói: “Yên tâm, chỉ cần ngươi đồng ý đứng về phía ta, nó sẽ không làm gì được ta và ngươi”.

Diệp Huyên do dự một hồi: “Có phải có cách nào để khống chế nó không?"
.

1628: "Tính Tình Nó Xấu Lắm À?"


Diệp Huyên cũng có chút lo lắng cho tháp Giới Ngục.  

Bởi vì tuyệt đối sẽ không vui khi thấy hắn liên thủ với cô gái này, mà hắn thì chẳng muốn nó quậy phá trong thân thể mình chút nào cả.  

Cô gái lãnh đạm đáp: “Tùy ngươi”.  

Diệp Huyên gật đầu rồi đưa ý thức chìm vào cơ thể: “Tiểu Tháp à, ngươi không ra là hết đường nói chuyện đấy. Cứ yên tâm, có ta ở đây, nàng ta sẽ không làm gì ngươi đâu! Chẳng lẽ ba người chúng ta đánh không lại một mình nàng ta sao?"  

Tháp Giới Ngục vẫn im lìm bất động.  

Diệp Huyên không khỏi sạm mặt, tự hỏi nó sợ chết đến thế này cơ à?  

Đúng lúc ấy, Tiểu Linh Nhi xuất hiện trước mặt hắn, ôm trong tay một cái tháp bé xíu, không phải Giới Ngục thì là gì.  

Cô bé tròn mắt nói: “Nó bảo ta mang nó ra ngoài nè”.  

Diệp Huyên: “...”  

Thấy cô gái váy đen nhìn cái tháp với vẻ phức tạp, hắn hỏi: “Sao vậy?"  

"Linh trí của nó đã bị tổn thương nặng nề, bằng không thì với tính tình của nó... Ngươi đã đi đầu thai từ đời nào rồi”.  

"Tính tình nó xấu lắm à?", hắn tò mò.  


Đối phương lạnh nhạt đáp: “Xấu đến nỗi ngươi cũng không tưởng tượng được. Trước kia có người đánh nhau quấy nhiễu đến nó, nó bèn hủy diệt cả tinh vực ấy”.  

Diệp Huyên: “...”  

Ánh mắt nàng ta lại quay về tòa tháp: “Ta vào đó chữa thương, cũng nhân tiện giúp ngươi ổn định lại. Nhưng ngươi tuyệt đối không được phép khống chế ta, bằng không thì cứ chờ bị ta bóp ch3t đi! Ngươi cũng biết bây giờ ngươi không đánh lại ta chứ?"  

Tòa tháp run lên như đang trả lời.  

"Nó nói sau này sẽ thắng ngươi á!", Tiểu Linh Nhi reo lên.  

Diệp Huyên không nói gì hết...  

Cô gái dứt khoát lắc đầu: “Ngu ngốc đến đáng yêu”.  

Sau đó nàng ta tiến vào bên trong tháp, nhìn bốn phía một vòng trước khi ngẩng lên nhìn đỉnh tháp. Thấy được hai thanh kiếm trên đó, nàng hờ hững mở miệng: “Này Tháp chủ, chừng nào ngươi mới nhổ chúng nó ra được đây? Chiếm chỗ quá!"  

Diệp Huyên: “...”  

Tiểu Linh Nhi xuất hiện trước mặt cô gái trong tháp, nói: “Tầng một hai ba bốn năm đều là của ta hết, về sau tầng sáu bảy tám chín cũng là của ta luôn! Nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ...”  

"Sẽ gì? Đánh ta à?", đối phương trơ giọng hỏi lại.  

Tiểu Linh Nhi suy tư một hồi mới nói: “Bạo lực không giải quyết vấn đề được đâu, ta đang nói lý lẽ với ngươi đó. Ngươi cũng biết lý lẽ mà đúng không?" 


Chương 1629


Cô gái cũng trầm ngâm một phen: “Ngươi có thể trồng, nhưng ta ăn được không?"  

Cô bé tí hon gật đầu như giã tỏi: “Được chứ, muốn ăn gì cũng được, nhưng mà không được ăn cây nhé! Ăn rồi cây sẽ không mọc lại nữa!"  

"Được!"  

Tiểu Linh Nhi gật gù: “Ta là Tiểu Linh Nhi, ngươi tên gì?"  

"A Việt”, cô gái đáp sau một hồi suy nghĩ, chân đi đến nơi Đế Khuyển đang nằm gần đó.  

Nó mở mắt nhìn nàng ta đầy phòng bị.  

A Việt ngắm nghía nó một hồi rồi hỏi: “Tháp chủ, ta ăn nó được không?"  

Đế Khuyển: “...”  

Diệp Huyên đen cả mặt: “Cô đừng có xằng bậy!"  

A Việt nghiêm túc đáp: “Huyết mạch của nó không tệ chút nào đâu Tháp chủ, sức mạnh của ngươi sẽ tăng lên gấp nhiều lần nếu ăn thịt nó đấy”.  

"A Việt cô nương à, nó là bạn ta”, hắn nghiêm túc đáp.  

Nàng ta nhún vai: “Vậy tùy ngươi. À, nếu sau này các ngươi hết làm bạn rồi, ngươi không ăn thì nhường ta nhé!"  

Đế Khuyển nghe mà có chút phát hoảng.  

Nhưng A Việt không để ý đến nó, đã cất bước đi lên lầu.  


Tiểu Linh Nhi bay vù đến trước Đế Khuyển, ngắm nhìn nó đầy hiếu kỳ: “Ngươi có ngon không? Cho ta nếm chút được không?"  

Đế Khuyển: “...”  

Lúc này, A Việt đã đi đến tầng năm bị Tiểu Linh Nhi trồng đầy linh thụ.  

"Người ở đây đã đi hay là...”  

"Đã bị giết”, Diệp Huyên đáp.  

A Việt nhíu mày: “Thực lực người này rất mạnh, ngươi không thể giết được”.  

"Không phải ta giết, mà là chủ nhân của thanh kiếm trên đỉnh tháp”.  

Đôi mắt nàng càng nheo lại: “Tên đó còn chưa chết cơ à?"  

"...”  

Thoắt cái, sắc mặt A Việt đã trở lại như thường: “Là tên nào xuất hiện?"  

"Cả ba”.  

Nghe thấy lời này của Diệp Huyên, nàng ta trố mắt ra hồi lâu mới nói: “Ngươi có quen với bọn họ không?"  

"Cực kỳ quen thuộc!", hắn đáp sau một hồi suy nghĩ, thấy A Việt càng im lặng hơn thì hỏi. "Sao thế?"  

"Việc này không đơn giản như ta nghĩ...”, A Việt nhẹ giọng nói: “Thôi, kệ nó! Nghỉ ngơi cái đã!" 


1630: "Chủ Nhân Của Kiếm Trên Tháp Đấy”.  


Diệp Huyên vội kêu lên: “Còn đạo tắc phải sử dụng thế nào?"  

"Trước tiên ngươi phải đánh thức nó, giúp nó khôi phục ý thức, sau đó thành lập khế ước tinh thần với nó, tiếp đến thì hòa làm một thể cùng nó. Khi ấy, ngươi chính là đạo tắc Đại Địa, chỉ cần đứng trên mặt đất là có thể tiếp cận Đại Địa Chi Lực. Nếu lợi hại hơn thì ngươi còn có thể lấy được Địa Mạch Chi Lực, hơn thế nữa thì có cả Địa Linh Chi Lực. Lúc đó ngươi chính là Địa Chủ, là chủ nhân của mặt đất này. Ngươi biết như thế lợi hại đến thế nào không? Có nghĩa là ngươi chỉ cần giẫm chân một cái, cả thế giới này sẽ run rẩy. Ngưng tụ đạo tắc thành kiếm như ngươi ban nãy là một hành vi hết sức dốt nát, tên ngu nào dạy ngươi thế?"  

"Chủ nhân của kiếm trên tháp đấy”.  

Tháp Giới Ngục bỗng rơi vào im lặng, một hồi sau mới có tiếng A Việt vọng ra: “Ta vừa mới nói gì à? Sao ta chẳng nhớ gì hết nhỉ?"  

Diệp Huyên: “...”

Nghe thấy lời của A Việt, Diệp Huyên lắc đầu cười một tiếng.  

Xem ra A Việt nóng nảy này cũng rất kiêng dè chủ nhân của ba thanh kiếm trên đỉnh tháp!  

Nhưng điều này cũng bình thường thôi, phải biết rằng sở dĩ tháp Giới Ngục và những đạo tắc này trở thành như bây giờ cũng là vì ba người họ!  

Diệp Huyên thôi suy nghĩ, sau đó hỏi: “A Việt cô nương, phải đánh thức đạo tắc Đại Địa kia như thế nào đây?”  

A Việt trên tầng năm nói: “Tìm một nơi có Địa Mạch Chi Lực, dùng Địa Mạch Chi Lực kích hoạt nó!”  

Diệp Huyên hỏi: “Đại Địa Chi Lực này và Địa Mạch Chi Lực không giống nhau sao?”  


A Việt tức giận nói: “Ngươi không thấy mình đang nói nhảm à? Đại Địa Chi Lực là Đại Địa Chi Lực, Địa Mạch Chi Lực là Địa Mạch Chi Lực, giống như nam nhân và nữ nhân đều là người vậy, nhưng ngươi có giống nữ nhân không? Giống không?”  

Diệp Huyên: “…”  

A Việt lại nói: “Đi về phía Đông, đi thẳng ấy, bên kia có Địa Mạch Chi Lực”.  

Diệp Huyên gật đầu, hắn nhìn quanh một vòng, sau đó biến mất.  

Chẳng bao lâu, hắn đã đi tới hải vực Di Thiên, mà A Việt lại bảo hắn đi tiếp, nên hắn cũng không đứng yên nữa mà tiếp tục tăng tốc, chẳng mấy chốc, hắn đã hoàn toàn biến mất trên vùng biển mênh mông.  

…  

Đăng Thiên Thành, Bắc Hoang giới.  

Đứng ở Đăng Thiên Thành, giơ tay có thể hái sao!  

Đăng Thiên Thành rất cao, tựa như sừng sững trên tinh không.  

Nơi này là nơi thần bí nhất Bắc Hoang giới hiện tại, cũng là tổng bộ của Liên Minh Trật Tự.  

de-nhat-kiem-than-1630-0