Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 1657-1660




1657: Phi Kiếm Vỡ Nát


Sau khi đánh bay Diệp Huyên, tay phải Vương Tri Sách đột nhiên chụp về phía trước, vừa vung tay thì một luồng kiếm quang không biết chém xuống từ khi nào đã bị ông ta nắm trực tiếp trong tay, tiếp đó, ông ta khẽ nắm chặt tay phải lại.

Ầm!
Kiếm quang đó lập tức bị vỡ vụn!
Vương Tri Sách nhìn Diệp Huyên ở phía xa, mà lúc này Diệp Huyên bỗng biến mất, một luồng kiếm quang đỏ máu xé rách không trung phóng đến!

Vù!
Trong sân, âm thanh chói tai như tiếng pháo vang lên không ngừng.

Lúc này, Vương Tri Sách bước lên trước một bước, điểm xuống một ngón tay.

Nơi vừa điểm xuống, không gian chợt dao động, một luồng sức mạnh đột nhiên chặn lại kiếm quang đỏ máu kia, trong chốc lát lại yên tĩnh, kiếm quang đỏ máu lập tức nổ tung, mà chính lúc này một thanh kiếm chém thẳng từ trên đầu ông ta xuống,
Vương Tri Sách không hề tránh né mà tung ra một quyền đỡ lấy kiếm.

Ầm!
Khoảnh khắc khi kiếm của Diệp Huyên va chạm vào quyền của Vương Tri Sách, không gian xung quanh dao động kịch liệt, sau đó lập tức nứt ra.

Mà cũng ngay lúc này, Vương Tri Sách chợt cau mày, thời khắc tiếp theo, ông ta chợt lùi về sau mấy chục trượng, sau lại điểm vào giữa trán mình, trong phút chốc linh hồn bên trong cơ thể ông ta đã bình tĩnh lại.

Thời khắc vừa rồi, không ngờ trong linh hồn ông ta lại xuất hiện điều dị thường!
Vương Tri Sách ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, một thanh phi kiếm lặng yên chém đến, ông ta dùng tay trực tiếp kẹp lấy phi kiếm đó, sau đó hơi dùng lực.

Ầm!
Phi kiếm vỡ nát.

Nhưng rất nhanh sau đó, hàng loạt kiếm quang đỏ máu đột nhiên lao về phía ông ta.

Vô số phi kiếm chằng chịt đã bao trùm Vương Tri Sách.


Mà lúc này, Vương Tri Sách liền tiến lên trước một bước, đánh ra một quyền.

Ầm!
Chỉ là một quyền bình thường nhưng kiếm quang đã lập tức tan thành mây khói.

Đè ép!
Trong sân, tất cả mọi người đều đang nhìn Diệp Huyên và Vương Tri Sách!.

1658: Rút Kiếm Định Sinh Tử!  


Vương Tri Sách chậm rãi đi về phía Diệp Huyên: “Không thể không nói, đúng là ngươi không tệ, đương nhiên cũng chính vì như vậy, nên hôm nay ngươi buộc phải chết ở đây”.  

Vừa dứt lời, ông ta dần siết chặt tay phải, một luồng sức mạnh lặng yên ngưng tụ.  

Ở phía xa, sắc mặt Việt Vô Trần trở nên u ám, lúc này đương nhiên lão muốn ra tay cứu giúp nhưng thần thức ông già gầy ốm trước mặt vẫn luôn khoá chặt lão, chỉ cần lão ra tay thì ông già gầy nhỏ này nhất định sẽ ra tay.  

Lúc ấy, Diệp Huyên lại quay người nhìn Diệp Liên cách đó không xa, cô bé không hề khóc, mắt nhìn Diệp Huyên: “Ca, muội không sợ, thật đó, không sợ chút nào!”  

Tay Diệp Huyên hơi run rẩy, hắn nhếch miệng cười, chỉ là nụ cười có phần hung tợn: “Không… Không có chuyện gì đâu... Có ca ở đây!”  

Vừa dứt lời, hắn quay người xông về phía Vương Tri Sách.  

Ầm!  

Một luồng sức mạnh cực lớn bùng nổ từ trong cơ thể Diệp Huyên.  

Bây giờ, hắn không giữ lại chút gì cả.  

Long Hồn Chi Lực!  

Long Lực!  

Lực Lượng Ma Kha!  

Thần Huyết Công!  

Lại thêm Huyết Mạch Chi Lực, hơi thở Diệp Huyên bộc phát lúc này chỉ có thể dùng từ kinh khủng để hình dung.  

Hơi thở này đã vượt qua cao thủ Chứng Đạo Cảnh rồi.  

Trong quá trình xông đến chỗ Vương Tri Sách, hơi thở trên người Diệp Huyên càng lúc càng mạnh, rất nhanh sau đó hắn đã đến trước mặt Vương Tri Sách chém xuống một kiếm.  

Kiếm này chứa đựng quá nhiều quá nhiều thứ.  

Đương nhiên, quan trọng nhất chính là lòng tin!  

Lúc này, sau lưng chính là muội muội, nếu hắn lùi bước thì muội muội chắc chắn phải chết.  

Diệp Huyên đã không còn đường lui!  

Nếu đã không còn đường lui vậy thì tiến về phía trước!  

Chém giết tạo ra một con đường!  

Rút Kiếm Định Sinh Tử!  

Kiếm này của Diệp Huyên mang sát ý mạnh mẽ trước nay chưa từng có.  

Lúc này, Vương Tri Sách bước lên trước một bước, sau đó đánh ra một quyền đỡ lấy kiếm.   . Truyện Nữ Phụ

Trong ánh nhìn của tất cả mọi người, kiếm của Diệp Huyên chém mạnh xuống.  

Ầm!  

Ngay sau khi tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, cả người Diệp Huyên mang theo kiếm trong chớp mắt đã bị đánh bay ra ngoài, nhưng Vương Tri Sách cũng liên tục lùi về sau đến trăm trượng.


1659: Vết Kiếm!  


Thấy vậy, vẻ mặt mọi người đều lặng lẽ thay đổi.  

Vậy mà một kiếm của Diệp Huyên lại đánh lùi được Vương Tri Sách!  

Vương Tri Sách nhìn lòng bàn tay mình, lòng bàn tay ông ta có một vết chém rất sâu.  

Vết kiếm!  

Vương Tri Sách ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên cách đó không xa, lúc này, Diệp Huyên lại đi về phía ông ta.  

Vào thời khắc này, cả người Diệp Huyên trông vô cùng điên cuồng, vẻ mặt hắn nhăn nhó dữ tợn, trên người tỏa ra hồng mang kỳ dị, giống như một dã thú khát máu nổi điên.  

Bỗng nhiên, Diệp Huyên biến mất.  

Vù!  

Trong sân, một tia huyết mang lướt đến, không gian ở những nơi đi qua đều bị xé nát như tờ giấy mỏng.  

Đối diện với Diệp Huyên, Vương Tri Sách khẽ nheo mắt, trong mắt ông ta chợt loé lên một luồng sát ý, ngay sau đó ông ta liền xông về phía trước đánh mạnh một quyền.  

Ầm ầm!  

Không gian xung quanh hai người đột nhiên sụp đổ, chìm vào bóng tối.  

Trong chốc lát.  

Ầm!  

Lại vang lên tiếng nổ vang dội, ngay tức khắc một bóng người liên tục lùi mạnh về sau, chính là Diệp Huyên!  

Nhưng Vương Tri Sách kia cũng lùi ra sau hơn mười trượng.  

Sau khi Diệp Huyên dừng lại khoé miệng hắn lại trào ra máu tươi, không chỉ vậy, toàn thân hắn đều đã vỡ nứt, máu tươi chảy ra không ngừng nhưng rất nhanh chóng, chút máu tươi này lại được hắn hấp thu lấy…  

Ở phía xa, trên người Vương Tri Sách cũng có hai vết kiếm.  

Ông ta đã bị Diệp Huyên làm chém ra vết thương rồi!  

Thấy cảnh này, sắc mặt Tần Thiên liền u ám, không biết đang nghĩ gì.  

Lúc này, trong tối ở phía xa, Đường Phong khẽ nói: “E là Diệp Huyên này sắp đến cực hạn rồi”.  

Đường Thanh nói: “Ra tay?”  

Đường Ách lại lắc đầu: “Vẫn chưa đến lúc, nếu bây giờ chúng ta ra tay thì phải trả giá rất lớn!”  

Đường Phong gật đầu: “Ông lão gầy nhỏ bên dưới kia, còn có Vương Tri Sách này nữa, chỉ hai ngươi này đã có thể khiến chúng ta tổn thất rất nhiều kỵ sĩ Đường tộc rồi”.  

Nói xong, gã ta nhìn Diệp Huyên phía dưới: “Tiếp tục đợi, xem xem người này có còn chiêu bài gì không!”  

Đường Thanh không nói gì, nàng ta cứ nhìn bên dưới như vậy, không biết đang nghĩ gì.


1660: Tần Thiên Bị Giết Trong Tích Tắc!  


Bên trong Võ Viện ở dưới, Vương Tri Sách nhìn Diệp Huyên, lúc này trong mắt ông ta không hề che giấu sát ý, ông ta lập tức xông về phía Diệp Huyên với tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã đến trước mặt Diệp Huyên.  

Diệp Huyên không có ý định rút lui mà hai tay cầm kiếm chiếm về phía trước.  

Vù!  

Kiếm khí đỏ máu chém xuống đến cùng.  

Mà ngay sau khi Vương Tri Sách đánh ra một quyền thì kiếm khí đỏ máu kia lập tức nổ tung, cùng lúc đó một luồng sức mạnh trực tiếp bao phủ cả Diệp Huyên.  

Vù!  

Diệp Huyên cầm kiếm vung vẩy, một luồng kiếm quang đỏ máu chém xuống không ngừng, nhưng sức lực Vương Tri Sách quá mạnh, vì vậy hắn liên tục bị chấn động phải lùi về sau.  

Mà lúc này, đột nhiên thân hình Tần Thiên khẽ chuyển động, đi về phía Diệp Liên cách đó không xa.  

Hiển nhiên là ông ta muốn hạ Diệp Liên trước.  

Diệp Huyên ở gần đó thấy vậy, vẻ mặt bỗng chốc trở nên hung ác, ngay sau đó hắn thẳng thừng mặc kệ Vương Tri Sách, thân hình khẽ chuyển động đi đến trước mặt Diệp Liên.  

Nhìn thấy Diệp Huyên sắc mặt Tần Thiên liền thay đổi, lập tức muốn rút lui nhưng Diệp Huyên đột nhiên rống giận: “Kẻ làm muội ta bị thương, phải chết!”  

Vừa dứt lời, đột nhiên cả người hắn liền biến mất, tiếp đó đã xuất hiện ngay trước mặt Tần Thiên.  

Diệp Huyên rút kiếm chém mạnh xuống.  

Vù!  

Huyết khí đỏ máu chém thẳng xuống.  

Ầm!  

Trong chớp mắt Tần Thiên bay ngược cả người ra ngoài, mà ngay khi ông ta vừa bay ra thì một luồng kiếm quang đã xuyên thẳng qua giữa trán ông ta.  

Vù!  

Máu tươi tung toé!  

Trong sân, Diệp Huyên phẫn nộ nhìn xung quanh, gầm gừ như dã thú: “Còn ai nữa!”  

Lúc này, máu trong người hắn hoàn toàn sục sôi, từng luồng sát ý như một cơn thuỷ triều tràn ra chấn động khắp nơi…   . Tiên Hiệp Hay

Ở phía xa, Vương Tri Sách nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Huyết mạch cái gì… Càng không bình thường thì càng mạnh sao…”  

Tần Thiên bị giết trong tích tắc!  

Không thể không nói, chiêu kiếm đó của Diệp Huyên khiến tất cả mọi người ở đây kinh hãi.  

Cho dù mạnh như Vương Tri Sách, lúc này cũng có chút hoảng sợ.