Đệ Nhất Lang Vương

Chương 837: Lẽ Ra Nên Đánh Cho Cô Nhập Viện






Khoảnh khắc đó, mọi thứ trở nên yên tĩnh.

Ngoài những ánh đèn lập lòe trong bar.

Cô gái Tiểu Chu mở to hai mắt nhìn, không thể tin nổi, không ngờ người lên tiếng bảo vệ mình lại là người đàn ông bị cô lừa đến đây?  
Hứa Long cũng không ngờ.

Những người khác lại càng không tin nổi.

Rất khó để tưởng tượng một người đeo chiếc còng lạnh như băng trên tay lại nói được những lời đó với kẻ có thể giết mình bất kỳ lúc nào?  
Chẳng lẽ anh muốn chết ư?                Hứa Long xoa cổ, lạnh giọng cười nói: “Thú vị đấy”.

Hắn nháy mắt với đàn em, một chiếc ghế lập tức xuất hiện ở vị trí cách Vu Kiệt hơn mười mét.

Hứa Long bước xuống, ngồi rồi nhấc chân bắt chéo, hai cô gái mặc quần áo tai thỏ nhanh chóng đi tới chẩn thận bóp vai cho hắn.

Sau đó, hắn ta lấy một điếu xì gà trong ngực ra ngậm trên miệng, nhìn chằm chằm Vu Kiệt: “Ranh con, chẳng lẽ mày không sợ chết?”  

“Đến địa bàn của tao mà còn nói những lời đó, mày không thấy sợ hãi gì à?”  
Vẻ mặt Vu Kiệt vẫn không có gì thay đổi: “Tôi cũng chẳng biết là có sợ hay không, nhưng điều tôi biết là chuyện ngày hôm nay sẽ không chấm dứt đơn giản như thế, còn anh trong tương lai gần sắp tới cũng sẽ ngồi tù”  
“Đầu tiên là cho người làm giả nhân viên cảnh sát, lại còn làm giả lệnh bắt người, sau đó là vu oan, giam giữ người phi pháp, nếu anh ra tay với cô gái này nữa thì sẽ thêm tội cố ý đả thương người!”  
“Tội nào trong số đó cũng đủ để anh ngồi bóc lịch trong tù vài năm”.

“Thế nên tôi khuyên anh một câu, lập tức thả tôi và cô gái này ra, chủ động đi đầu thú, có lẽ sẽ được bớt vài năm, với anh mà nói chính là sắp xếp tốt nhất”.

Dù ở một nơi xa lạ thì Vu Kiệt vẫn giữ vững nguyên tắc của bản thân mình.

Dù trước mặt đâu đâu cũng là địch thì anh cũng không sợ.

Hứa Long nghe được những lời anh nói lại phá lên cười ha hả như thể vừa nghe được câu chuyện buồn cười nhất trên đời.

“Khụ khụ…”, cười đến khi hắn ho khan vài tiếng, tay cầm điếu xì gà nói với mọi người xung quanh: “Nghe này nghe này, mười năm, mười năm rồi, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy một người dám nói những lời như thế!”  !             “Nó còn bảo tôi sẽ phải ngồi tù?”  
“Bảo tôi phải đi đầu thú?”  
“Ha ha ha…”  
Tất cả mọi người đều ôm bụng cười ha hả, một đám nhìn Vu Kiệt như một tên ngốc.

Một đàn em đột nhiên đứng dậy, chỉ vào đầu Vu Kiệt: “Ranh con, tao thấy hình như não mày bị cửa kẹp rồi thì phải?”  
“Ở Lạc Thành này, còn chưa có một người nào dám bắt anh Long bọn tao đi tù đâu!”  
“Dù anh Long có phải ngồi tù thật thì mày hỏi thử xem kẻ nào không có mắt dám đẩy anh Long vào tù?”  
“Đúng vậy, đúng vậy…”  
Một đám người nói to, đầy khinh thường.

“Thế à?”  
Nghe bọn họ nói thế, Vu Kiệt cau mày lại, xem ra thành phố này còn loạn hơn cả những gì anh tưởng tượng, cũng phức tạp hơn rất nhiều.

Nhưng thế thì sao?  
Không thể để nó cứ loạn mãi thế này được.

Anh ngẩng đầu lên: “Thế thì thật đáng buồn khi phải nói cho các người biết, mỗi một người xuất hiện ở đây hôm nay đều phải gặp nhau trong tù, tôi không biết thế lực của các người rốt cuộc mạnh đến mức nào, tay dài tới đâu, gặp phải tôi thì xin lỗi, vô dụng thôi”.

“Tôi sẽ cho các người một cơ hội cuối cùng”.

Giọng Vu Kiệt rất to: “Lập tức mở còng tay của tôi ra, tự đi đầu thú, tôi sẽ không lặp lại những lời này thêm lần thứ ba, đây chính là cơ hội cuối cùng của các người”.


Cô gái Tiểu Chu ngây ngẩn.

Cơ hội cuối cùng?  
Anh… Anh ta điên rồi hả?  
Đó chính là anh Long.

Tên xã hội đen đứng đầu Lạc Thành, không bàn đến cái chỗ dựa là nhà họ Ngô, chỉ với những mối quan hệ với chính quyền nơi này thôi là đủ để hắn tung hoành ngang dọc ở cái nơi khỉ ho cò gáy này rồi.

Bây giờ, thanh niên bị anh Long nhắm vào này lại dám kiêu ngạo nói những lời đó ở địa bàn của anh Long?  
Đúng là tự tìm đường chết!  
Khi đó, không chỉ có mình Tiểu Chu mà tất cả mọi người đứng ở nơi này đều nhìn Vu Kiệt như nhìn một tên ngốc.

Không một người nào lên tiếng nữa.

Không một người nào có cùng quan điểm với anh.

Cũng chẳng kẻ nào thật sự tính đến chuyện đi đầu thú.

Khi bầu không khí trở nên đông cứng thì trên lầu hai, một giọng nói sắc bén chợt vang lên trong không khí.

“Em trai, mày còn giữ tên đó lại đây nói nhiều thế làm gì?”  
“Cái thứ ruồi bọ đó cứ ong ong bên tai chị, phiền chết đi được ấy”.

“Một nhát giải quyết luôn có phải là nhanh hơn không?”  
Hứa Thu xuất hiện rồi.

Cô ta mặc chiếc váy màu tím, mang giày cao gót trắng, ánh mắt cực kỳ sắc bén đi tới, vừa nhìn thấy Vu Kiệt thì ánh mắt đó trở nên tàn nhẫn như thể hận không ăn tươi nuốt sống người đàn ông đó được.

Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Hứa Thu thì Vu Kiệt đã hiểu ra.

“Thì ra là cô”, Vu Kiệt khẽ nheo mắt lại.

Nghĩ tới những lời Hứa Thu nói với anh và Ngô Tiểu Phàm trong biệt thự tối qua, cuối cùng anh cũng hiểu một từ dùng để tả về phụ nữ… Rắn rết!  
Hai từ đó dùng cho Hứa Thu thì lại thích hợp quá.


Một kẻ ngứa đòn thế này, có đánh thế nào cũng không đủ.

“Ồ, thứ con hoang, vẫn còn nhớ được tôi cơ à? Đêm qua thế nào, ngủ với con điếm Ngô Tiểu Phàm đó thoải mái lắm phải không?”  
“À không, nói thế là ngược rồi, phải là con điếm Ngô Tiểu Phàm đó thoải mái hơn chứ, hai tên đàn ông cơ mà, toàn là mặt hàng quê mùa ở nông thôn cả nên chắc thể lực tốt lắm”.

“Nào, nói tôi nghe xem, có phải hôm qua nó ngủ như lợn chết không?”  
Hứa Thu khoanh tay trước ngực, bước nhanh tới trước mặt Vu Kiệt, nhìn anh với vẻ châm chọc và miệng vẫn huyên thuyên nói.

Ánh mắt Vu Kiệt đầy lạnh lùng: “Quên mất cái đau của ba bạt tai tối qua rồi à? Lành sẹo nên quên đau rồi đúng không?”  
Xoẹt!  
Lập tức.

Sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi.

Không chỉ mình cô gái Tiểu Chu mà cả đàn em của Hứa Long cũng phải hít lấy khí lạnh.

Bọn họ nghĩ thế nào cũng không ngờ được rằng tên Vu Kiệt này lại hống hách đến thế?  
Đứng trên địa bàn của anh Long, chẳng những không biết điều mà còn kiêu căng khiêu khích một cách kiêu ngạo như thế, đúng là không xem anh Long ra gì!  
“Ranh con, mày muốn chết phải không?”  
“Giữ cái miệng đó cho sạch sẽ một chút, dám láo lếu với chị Thu thì cẩn thận bố mày tát méo mỏ”.

“Đúng, mỗi người tát một cái, xem có tát chết mày không!”  
“Tối qua đã không đánh cho cô phải vào bệnh viền nằm!”  
Ầm!  
Một câu!  
Chỉ một câu!  
Tất cả… Đều khiếp sợ!