Đệ Nhất Phu Nhân - Diệp Sáp

Chương 3: Leo núi




Hạ Linh Doanh rất thích Tiêu Mạc Ngôn như vậy, dịu dàng nũng nịu, như hồ ly tinh mê hoặc con người. Càng đáng để ngưỡng mộ chính là con hồ ly tinh này cũng chỉ một mình nàng mới có thể nhìn được, độc chiếm như thế này khiến Hạ Linh Doanh cảm thấy vô cùng hưởng thụ. Nàng chu đáo gội đầu cho Tiêu Mạc Ngôn, tóc Tiêu Mạc Ngôn rất đẹp, dưới ánh đèn bóng mượt sáng óng ánh, sờ lên tay lại suôn mềm, có thể nhìn ra được hằng ngày chăm sóc dưỡng tóc không phải là ít.

Tiêu Mạc Ngôn nhắm mắt lại hưởng thụ, miệng thỉnh thoảng ngâm nga vài câu, rất lâu rồi cô không được thư giản như vậy. Người trong lòng cuối cũng đã trở về, sinh nhật năm nay của cô thật sự không uổng phí. Hạ Linh Doanh ở trong bầu không khí nhẹ nhàng này, cười cười: "Đói không?"

"Ừm, hơi đói, vừa rồi gần như không có ăn gì cả. Má Từ đã nấu xong, lát nữa chúng ta xuống ăn."

"Được, vậy em gội nhanh một chút, lại đây mau."

Hạ Linh Doanh kéo Tiêu Mạc Ngôn đến dưới vòi hoa sen, Tiêu Mạc Ngôn cười nhìn nàng, theo thói quen vòng tay ôm Hạ Linh Doanh đang không mảnh vải che thân, kéo nàng ôm vào lòng, cười lên phả hơi thở mờ ám bên tai nàng, "Có nhớ tôi không?"

Chỉ có hai người, Hạ Linh Doanh cũng không kiêng dè, nàng rúc vào trong lòng Tiêu Mạc Ngôn, ngửi mùi bạc hà thơm ngát, hưởng thụ sự đụng chạm da thịt lẫn nhau.

"Nhớ, rất nhớ."

Hạ Linh Doanh thẹn thùng nói líu ríu, lời nói là tình dược tốt nhất giữa hai người yêu nhau, nó như một quả bom ném trực tiếp vào trong lòng Tiêu Mạc Ngôn, chia xa, nhớ nhung và hoài niệm toàn bộ bộc phát trong nháy mắt.

Vì vậy, hợp tình hợp lý, hai người này tắm khoảng một tiếng đồng hồ, hơn nữa gội rửa chính là tình cảm mãnh liệt rực lửa.

Đến lúc tắm xong đi ra, Hạ Linh Doanh gần như là được Tiêu Mạc Ngôn ôm ra, tóc cũng là do Tiêu Mạc Ngôn sấy cho, vốn quay trở về vội vàng, hơn nữ vừa rồi còn 'vận động', cả người Hạ Linh Doanh bủn rủn không còn chút sức lực nào, mỹ phẩm dưỡng da, chai chai lọ lọ, sau khi thoa xong là cả một quá trình, Hạ Linh Doanh được Tiêu Mạc Ngôn ôm đến trước bàn ăn.

"Sao thể lực chị tốt vậy chứ?" Hạ Linh Doanh xấu hổ nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn nhún vai, lấy tay điểm một cái lên trán của nàng, mười phần giả dối nói: "Thấy ghét, sao lại hỏi người ta như vậy, thể lực không tốt có thể cho em ăn no bụng được sao? Hơn nữa, vì cuộc sống hạnh phúc của vợ, tôi cũng phải nỗ lực có phải không?"

Hạ Linh Doanh không nói, yên lặng rúc vào lòng Tiêu Mạc Ngôn, nàng cảm thấy may mắn vì lúc về nhà chưa ăn cơm, không thôi sẽ bị Tiêu tổng làm cho nôn ra hết.

"Aish, em mà không về nhà, sinh nhật của tôi đã không còn ý nghĩa rồi."

Mỹ nhân ở bên mình, miệng nhấp rượu vang, Tiêu Mạc Ngôn cảm thấy thỏa mãn. Cô nói chưa dứt lời, ngược lại khơi lên lửa giận trong lòng Hạ Linh Doanh, nàng lạnh lùng 'hừ' một tiếng, nghiêng người liếc nhìn Tiêu Mạc Ngôn.

Tiêu Mạc Ngôn bị nàng nhìn mà sững sờ, há miệng nhìn nàng, kinh ngạc hỏi: "Sao vậy?"

"Tiêu tổng, sao lại không ý nghĩa? Em thấy cả đám người đẹp ôm gối chị, bận rộn chết đi được." Nói xong, Hạ Linh Doanh trượt tay xuống bên hông Tiêu Mạc Ngôn, không chút lưu tình nhéo vào eo cô. Tiêu Mạc Ngôn bị đau mà không dám lên tiếng, buồn bực khó chịu ngồi ăn canh.

"Cô Hàn Linh đó vóc dáng cũng không tệ."

"Coi cũng được, mà thua xa vợ tôi."

"Ha ha, em thấy dáng vẻ cô ấy không tệ, xinh đẹp duyên dáng, đúng loại Tiêu của chúng ta thích."

"Không, không, là cái miệng tôi không tốt, tôi thích kiểu lạnh lùng thôi."

"Ồ? Em thấy vừa rồi biểu hiện của cô ấy cũng rất lạnh đó, không phải là đúng với khẩu vị của chị sao?"

"..."

Tiêu Mạc Ngôn xém chút cắn lưỡi, chuyện này rốt cuộc cũng là mình đuối lý, cô không dám tranh luận gì nữa, cam chịu nghe Hạ Linh Doanh quở trách.

Mãi cho đến khi hai người đã nằm lên giường, cơn giận của Hạ Linh Doanh còn chưa tan, Tiêu Mạc Ngôn ôm nàng thật chặt, nhỏ nhẹ dụ dỗ: "Được rồi, đừng giận nữa, chẳng phải tôi chỉ ứng phó qua loa thôi sao?"

"Ứng phó?" Hạ Linh Doanh trừng mắt nhìn cô, "Tiêu tổng, chị chỉ ứng phó một chút sao? Tự chị tính đi, chị để em tóm được bao nhiêu lần rồi."

"Hứ, tóm gì mà tóm, em nói tôi thành cái gì đây?" Tiêu tổng không vui, Hạ Linh Doanh tức giận, trực tiếp chui vào lòng cô không chút lưu tình cắn phập lên xương quai xanh của cô.

"Hí...iiiiii —— đau!" Tiêu Mạc Ngôn không dám đẩy Hạ Linh Doanh ra, nên chỉ có thể hét toáng lên, Hạ Linh Doanh tức giận nhìn nàng, "Chính là muốn chị đau, bằng không làm sao chị nhớ kỹ được."

"Nhớ kỹ cái gì chứ?" Tiêu Mạc Ngôn thấy mỹ nhân đã bớt giận, vội vàng ôm chặt nàng, "Được rồi, đừng giận nữa, lâu lắm em mới về, tôi nhớ em muốn chết."

Tiêu tổng nói ra mấy câu buồn nôn vậy mà có tác dụng, người trong ngực cũng không bướng bỉnh nữa, nhanh chóng mềm nhũn ra. Tiêu Mạc Ngôn đăc ý cười, ngồi dậy, vì để không phụ cảnh đẹp này, trực tiếp tắt đèn.

Bóng tối nhanh chóng bao phủ, khoảng thời gian không có Hạ Linh Doanh bên cạnh, đối với Tiêu Mạc Ngôn mà nói còn hơn là bị lăng trì (hình phạt lăng trì hồi xưa, tùng xẻo), nhưng bây giờ người đã ở bên, tất cả đều khác.

Trong bầu không khí mờ ám tràn ngập hương thơm quen thuộc, Tiêu Mạc Ngôn vốn luôn dịu dàng bởi vì chia lìa mà gấp gáp thô bạo để lại từng dấu hôn trên người Hạ Linh Doanh, Hạ Linh Doanh ôm Tiêu Mạc Ngôn thật chặt, hạnh phúc đón nhận tất cả.

Những năm gần đây, vẫn luôn là như vậy, chỉ cần là Tiêu Mạc Ngôn muốn, nàng đều cho hết không giữ lại chút gì.

Một đêm h@m muốn vui vẻ.

Sáng ngày thứ hai, Tiêu Mạc Ngôn tắm rửa xong, đi từ phòng ngủ ra ngoài với mái tóc ướt sũng xõa trên lưng. Má Từ vừa làm xong điểm tâm, thấy Tiêu Mạc Ngôn đi tới, vẻ mặt tươi cười: "Dậy rồi à? Còn sớm hơn má nghĩ, mau lại ăn sáng đi."

Tiêu Mạc Ngôn tiện tay cầm lấy tách cà phê trên bàn, nhìn Má Từ: "Con đã nói bao nhiêu lần, má từng tuổi này rồi, về sau những thứ này giao cho người khác làm đi, má cũng nên hưởng phúc rồi."

"Má chăm sóc cô cả đời, để người khác làm thay má không yên tâm." Má Từ quay lại đưa cho Tiêu Mạc Ngôn nmột chén sữa, Tiêu Mạc Ngôn nhíu mày nhìn nó, "Con không uống có được không?"

"Không được, tiểu thư, bác sĩ Trần đã nói cô luôn thức khuya, cơ thể thì lại quá gầy, không như lúc trước, đây là sữa bò tươi má đã nấu, haiz, cô phải thương xót cho thân già này cực khổ, tranh thủ uống mau đi."

Má Từ ngoài mặt thì cười nhừng trong lòng không cười nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn cau mày, chịu đựng cảm giác khó chịu này, uống sữa như uống thuốc độc.

Cảm thấy hài lòng nhìn Tiêu Mạc Ngôn uống xong chén sữa, Má Từ nhìn về phía phòng ngủ chép miệng, "Thế nào, tối qua giày vò không ít à?" Hôm nay còn đi ra ngoài sao?"

Tiêu Mạc Ngôn liếc mắt, đối với lão bà bà nhiều chuyện này chỉ có thể im lặng, "Má thật đúng là hiểu rõ, ra ngoài, Hạ Hạ nói muốn đi leo núi."

"Leo núi?" Má Từ sững sờ, tối hôm qua lăn lộn lâu như vậy, còn có thể lực? Tiêu Mạc Ngôn vừa nhìn là biết Má Tư nghĩ bậy, nhìn bà đầy khinh bỉ, "Sau này đừng nói con ác độc đáng khinh, con chỉ học theo mà thôi."

"Được, cô mà học hết mười phần khôn khéo của má, cũng không đến nỗi bị Hạ Hạ nuốt chửng như vậy." Má Từ khinh bỉ nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn đang muốn phản kháng, đã nhìn thấy Hạ Hạ khoác áo ngủ bằng tơ tằm màu trắng đi ra, "Thơm quá à."

"Nghe xem người ta nói gì kìa, đều là người, sao lại khác nhau xa như thế này." Má Từ trợn mắt nhìn Tiêu Mạc Ngôn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Tiêu Mạc Ngôn không có phản ứng, đi vào phòng trang điểm kẽ lông mày, tô môi son. Vốn 31 tuổi xem như vẫn còn trẻ, nhưng lại ở trong ngành giải trí, Tiêu tổng thấy thế nào cũng cảm thấy mình đã già, cho dù là đi leo núi thì cũng không thể để mình giống như Tỳ Bà tinh (tỳ bà tinh trong Đát Kỷ Trụ Vương đó).

Hạ Linh Doanh đang ăn cơm câu được câu không cùng Má Từ trò chuyện, chỉ trong chốc lát, Tiêu Mạc Ngôn mặc bộ quần áo màu đen thoải mái đi ra, cô cột mái tóc dài lên, lộ ra vầng trán sáng ngời. Tiêu Mạc Ngôn vốn đã cao, màu đen còn lộ ra dáng vẻ thon dài, hai má trắng nõn càng thêm sáng, trang điểm xinh đẹp, cô nháy mắt thấy Hạ Linh Doanh, rất hài lòng nhìn vào mắt nàng.

"Khụ, chờ em với. Rất nhanh."

Hạ Linh Doanh lấy lại tinh thần, có chút xấu hổ, Má Từ nhịn cười không được, hai người này, đã nhiều năm vậy rồi, có có thể dính nhau như thế.

******

Thời tiết tốt, trời trong nắng ấm, trằng xanh mây trắng lại có mỹ nhân làm bạn, khiến Tiêu tổng cảm thấy rất vui vẻ, một hơi leo đến giữa sườn núi.

Hạ Linh Doanh lấy một tấm bạt từ trong balô ra trải trên đất, vỗ vỗ: "Lại đây, nghỉ một lát."

Tiêu Mạc Ngôn đi lại đặt mông ngồi xuống, cô uống nước, thỉnh thoảng nghiêng đầu liếc nhìn Hạ Linh Doanh. Hạ Linh Doanh bị cô nhìn cảm thấy khó chịu như bị nhìn thấu tim đen, từ từ gục đầu xuống.

"Được rồi, có chuyện gì, nói đi." Một hơi uống nửa bình nước, cảm giác tâm tình khống chế không tệ, Tiêu Mạc Ngôn lên tiếng, cô biết rõ chỉ khi Hạ Linh Doanh có chuyện muốn nói với cô mới rủ cô leo núi. Người nào quen biết cô đều rõ, chỉ cần vận động hơn một giờ, cô mệt rã rời, nóng nảy cũng không còn như bình thường, khi người phụ nữ này đòi đi leo núi, Tiêu Mạc Ngôn đã biết rõ lòng nàng nghĩ gì, hơn tám phần không phải chuyện gì tốt, Tiêu Mạc Ngôn cố ý giả ngu, nhìn Hạ Linh Doanh như vây, chỉ sợ lời này nhất định phải nói, nếu đã tránh không khỏi, chi bằng dứt khoát trực tiếp đối mặt.

"Uhm... Tiêu ——" Hạ Linh Doanh có chút khó mở miệng, nàng nhìn Tiêu Mạc Ngôn, trong mắt có chút bối rối, Tiêu Mạc Ngôn vừa thấy nàng như vậy, rút lại nụ cười trên mặt, lạnh lùng nhìn nàng, lờ mờ đoán được gì đó.