Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1172




Sau khi Cung Vũ Ninh điều chỉnh lại tâm trạng, cô vào núi cùng Andrew, có vệ sĩ đi theo nên rất an toàn. Trước khi đến một cái hồ, ở khe núi không xa, còn có một thác nước vô cùng hùng vĩ.

“Điện thoại mất sóng! Sao nơi này lại không xây một trạm thu phát sóng cơ chứ!" Andrew vô cùng bất mãn với điều này, một người quanh năm suốt tháng sống trong thế giới có internet như hắn mà giờ không có mạng, làm sao hắn sống nổi.

"Nơi này, vốn dĩ được bảo trì ở trạng thái nguyên thủy nhất, người dân không mong muốn có quá nhiều người đến đây phá hoại môi trường sinh thái, nên đã duy trì vẻ đẹp nguyên sinh của nó, Andrew, anh chịu đựng một chút đi! Cố gắng trải qua cuộc sống một tuần không có mạng."

"Anh thì không sao, nhưng còn em? Điện thoại em không có sóng thì sẽ không thể nhận cuộc gọi của Hạ Lăng Sơ, em không lo lắng sao?" Andrew ghé sát cô, trêu một câu.

Đáy mắt Cung Vũ Ninh sượt qua một tia căm hờn mãnh liệt, trả lời một cách lạnh nhạt: "Cho dù anh ta có gọi đến, em cũng không muốn nghe."

"Sao vậy? Hai người cãi nhau à?"

"Em nhận ra rằng em vốn không hiểu anh ta, tất cả những chuyện xảy ra trên du thuyền cứ xem như một trò chơi vậy! Em cũng chẳng phải là không biết cách chơi." Cung Vũ Ninh cắn môi, lửa giận trong mắt càng bùng lên dữ dội.

Andrew ngạc nhiên nhìn cô: "Rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì? Sao mới đây thôi anh ta đã chọc tức em rồi?"

"Có người phụ nữ khác bên cạnh anh ta, còn dám đùa giỡn với em, em mà nhìn thấy chắc chắn sẽ cho anh ta một cái tát." Cung Vũ Ninh siết chặt nắm đấm, như thể chỉ cần đứng trước mặt Hạ Lăng Sơ thì cô sẽ thật sự đánh người.

"Hả? Hắn cũng thật khốn nạn, đã có bạn gái mà còn dám tìm đến em? Đáng chết." Andrew ngay lập tức cảm thấy bất bình thay Cung Vũ Ninh.

Cung Vũ Ninh nghiến răng: "Thôi vậy, đừng nhắc đến người này nữa, chúng ta đi dạo xung quanh tham quan một chút, hy vọng một trong hai chúng ta có thể nhận giải."

"Chắc chắn em có thể làm được, anh tin em, em là người giỏi nhất trong nhóm chúng ta."

Cung Vũ Ninh bất giác cười mỉm, khiêm tốn đáp: "Anh đừng nói như thế, các anh đều là học sinh giỏi nhất của thầy."

Họ vừa đi vừa trò chuyện, không nhắc tên của Hạ Lăng Sơ nữa, chỉ là, lúc Cung Vũ Ninh nhìn ra xa, đôi mắt lại đượm buồn.

Cho dù thế nào, hắn cũng là người đàn ông đầu tiên làm cô rung động khi trưởng thành, nếu như hắn thật sự là một tên khốn nạn, cô chỉ cảm thấy buồn bã thay cho bản thân mình.

Hắn đang ở đâu, đang làm gì? Có người phụ nữ khác bên cạnh hắn ư? Nghĩ đến những việc hắn làm cho cô trên du thuyền, sự quan tâm, săn sóc dịu dàng, tặng quà, tất cả những hành động ấm áp đều đã từng được làm với người phụ nữ khác. Vậy thì cô cũng không cần đến nữa, cũng tuyệt đối sẽ không động lòng.

Cung Vũ Ninh cúi đầu nhìn vào chiếc vòng trên cổ tay, tháo ra một cách dứt khoát, nắm trong tay, dưới ánh nắng, đá quý phản chiếu lấp lánh, chói mắt mê người.

Nhưng mà, trong trái tim cô, ý nghĩa của chiếc vòng tay này đã trở thành con số không, Cung Vũ Ninh bất giác vươn tay, chuẩn bị ném xuống hồ, cũng xem như vứt bỏ đoạn tình cảm này, sẽ không nhớ đến nữa.

Nhưng vừa đưa tay lên, cô lại do dự một lúc, sau đó lại giữ nó trong lòng bàn tay.

Cô không ném, nếu như đã là đồ hắn tặng, vậy thì một ngày nào đó khi cô gặp hắn, sẽ ném thật mạnh vào mặt hắn, sau đó nói: “Cô ghét tất cả mọi thứ mà hắn tặng, cả đời này đừng dính líu gì đến nhau nữa.”

Cung Vũ Ninh bỏ vòng tay vào một góc trong cặp, không đeo nữa.

Nơi đây không có sóng nên khung cảnh rất thanh tĩnh, họ sẽ trải nghiệm một cuộc sống mới mẻ và khác lạ.

Đối với Cung Vũ Ninh mà nói, cũng là một cuộc sống tốt nhất, điện thoại không có sóng, như vậy cô sẽ không nghĩ đến việc đi gặng hỏi Hạ Lăng Sơ, cũng không thấy căm hờn nữa.

Nước X, trong một phòng hội nghị cấp cao rộng lớn, Hạ Lăng Sơ ngồi ở vị trí chủ tịch, đôi mắt lạnh lùng và nghiêm nghị, toàn bộ những người có mặt đều là nhân tài của tập đoàn Hạ Thị.

"Chủ tịch Hạ, hạng mục lần trước chúng tôi đưa ra, ngài đã duyệt qua, nhưng lại bị một cậu chủ họ Hạ khác bác bỏ, anh ta nói rằng, hạng mục này khiến anh ta không hài lòng, bảo chúng tôi làm lại."

"Không cần phải quan tâm đến, cứ dựa theo hạng mục này mà làm, mọi hậu quả tôi chịu trách nhiệm hết." Hạ Lăng Sơ ra lệnh đầy đanh thép, nói xong, hắn thoáng nhìn đồng hồ: "Tan họp!"

Sau đó, Hạ Lăng Sơ cầm điện thoại trên bàn lên, rời khỏi phòng họp trước.

Những quản lý cấp cao đang có mặt ở đó bắt đầu nhỏ giọng thảo luận: "Đây đã là phương án tốt nhất rồi, thật sự không hiểu vì sao cậu chủ Hạ kia lại phản đối."

"Còn có thể vì sao nữa? Chỉ cần là quyết định của chủ tịch Hạ, cậu chủ kia đều muốn phản đối, tôi nghe nói, cuộc chiến tranh giành quyền lực của họ đã bắt đầu rồi."

"Sức khỏe của ông chủ không ổn lắm, tuổi tác cũng đã cao, 3 năm trước ông ấy đề xuất chia công ty thành hai phần, lần lượt giao cho hai người cháu quản lý, hiện tại, đội nhóm và thành tích công việc do chủ tịch Hạ dẫn dắt và quản lý, mỗi năm mang về lợi nhuận cao gấp đôi, điều này luôn sẽ làm những người khác của nhà họ Hạ không vui."

Khi Hạ Lăng Sơ đi vào phòng làm việc, trợ lý đang đợi hắn: "Chủ tịch Hạ, khi nãy cậu cả Hạ gọi đến, anh ta hẹn ngài chiều nay cùng nhau trao đổi."

"Bảo anh ta đến đây!" Hạ Lăng Sơ lạnh lùng nói.

"Vâng." Nhà họ Hạ đang đối mặt với cục diện hai bên đối đầu, vào 3 năm trước Hạ Lăng Sơ và người anh họ Hạ Hải Dật của hắn lần lượt tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, phút chốc, hình thành cục diện cạnh tranh, ở các phương diện, Hạ Lăng Sơ giỏi hơn Hạ Hải Dật một bậc, nhưng bên cạnh đó, hai công ty có hợp tác làm một số hạng mục với nhau, vì vậy, đôi bên có thể can thiệp vào một số công việc chung.

Lần này, đề nghị của Hạ Lăng Sơ bị Hạ Hải Dật gây trở ngại. Mẹ của Hạ Lăng Sơ mất sớm, Hạ Lăng Sơ được dì nuôi lớn, ông ngoại của hắn là người của hoàng thất, vì vậy trên người hắn cũng đang chảy dòng máu hoàng thất nước X, chỉ là, mẹ của hắn gả cho nhà họ Hạ theo ngành thương nghiệp, vì vậy, con đường phát triển sự nghiệp của hắn cũng thuộc giới thương nghiệp.

Hạ Lăng Sơ ngồi trên sofa, cầm điện thoại lên, mở ra, xem một lượt email, tin nhắn đối ngoại của hắn, cả email và điện thoại của công ty, hắn đều xem một lượt, đã hai ngày trôi qua, Cung Vũ Ninh không hề nhắn đến dù chỉ một tin.

Hạ Lăng Sơ vốn dĩ không muốn làm phiền đến cuộc sống của cô, bởi vì cô dành khoảng thời gian này cho việc sáng tác, nên hắn đang chờ đến khi cô rảnh để liên lạc với hắn trước.

Nhưng hiện tại, hắn thật sự đã chờ đợi đến nỗi cảm thấy có đôi chút hoang mang, vì sao cô không gọi đến? Chẳng lẽ cô đã xảy ra chuyện gì? Cô đang làm gì? Hạ Lăng Sơ không kìm được sự tò mò.

Nhưng nghĩ đến việc có lẽ cô đã gặp chuyện, hắn ngay lập tức mở danh bạ ra, tìm kiếm số điện thoại của cô. Nhưng mà, hắn tìm hết danh sách cũng không thấy tên của Cung Vũ Ninh. Chân mày nhíu lại, không thể nào, rõ ràng chính tay hắn đã lưu số của cô, sao bây giờ lại không thấy nữa?