Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1470




Mặc dù chỉ lau người nhưng việc khác mà Phong Dạ Minh mong ngóng thì không hề xảy ra việc nào, Dạ Nghiên Tịch và anh ngủ riêng phòng.

Nằm xuống giường, do vẫn còn phải uống thuốc, thuốc khiến buồn ngủ, nếu không chỉ cần mở mặt anh cũng có thể nằm trên giường nghĩ về cô cả đêm.

Thời gian này Dạ Nghiên Tịch cũng khá mệt, đêm nay cô ngủ rất ngon.

Sáng sớm thức giấc, ánh mắt trời hôn lên rèm cửa, một vài tia nắng ấm chiếu lên gối, cô mỉm cười nhẹ nhàng, vén chăn trở dậy, vươn vai bước ra ban công, đắm mình trong ánh nắng ban mai, lúc này cô mới nhớ tới người đàn ông ngủ ở phòng ngủ chính.

Cô nhìn đồng hồ đã là bảy rưỡi, cũng không biết anh đã dậy chưa, cô không muốn đi quấy rầy anh vì bây giờ anh cần được ngủ đủ giấc.

Dạ Nghiên Tịch đánh răng rửa mặt xong liền xuống lầu, tóc dài hôm qua mới gội, cô vẫn chưa buộc lên, mềm mại buông lơi sau gáy, cùng với mỗi hành động của cô, mái tóc dài lại mềm mại buông xuống vai như một dải lụa, từng hành động cử chỉ đều toát lên hương vị nữ tính.

Tối qua cô đã mua đồ ăn sáng cho mấy ngày, đó là món mì sợi mà cô thành thạo nhất.

Chần thêm hai quả trứng, nhặt mấy chiếc lá cải trắng, thêm chút gia vị là có thể làm thành bữa sáng thơm ngon, ấm cúng.

Dạ Nghiên Tịch vẫn tưởng anh chưa dậy, khi cô đập vỏ trứng liền nghe thấy tiếng bước chân ở sau lưng, cô hơi nghiêng mặt nhìn, môi nở nụ cười, không hề quay đầu lại, một đôi tay nam tính bá đạo ôm chặt eo cô.

Ôm chặt lấy vòng eo bé nhỏ của cô, bên tai vọng tới giọng nói vô cùng oán trách của anh, môi anh hôn mạnh một cái xuống cổ cô coi như trừng phạt.

"Tối qua để anh một mình, em thật nhẫn tâm."

Dạ Nghiên Tịch bật cười, quay người nhìn anh: "Anh không quan tâm tới cơ thể mình thì em đành phải quan tâm vậy, em không muốn vết thương của anh để lại mầm bệnh gì về sau."

"Cơ thể anh vô cùng khỏe mạnh." Anh chàng nọ vô cũng tự tin.

Dạ Nghiên Tịch cũng không muốn đả kích tôn nghiêm đàn ông của anh, gật đầu thừa nhận nói: "Vâng, em biết anh vô cùng khỏe mạnh nhưng cứ nghỉ ngơi vài ngày rồi tính."

Phong Dạ Minh nghe xong vẫn cảm thấy không thể hết giận, anh lại cúi đầu hôn lên má cô: "Được rồi, anh đồng ý với em sẽ nghỉ ngơi ba ngày."

"Không phải là đồng ý với em, mà là suy nghĩ cho vết thương của chính bản thân anh. Hơn nữa việc này em phải hỏi bác sĩ, dù sao lần này anh còn có cả nội thương nữa."

Phong Dạ Minh lập tức nhướng mày tròn mắt kinh ngạc: "Việc này em còn phải đi hỏi bác sĩ? Không cần đâu!"

Dạ Nghiên Tịch không dám lơ là, quay đầu lại nhìn anh: "Lần này anh bị va đập mạnh, tim cũng bị tổn thương, việc đó sẽ khiến tim anh đập nhanh, máu huyết lưu thông nhanh, em nghĩ vẫn nên xin bác sĩ tư vấn thì hơn."

"Không được, đây là việc giữa chúng ta, không cần để người khác biết." Phong Dạ Minh không hài lòng, việc riêng của mình và bạn gái còn cần người khác xen vào, anh tuyệt đối không đồng ý.

Dạ Nghiên Tịch mỉm cười: "Đừng lo lắng, không phải anh đi hỏi, là em đi hỏi, em mất mặt được chứ!"

Phong Dạ Minh liền giơ tay ôm lấy cô, vô cùng bá đạo nói: "Không được, mất mặt ai cũng không được."

"Được rồi, vậy thì một tuần sau rồi tính tới chuyện đó!" Dạ Nghiên Tịch vẫn rất lo lắng cho vấn đề tim anh, vì ý kiến của bác sĩ là thời gian này tốt nhất nên giữ tâm trạng ổn định, không được kích động mạnh cũng không được căng thẳng.

"Em..." Phong Dạ Minh nghiến răng, rầu rĩ nhìn cô: "Đã nói là ba ngày mà."

"Ba ngày không đủ, một tuần mới đảm bảo." Dạ Nghiên Tịch nói xong liền đẩy anh ra: "Được rồi, em nấu cơm, anh cũng không được ở lại trong bếp, người ít mùi dầu mỡ thôi."

Rõ ràng là muốn tốt cho anh nhưng trong lòng Phong Dạ Minh vẫn không vui, vì anh không muốn cô cho rằng anh yếu đuối như thế.

Anh tự nhận thấy thương tích lần này ngoài vết bỏng trên lưng cần điều trị ra, lục phủ ngũ tạng của anh hoàn toàn không có vấn đề gì cả.

Dạ Nghiên Tịch nấu hai tô mì mang ra, Phong Dạ Minh ngồi xuống ăn, thưởng thức tài nghệ nấu bếp của cô cũng là một việc rất vui vẻ.

Dạ Nghiên Tịch đang chăm chú ăn mì thì thấy anh chàng đối diện cứ nhìn mình chằm chặp, cô bất giác bật cười hỏi: "Không có việc gì, anh nhìn em như vậy làm gì?"

Đôi mắt Phong Dạ Minh sâu thẳm phóng điện: "Anh đang nghĩ, rốt cuộc em có yêu anh hay không?"

Dạ Nghiên Tịch chỉ cảm thấy câu nói này có phải quá dư thừa chăng? Cô đành hỏi: "Sao vậy? Có gì anh cứ nói thẳng."

"Nếu như em yêu anh, anh đang ở trước mặt em, sao em không muốn gần gũi với anh? Hai người yêu nhau, ở bên cạnh nhau không phải là lửa lớn gặp củi khô sao?" Phong Dạ Minh vẫn muốn làm công tác tư tưởng với cô.

Dạ Nghiên Tịch bất giác bật cười: "Chính vì em yêu anh nên mới lo lắng cho sức khỏe của anh, anh cứ nhắc hoài tới vấn đề này thì tháng này anh cũng đừng mơ tưởng nữa."

Phong Dạ Minh liền mím chặt môi, giống như một đứa trẻ sợ hãi.

"Em bá đạo quá." Phong Dạ Minh kháng nghị.

Dạ Nghiên Tịch nhướng mày: "Bây giờ anh mới biết em bá đạo sao? Có phải đã quá muộn rồi không?"

Phong Dạ Minh mỉm cười, bổ sung một câu: "Nhưng anh thích người con gái bá đạo như em."

Dạ Nghiên Tịch lập tức không còn gì để nói, hối thúc anh: "Mau anh mỳ thôi."

Phong Dạ Minh rất nể mặt cô, nhanh chóng ăn hết tô mình. Dạ Nghiên Tịch rửa bát xong bước ra, trong căn biệt thự yên tĩnh, hai người đều rất rảnh rỗi, không giống như khi đi làm nhiệm vụ, thần kinh lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng, phần lớn thời gian hai người đều không có thời gian thư thái thế này.

Vì thế, khi được rảnh rỗi, cả hai đều không biết phải làm gì, ngồi chơi, xem ti vi, hoặc xem một vài tiết mục hài giải trí nhạt nhẽo, nhưng những việc này đều không phải những thứ họ thích.

Trong túi của Dạ Nghiên Tịch có một cuốn giáo trình tự học tiếng nước ngoài, cuốn sách này cô lấy của mẹ cô, vì cô là một người rất thích học mẹ cô à phiên dịch vì thế cô cũng tự học được ba thứ tiếng, hơn nữa đều khá xuất sắc.

Phong Dạ Minh thích nghiên cứu máy móc, có điều bây giờ ngoài ở bên cạnh cô ra, anh không muốn làm gì cả.

Dạ Nghiên Tịch ngồi trên sofa, lặng lẽ đọc những chữ viết khô khan, trong lòng cô, Phong Dạ Minh gối đầu lên gối cô, đôi mắt sâu thẳm sáng lấp lánh coi gương mặt cô là một bức tranh đẹp nhất, ngắm nhìn không chớp mắt.

Dạ Nghiên Tịch mới đầu còn lấy tay che mắt anh không muốn để anh nhìn như vậy nhưng cũng không thể thắng nổi sự nhẫn nại của anh, vì thế cô dứt khoát để mặc anh nhìn.

Chớp mắt đã tới trưa, Dạ Nghiên Tịch tối qua đã mua hết rau rồi nên không cần phải ra ngoài nữa.

Có lúc trải nghiệm cuộc sống cơm ngày ba bữa như người bình thường cũng rất tuyệt vời, chỉ có điều quá trình trưởng thành của hai người họ khiến họ hiếm khi có được cuộc sống như vậy, vì thế yên ổn ở trong nhà là thích hợp với họ nhất.

Khi Dạ Nghiên Tịch đi vào bếp, Phong Dạ Minh liền lấy sách của cô ra đọc, nhìn chữ viết với nét bút không kém phần mạnh mẽ của cô vẫn vô cùng đáng yêu, anh càng nhìn càng thấy thú vị.

Lật từng trang sổ ghi chép của cô, anh có thể đọc được một lúc.

Dạ Nghiên Tịch cảm thấy sự yên tĩnh trên sofa, cô thò đầu ra khỏi bếp thì nhìn thấy anh đang cầm sách của cô để đọc, khóe miệng khẽ mỉm cười.

Dạ Nghiên Tịch nhớ tới cách mình ghi chép liền cảm thấy rầu rĩ, tốt nhất anh đừng cười nhạo cô, nếu không cô sẽ không tha cho anh đâu.

Dạ Nghiên Tịch cẩn thận nấu ba món ăn, một món canh thanh đạm tốt cho dạ dày, Phong Dạ Minh thưởng thức bữa trưa do cô nấu, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

"Chiều ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa, mua chút thức ăn cho bữa tối nữa." Phong Dạ Minh nói với cô.

Dạ Nghiên Tịch gật đầu, bây giờ anh muốn làm gì cô cũng ở bên anh.

Vì công việc bây giờ của anh là chăm sóc anh chu đáo.

Không có nhiệm vụ, tạm thời không nghĩ tới sứ mệnh, chỉ sống cuộc sống thư thái cũng không tồi.

Buổi chiều ra ngoài, Dạ Nghiên Tịch lái xe, Phong Dạ Minh ngồi ở ghế lái phụ, mặc áo sơ mi đen kết hợp với quần tây, đeo kính râm khiến anh từ một người đàn ông mạnh mẽ hóa thân thành một công tử quyến rũ.

Dạ Nghiên Tịch có mấy lần lén nhìn trộm anh, cô nhìn trộm, ánh mắt sáng bén của Phong Dạ Minh dưới kính râm đều nhìn rõ mồn một.

Dạ Nghiên Tịch lái xe dừng lại ở gần một công viên, hai người cùng xuống xe đi dạo.