Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 732




Trong thư phòng của phủ tổng thống, Sở Duyệt đang ngồi đọc sách rất thư thái, không có những tháng ngày chém chém giết giết, cô yêu thêm cuộc sống yên bình, nhẹ nhàng này, hàng ngày chờ mong anh về nhà, tiễn anh đi làm, cô có chờ đợi, mong ngóng.

Cuộc sống thế này khiến linh hồn cô an định, có chốn trở về, đây chính là cuộc sống mà cô mong đợi từ lâu.

Mười một rưỡi, Tịch Phong Hàn cùng Chiến Tây Dương và Sở Nhan tiến vào, thính giác của Sở Duyệt rất nhạy bén, cô lập tức bước ra từ thư phòng của lầu hai.

Nhìn ba người vừa mới bước vào, cô mỉm cười đi xuống: "Chị, Tây Dương, mọi người tới rồi sao?"

Chiến Tây Dương nhìn cô mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn còn một việc anh chưa làm, đó chính là anh vẫn chưa dám nói với Lăng Hi việc này, thực sự không muốn đả kích người anh em của mình.

"Hôm nay Tây Dương và chị em ăn cơm ở đây!" Tịch Phong Hàn lên tiếng, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.

Sở Nhan và Chiến Tây Dương đứng bên đều cảm thấy thâm tình vô hình của họ, vừa hay ánh mắt hai người cùng chạm vào nhau, Sở Nhan mỉm cười, Chiến Dương Tây tâm hồn xao xuyến, anh không thể kháng cự được nụ cười của cô.

"Anh cũng nên suy nghĩ cho những kẻ FA như chúng em chứ!" Chiến Tây Dương kháng nghị.

Tịch Phong Hàn quay đầu nhìn anh, Sở Duyệt thì bật cười, Sở Nhan cũng cảm thấy chỉ có Chiến Tây Dương dám hống hách trước mặt Tịch Phong Hàn, người thường đâu dám?

Lúc này người giúp việc bước tới: "Ngài tổng thống, bữa trưa đã chuẩn bị xong rồi!" Nói xong liền chào hỏi Chiến Tây Dương: "Chiến thiếu gia, lâu rồi không gặp!"

Chiến Tây Dương mỉm cười gật đầu: "Đúng là rất lâu rồi!"

Bốn người ngồi vào bàn ăn, Tịch Phong Hàn và Sở Duyệt ngồi gần nhau, Sở Nhan và Chiến Tây Dương ngồi gần nhau giống như hai đôi tình nhân.

Chiến Tây Dương rất thích cảm giác này, nhìn mâm cơm thịnh soạn trên bàn, anh chỉ muốn ăn ngay lập tức.

Tịch Phong Hàn đứng dậy múc cho Sở Duyệt một bát canh, đồng thời nói với Chiến Tây Dương: "Tây Dương, múc canh cho trợ lý Sở đi!"

Chiến Tây Dương lập tức đứng dậy, cầm bát của Sở Nhan lên múc cho cô một bát canh.

Điều này khiến Sở Nhan hơi ngại, vội vàng đứng dậy nhận lấy, nói một câu cám ơn! Sở Duyệt mỉm cười ăn canh Tịch Phong Hàn bưng tới trước mặt, loại canh không dầu mỡ này ăn rất thơm mát.

Sở Duyệt ăn một lúc bất ngờ nôn khan, cô che miệng quay sang một bên nôn khan hai tiếng.

"Sao vậy? Tiểu Duyệt, em khó chịu ở đâu?" Tịch Phong Hàn lo lắng đỡ vai cô.

Chiến Tây Dương thấy Sở Duyệt nôn khan mấy lần, sắc mặt có phần khó coi, anh làm bác sĩ nên rất nhạy cảm, liền nói với Tịch Phong Hàn: "Anh đừng lo lắng, Tiểu Duyệt còn nhớ kì kinh nguyệt lần trước kết thúc khi nào không? Tháng này có bị trễ không?"

Sở Duyệt lập tức nhíu mày, gật đầu: "Trễ một tuần rồi."

"Vậy thì đúng rồi! Có thể chị đã có thai!"

Tịch Phong Hàn ở bên cạnh vui mừng nói: "Thật sao?"

"Là thật hay giả lát nữa kiểm tra là biết liền."

"Chúc mừng Tiểu Duyệt, nói như vậy chị sắp làm dì rồi!" Sở Nhan vui mừng nói.

"Vậy em cũng có thể là chú rồi!" Chiến Tây Dương vô cùng vui mừng, người vui nhất chính là Tịch Phong Hàn và Sở Duyệt, họ điều biết, lần đầu tiên của họ đều không sử dụng bất cứ biện pháp tránh thai nào cả, lẽ nào lần đó trúng thưởng luôn?

Sở Duyệt và Tịch Phong Hàn đưa mắt nhìn nhau, Sở Duyệt bị ánh mắt thâm tình của anh nhìn đỏ mặt, lần đó, họ quyến luyến không rời, tuyệt đối là một lần khó quên.

Tịch Phong Hàn lập tức đứng dậy nói: "Anh gọi Trì Dương mua một que thử thai mang tới."

"Không cần đâu, bảo Trì Dương đi mua không thích hợp lắm!" Sở Duyệt bối rối nói.

"Không sao!" Tịch Phong Hàn nói xong gọi điện cho Trì Dương, dặn khi anh ta về mua một thanh.

Tiếp theo đó, trên bàn ăn, không khí trở nên vui vẻ hơn, Tịch Phong Hàn và Sở Duyệt nhiều lần nhìn nhau mỉm cười.

Trên bàn đối diện, Sở Nhan và Chiến Tây Dương đều nhìn thấy, cảm thấy cùng ngưỡng mộ.

Chiến Tây Dương nhiều lần nhìn về phía Sở Nhan, phát hiện thấy ánh mắt Sở Nhan nhìn anh không hề có suy nghĩ nào khác, anh có dự cảm trong mắt Sở Nhan, mình vẫn chưa đạt tới tư cách để hẹn hò với cô.

Có lẽ đúng là do tuổi của anh, cũng có lẽ là do nghề nghiệp, hoặc là tướng mạo không đủ đẹp trai.

Nghĩ tới điểm này, Chiến Tây Dương thực sự cảm thấy nản lòng nản chí.

Ăn cơm xong, Sở Nhan có việc phải đi trước, Chiến Tây Dương thì ở lại kiểm tra sức khoẻ cho Tịch Phong Hàn, vết thương của anh hồi phục rất tốt.

Trì Dương khoảng hai giờ thì cầm đồ đến giao cho Sở Duyệt, một lát sau đã có kết quả, là tin có thai tốt lành, Tịch Phong Hàn lập tức thông báo cho mẹ mình.

Tịch phu nhân nghe xong cũng vui mừng khôn tả, không ngờ cháu nội bá đã tới sớm, bà thực sự đã mong ngóng từ rất lâu rồi.

Sở Duyệt cũng gọi điện báo cho ba mẹ biết, ba mẹ cô cũng rất vui mừng, mặc dù bây giờ họ chưa thể công bố thông tin kết hôn ra bên ngoài nhưng về hình thức họ đã là vợ chồng, sau này công khai cũng được.

Bởi cuộc sống hôn nhân của tổng thống không nhất thiết phải là tâm điểm chú ý của công chúng.

Tịch phu nhân cũng thông báo việc này cho vợ chồng Trình Ly nguyệt, quả nhiên là một tin tốt lành, khiến mọi người đều rất vui vẻ.

Từ nay về sau, người làm trong phủ tổng thống đều phải phục vụ cẩn thận, Sở tiểu thư là người mang thai, sau này thức ăn phải được nấu theo khẩu vị của thai phụ.

Buổi tối, Chiến Tây Dương sau khi tan làm liền nhận được điện thoại của Lăng Hi hẹn ăn đi uống rượu giải sầu.

Vừa hay tâm trạng hiện nay của Chiến Tây Dương cũng rất sầu não, nên đã đồng ý luôn. Hai người tới một quán bar thanh vắng! Ở đó chỉ có nghe nhạc không có những trò giải trí hỗn loạn, cũng không có vũ nữ gọi mời, là một nơi rất yên tĩnh và phong cách.

Chiến Tây Dương cầm rượu uống một ly, tâm trạng của Lăng Hi cũng rất bực bội, anh liên tục nhìn điện thoại, như thể đang mong tin nhắn.

"Lẽ nào cậu vẫn đang đợi tin của cô gái kia?"

"Cô ấy là Hoả Hoả! Cô ấy có tên!" Lăng Hi sửa lại lời anh nói.

"Mình biết, nhưng mình còn biết tên thật của cô ấy không phải Hoả Hoả, cô ấy là Sở Duyệt."

"Cái gì? Sao cậu biết?" Lăng Hi kinh ngạc nhìn anh.

Chiến Tây Dương nâng ly nghiêng về phía anh nói: "Cạn ly, cậu uống ly rượu này mình sẽ nói cho cậu, nhưng cậu phải chuẩn bị tinh thần đấy."

"Mình phải chuẩn bị tinh thần gì chứ? Cậu có tin tức của cô ấy sao? Lẽ nào cô ấy xảy ra chuyện gì rồi?" Lăng Hi lo lắng nói.

"Không phải, cô ấy rất tốt." Chiến Tây Dương an ủi. "Thật sao? Cuộc điện thoại cuối cùng mình nhận được của cô ấy, cô ấy đang hỏi mình, bệnh viện Hoàng Gia đi như thế nào, sau đó mình không gọi được cho cô ấy nữa." Lăng Hi vẻ mặt không hiểu.