Đưa Nhầm Sói Lên Giường

Chương 50: Bấy lâu hận vẫn nằm tại thương tình




" Cả người đàn ông, tính mạng của cô. Tôi sẽ không để chừa lại một thứ. " Dương Hiểu phẫn nộ đến mức bàn tay mảnh mai dồn hết sức bóp chặt lấy chiếc cằm. Cô căm hận cả không gian hiện tại, đôi tay cũng dần nới lỏng rồi đứng thẳng dậy cầm túi xách rời đi.

Chưa được quá ba bước Dương Tử Hàn đã chạy ra,  vẻ mặt tuấn mĩ cũng mang đầy lo sợ. Sự bất an như ập đến khi chiếc váy vàng nhẹ điểm chút đỏ thẫm.. " Tình,  vết thương cũ của chị. "

Dương Hiểu Tình cũng chỉ gật đầu,  gần như trước cả khi người phụ nữ kia xuất hiện cả người cô đã đem cảm giác tê nhức.  Bước chân cũng không có chủ ý dừng lại xem xét vết thương,  cô dù có gần như lả đi cũng nên đến bệnh viện một chuyến.

Máu không ngừng loang ra, dù chỉ là một vết sượt qua nhưng gần như không đơn giản như cô nghĩ . Bước chân dần cũng trở nên vội vã, cứ thế cho đến khi sự chú ý nhiều hơn cô mới nhận ra mình bất lực như thế nào. Giữa trốn này cô không gục ngã được, nhưng anh ấy đột nhiên xuất hiện, đôi chân cố vững cũng không nổi.

Bóng anh ấy hơi xa, nó lui vào trong khách sạn lớn đối diện tập đoàn. Sự ồn ào khi đó gần như bủa vây lấy cô, dần trở nên mệt mỏi ngã xuống sàn đá lạnh lẽo. Đôi tai trở nên ù dần, mắt cô cũng mờ đi. Cuối cùng cô không mong đợi một điều gì, chỉ là suốt năm năm qua cô chưa từng dám quên. Cô sợ quên rồi, nếu anh ấy quay lại còn yêu, chân cô theo người khác. Thực sự chỉ cần anh nói đau, cô đã không chịu được.

Chỉ là một tối như bình thường, công việc vẫn ổn định nghe cái tin mà mình mong muốn quá lâu. Trái tim như bị bóp nghẹn, bản thân cô giống như bị phụ quá lâu. Cô đau đến mức dao khắc vào lồng ngực cũng trở nên điễm tĩnh. Cô hận, hận đến mức muốn tránh mặt. Cô oán anh ta, nghìn năm không muốn nhìn mặt.

Nhưng khi thơ thẩn, mọi thứ lại như bão bất chợt ùa về.

Có nhiều con đường, nhưng đường về nhà thì đi trăm hướng chỉ vòng về một nơi. Cho đến khi chưa rời bỏ dù cô có hận thì tâm tình vẫn gửi lại một nơi.

Nếu nói cô còn yêu, còn thương thì bấy lâu nay cô giấu anh ở đâu? Trái tim cô nguội lạnh dần, không còn đủ nhiệt huyết để chạy theo kẻ bỏ rơi.

Đôi chân mảnh khảnh đuối dần cố đứng lên, Dương Hiểu Tình từng hứa cả đời không gục ngã. Cô sẽ hận chết tên yêu nghiệt kia, tuyệt đối không yêu thêm một tấc. Anh ta không cho cô thêm một tấc cô cũng đứng yên một vị trí.

Có chút vội vã nào đó khiến vết thương cũ rách ra,  cô quên mất mình phải cẩn thận hơn thường ngày.  Mới bị đâm một nhát không lâu,  thuốc sát trùng còn chưa ngấm quá ba ngày.  Vậy nên coi là đó tay nghề bác sĩ kém hay cô bất cẩn?

" Cô Dương, tôi đưa cô đến bệnh viện. " Lâm Tôn không ngần ngại bước đến đỡ lấy Dương Hiểu Tình, mùi máu trên cơ thể cô dần khiến kẻ bên cạnh khó chịu. Nhưng anh ta không kêu la một hồi. Một người đến máu trên cơ thể mình còn không thích, máu của kẻ mình ra tay càng ghê tởm.

Dương Hiểu Tình thực tâm không muốn đáp lại lòng tốt, cô dùng chút sức lực cuối cùng đẩy người đàn ông ra.  Cho đến khi rời khỏi vòng tay đó,  đám đông cũng trở nên đông hơn đôi phần.  Cả thân xác cô cũng bị Lâm Tôn bất ngờ bế lên từ phía sau.

Lâm Tôn chỉ cảm thấy lo lắng, anh nhanh chóng nói đám đông tránh ra nhưng ngay khi đó Trần Mặc Cảnh lại bước đến. Mùi hương vẫn quen thuộc khiến đôi mắt Dương Hiểu Tình theo cảm tính yên tâm nhắm lại. Chỉ có điều, cách anh ta dẹp đám đông cũng chỉ bằng 1 ánh mắt mà gọn lẹ hơn nhiều.

Trần Mặc Cảnh bước đến, trên người còn dấp dính mồ hôi sau một hồi tập thể hình. Ánh mắt anh quét lên người thiếu nữ cuối cùng dừng lại ở vết khứa tại cổ. " Đưa cô ấy cho tôi.. "

Lâm Tôn khựng lại, đôi mắt trở nên ghen ghét. " Tôi nghĩ anh nên tránh ra, mồ hôi trên cơ thể anh có thể khiến cô ấy khó chịu. "

Trần Mặc Cảnh không để ý chỉ khẽ cười. " Người cậu đang giúp đỡ không quan trọng điều đó là được. " Anh khẳng định rất rõ ràng, rồi đỡ lấy eo Dương Hiểu Tình, bản thân cũng lựa xem để sao không động đến vết thương của cô.

Lâm Tôn gần như bất lực, trước mắt nhìn họ có thể đẹp đôi hơn. Bàn tay Dương Hiểu Tình khi đó cũng nắm chặt lấy lớp áo phông của người đàn ông, cô gái đó rất dễ để lộ sự đau đớn trước mặt anh. Máu trước bụng cũng loang ra cả chiếc váy màu nhẹ.

Hóa ra không phải vì một vết thương mà cô lại nhăn nhó đến vậy.

" Bệnh viện.." Đôi mắt Dương Hiểu Tình khẽ mở ra, mọi lạnh lẽo tụ lại chỉ để xin người đàn ông nhanh chân một chút. Không phải vì cô đau, chỉ là suốt bao năm cố gắng..

Cô không muốn đến lúc anh ấy quay lại mình lại không thể dõi theo.. Dù là oán trách thì lòng cô vẫn không mờ nhạt đi chút thương tình.

Trần Mặc Cảnh vốn dĩ cũng chỉ chậm rãi sải những bước chân dài, anh không muốn để vết thương rách ra nhiều. Khi nãy, Lục Khương Thâm mới quay về khách sạn, cũng may vẫn chưa rời khỏi xe. Hắn vẫn có một thói quen ngồi trong xe nghe nốt bản nhạc với một cô gái lâu nay..

Nhẹ nhàng hạ người xuống, Trần Mặc Cảnh mở cửa xe rồi bước vào trong ghế sau. Ban đầu đọng lại vài giây cho sự ngỡ ngàng, nhưng ánh mắt của người đàn ông chỉ đưa qua một chút chiếc xe cũng rời đi.

" Lâm Kiều Ân,  cô có khăn tay ở đây không? " Trần Mặc Cảnh lên tiếng hỏi, đôi mắt trở nên phẫn nộ nhìn vết thương trên người con gái.  Cánh tay anh dùng để giữ lấy phần cổ cô cũng được làm vật cầm cự cho sự đau đớn.

Hàm răng Dương Hiểu Tình gần như dồn hết sức lực cắn vào da thịt người đàn ông,  cô không hề có chút nể tình nào.  Khi ấy cả hận thù cũng hòa vào cơn đau rồi đẩy hết lên người đàn ông.

Nó chẳng là gì để cô phải làm lớn lên như vậy. Nhưng khi bàn tay anh đem chiếc khăn tay của người phụ nữ khác, luồn qua lớp váy dưới của cô để giữ lấy máu thì nỗi sợ hãi,  ghê tởm gần như cỏ dại lan ra thân xác cô.

Hai chân Dương Hiểu Tình cọ sát vào nhau,  đến cả ánh mắt khi mở ra nhìn thẳng người đàn ông cũng trở nên sắc lạnh. Cả thân xác cô cảm nhận được da thịt của anh,  nó va chạm vào từng nơi nhạy cảm.  Dù là khi đưa lên đến vị trí vết thương tại bụng,  cô vẫn cảm nhận được sức lan tỏa như muốn hút lấy nhau giữa 2 thể cực. Cũng may người đàn ông ấy còn giữ cho cô chút ý tứ, mà dùng áo khoác che đi phần dưới. Thậm trí vẻ mặt cũng không hề mang chút hoài nghi nào về vết thương tại bụng,  hầu hết chỉ dồn lên chiếc cổ đã loáng máu của cô.

Lục Khương Thâm cũng không hề có chủ ý yên phận,  ánh mắt điễm tĩnh mang chút hơi lạnh khẽ lướt lên kính chiếu hậu cũng quan sát đôi phần. Tuy nhiên, cũng chỉ mới đưa mắt lên được vài giây đã bị sự lạnh bén lườm qua một cái. 

" Món tráng miệng của anh có vẻ nứt nẻ không ít.  " Sự trêu chọc có chủ ý của Lục Khương Thâm chậm rãi vang lên, nhưng tốc độ xe vẫn mang theo một cơn gió dập tắt đôi phần của mùa hạ. 

Mọi vật trong xe cũng trở nên có hồn hơn hồi đầu, Dương Hiểu Tình cũng nhả răng ra hỏi tay người đàn ông.  Cô bắt đầu hạ ánh mắt xuống, bản thân ngày càng mang trên da thịt nhiều dấu vết.  Nó không làm cô trở nên mất giá,  thậm trí mọi người đều cho nó có một chất đẹp riêng.  Nhưng sẹo dù có mờ, mọi người vẫn thường cho rằng nó khô cằn nổi lên giữa vùng đất tốt như cô vậy.

Trần Mặc Cảnh đưa mắt nhìn sự im lặng của thiếu nữ .  " Nếu thích anh có thể chém dùm chú vài nhát trên người kề giường.  Không cần cảm tạ.. "

Nghe xong ngoài sự hờ hững của Dương Hiểu Tình thì hai người ngồi đầu cũng vội vã đưa nhau ánh mắt.  Khác mới cách bỡn cợt trong Lục Khương Thâm,  người phụ nữ kia trở nên lo lắng cho cô khá nhiều.  Đến cả việc thường xuyên quay xuống gần như trở thành một thói quen.

" Vết đâm hôm đó không hề nhẹ.  Thời gian rời giường ít nhất cũng hơn 2 tuần.  Chưa được hơn tuần  chị đã rời giường, rốt cuộc cắn chịu vì gì chứ? " Lâm Kiều Ân có chút bức xúc, mấy năm gần đây cô đảm nhiệm việc truyền tin cho Trần Mặc Cảnh.  Hâm phục dành cho người chị này cũng không ít.  Từ đầu đến cuối, cho đến cả khi buồn tẻ nhất Dương Hiểu Tình vẫn có thể bình thản bước lên sân khấu rồi bùng cháy.

Sức nóng của cô gái đó giống như bị nỗi buồn thiên đốt cả rừng cây khô.  Mùi khét của sự mệt mỏi lại khiến khán giả đón nhận, nhưng khi trở về thực tại sau đó...  Cảnh sắc hoang tàn người đời ghé qua không gửi chân lần tiếp.

Cuộc sống với Dương Hiểu Tình là sự cố gắng,  sự âm u càng lan xa cô lại càng tìm đến những nơi hồng hoang trên địa bàn.  Tự xây cho mình một nơi nhỏ bé,  nơi đó có sợ hãi,  có bình yên..  Và cũng chẳng có bất kì sự đố kị nào của giới giải trí..

Số phận sinh cho bộ cô là một bông hoa đủ loại thuốc hóa học để chống chịu khắc nghiệt của cuộc sống.  Đôi khi quá liều lại trở nên điên dại nhưng chí ít lại có chút mãnh liệt.  Dù thân xác bao nhiêu vết xước, bông vẫn nở đều.  Kẻ qua lại vẫn đem câu từ hoa mĩ bày tặng,  có kẻ lại châm chọc giống như mấy túi thuốc chăm cây rẻ mạt.

Trong vòng tay người đàn ông, hơi ấm thêm sự lo âu khiến bông hoa cũng trở nên im ắng.  Gần như tai cô đã ù, mắt đã mất khả năng nhìn ngắm ở hiện tại.  Mọi thứ anh ấy làm đều không đến nỗi tồi,  máu cũng đã ngưng lại phần nào.  Giống như những kẻ từng trải động tay,  động tay rất nhanh. Nhưng có điều cô sợ mình ngủ mất,  bản thân cô chỉ sợ khi ngủ rồi còn nhiều điều chưa được nghe.  Thực sự khi đó bức xúc thì không ít..

" Thực ra,  cô ấy là con một.  Không tự đứng vững cả đời cũng sẽ bị đâm sau lưng..  Vốn dĩ từ khi sinh ra,  cô ấy đã không nể tình tha cho một chú chó.  Đó là cách ba mẹ cô ấy dạy.. " Trần Mặc Cảnh nhỏ giọng lại,  đôi mắt cũng mang theo sự đồng cảm.  Mỗi người chỉ là kẻ phụ họa cho cuộc đời kẻ khác,  không tránh khỏi bản kịch đã đề ra..