Gả Cho Bác Sĩ Hoắc

Chương 53: 53: Chương 60





Đàm Tích nghịch ngợm chớp chớp mắt: “Ừm, là hối lộ anh đấy, vậy anh Hoắc có đồng ý nhận hối lộ của em không?”
Câu trả lời của anh tất nhiên không thể nghi ngờ.
Hoắc Kỳ nhéo mũi cô một cái: “Thật biết cách làm nũng.”
Đánh rắn phải đánh bảy tấc, cô rõ ràng nắm chặt bảy tấc của anh trong tay.
Có điều từ trước tới nay anh cũng không có biện pháp đối phó với cô.
Đàm Tích ôm lấy cánh tay anh, cười ngọt ngào: “Ừm, em chính là được chiều sinh hư đó.”
Cơ thể cô từ từ trượt xuống, qua hơn một tiếng nữa cô phải thực sự thức dậy rồi.

Cô là người làm công ăn lương nên chỉ cần còn thở thì nhất định phải đi làm.
Thật ra nếu dựa vào tài sản của Hoắc Kỳ đang có, thì cho dù có nuôi thêm mười người như cô cũng được chứ đừng nói một mình cô, tất nhiên Hoắc Kỳ cũng không có loại tâm tư lung tung như vậy.
Đàn ông có điều kiện giống như Hoắc Kỳ khi cưới vợ sẽ cưới một người biết chăm lo nội trợ trong nhà.

Lúc trước Tôn Nghệ Mạn cũng từng bóng gió nói về việc này, dù sao tiền lương của Đàm Tích cũng không cao, mà cô cũng không quá lạc quan đối với ngành luật.
Nhưng Hoắc Kỳ đã trực tiếp từ chối, anh sẽ không để cô trở thành một bà nội trợ trong nhà, cũng sẽ không ép buộc cô làm bất cứ thứ gì, anh tôn trọng quyết định cũng như công việc của cô.
Tính cách của Đàm Tích so với những cô gái khác có hơi mẫn cảm hơn một chút, nếu suốt ngày chỉ ở trong nhà không thì rất dễ suy nghĩ lung tung, chi bằng cứ ra ngoài xã hội cọ xát thì tốt hơn.
Tan làm Đàm Tích cũng sẽ kể cho anh nghe một số chuyện vui xảy ra ở công ty, anh cảm thấy cô rất may mắn khi có được những người bạn như vậy ở bên cạnh.
“Em ngủ đây.”
Đàm Tích cong môi cười, kéo chăn lên che kín hết cơ thể.
Hoắc Kỳ lại gãi nhẹ lên da thịt cô, kéo cả người ôm vào lòng, cúi xuống nhìn mặt cô: “Tích Tích, em quên mất một việc.”
Tuy mơ màng nhưng cô vẫn biết rõ Hoắc Kỳ đang ám chỉ chuyện gì.
Vì thế cô nhắm mắt lại ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
Nụ hôn này thanh thuần và trong sáng giống hệt nụ hôn của những bạn học sinh lén lút hẹn hò trong khuôn viên trường, không mang theo dục vọng, chỉ biểu đạt tình yêu tha thiết chân thành nhất.
Trước đó bọn họ đã từng hứa hẹn với nhau, buổi tối có thể hôn sâu vượt mứt không sao, nhưng sáng sớm thì nghiêm cấm loại hành vi này.
Chỉ có thể nhẹ nhàng hôn lướt qua, vì dù sao bọn họ cũng phải đi làm.


Có đôi khi một ngày Hoắc Kỳ phải làm mấy cuộc phẫu thuật, nếu như đem sức lực tiêu hao vào việc như này thì đối với người bệnh thật không công bằng.
Tất nhiên đây chỉ là quan điểm của Đàm Tích.
Khi nghe thấy câu này, Hoắc Kỳ nhàn nhạt nhíu mày: “Sức lực của anh chỉ có vậy thôi sao?”
Đàm Tích yên lặng trợn trắng mắt.
Không phải cô đã biết từ sớm rồi sao? Đối với phương diện này của đàn ông, tuyệ đối không được nói anh ta ‘không được’.
Đàm Tích nhanh chóng tiêm cho anh một mũi dự phòng, sau đó dỗ dành anh: “Anh cũng sắp tới ba mươi tuổi rồi, không đắc ý được bao lâu nữa đâu, tới lúc đó sức lực không đủ thì đừng cảm thấy tự ti là được.”
Trước đây cô đã nghe nói về việc này, khi một người đàn ông đã hết kỳ sung mãn thì sức khoẻ sẽ suy yếu từ từ.
Hoắc Kỳ nghe thấy thế liền cười nhạo: “Em đợi đó.”
Đợi thì đợi, Đàm Tích cô sợ chắc.
Rất lâu sau đó cô mới nhận ra một việc, nếu như anh không kết thúc kỳ sung mãn thì cô khó có thể chấp nhận nổi.

Nhưng nếu thật sự kết thúc thì cô sẽ rất đau khổ.
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên duy trì thì tốt hơn.

Dù sao không thể tiếp nhận thì vẫn có thể thương lượng lại với anh, cùng lắm là xin tha, nhưng nếu thật sự ‘không được’ thì chẳng phải cô phải thủ tiết thờ chồng sao.
Cô tưởng tượng đến cảnh Hoắc Kỳ ‘không thể lên được’, liền xì một cái bật cười thành tiếng, chẳng hiểu sao lại cảm thấy đồng tình với anh.
Tới ngày đám cưới còn khoảng hơn hai tháng, đúng hơn là còn năm mươi bốn ngày để chuẩn bị đầy đủ, Đàm Tích lười nghĩ tới những việc này nên giao toàn bộ cho Hoắc Kỳ.
Dù sao thì Hoắc Kỳ cũng hiểu rõ sở thích của cô, nên chỉ cần là đồ anh mua thì trăm phần trăm cô sẽ thích.
Chiều hôm nay văn phòng luật vô cùng náo nhiệt.
Nguyên nhân là vì Chu Lâm Lâm nhận được một tờ rơi giới thiệu về một quán ăn mới mở ở thành phố Lâm Thủy, đưa ra thử thách ăn cay rất biến thái, còn có rất nhiều cấp bậc, nếu có thể chiến thắng cấp bậc cao nhất sẽ nhận được thẻ miễn phí cả năm.
Vừa nghe đã biết chơi lớn thì tất nhiên độ cay này tuyệt đối biến thái.
Thật ra có thể thắng được giải thưởng hay không không quan trọng, chủ yếu là đi tham gia náo nhiệt.
Cũng khá gần tòa nhà văn phòng, mà Chu Lâm Lâm lại muốn đi, bèn kéo mấy người đồng nghiệp đi qua đó.
Bình thường Đàm Tích cũng thích ăn cay nên cô là người đầu tiên bị kéo đi: “Tích Tích, em có muốn đi tham gia thử thách với chị không?”

Đàm Tích cũng là một người tương đối dễ chịu, lại được mấy chị trong văn phòng quan tâm chăm sóc, cho nên bình thường người khác đưa ra thỉnh cầu gì đó, chỉ cần không vượt quá khả năng của mình thì cô đều sẽ đồng ý.
Đang muốn đồng ý, đột nhiên Chu Lâm Lâm lại nói: “À khoan, không được rồi, chồng em là bác sĩ nên chắc chắn sẽ quan tâm đến mấy chuyện dưỡng sinh, khẳng định không cho em tới mấy chỗ như vậy đâu.”
Điều cô ấy cũng rất đúng, Đàm Tích bỗng nhiên nhớ lại thời trung học phổ thông, lúc đó chẳng qua chỉ muốn ăn gà hầm nấm cay thôi mà anh đã đen mặt rồi.
“Đúng là anh ấy không thích em ăn cay.” Bình thường Hoắc Kỳ ăn cơm cũng rất thanh đạm, không phải vì dưỡng sinh mà do anh thích ăn như vậy.

Đàm Tích cũng không hiểu vì sao trong ăn uống anh là một người hờ hững, nhưng ở phương diện khác thì lại đòi hỏi quá độ đến thế.
Nghe vậy Chu Lâm Lâm liền thở dài: “Muốn rủ em đi ăn chung với chị, chứ mấy người kia không ăn cay được, chị nghĩ chỉ cần hai chị em chúng ta hợp tác là có thể vượt qua thử thách.”
“Đáng tiếc.”
“Ai nói em không đi?” Đàm Tích nhướng mày, thản nhiên cười nói: “Không nói cho anh ấy biết là được, dù sao cũng đã ăn vào bụng rồi.”
Không ít chuyên gia về sức khoẻ cũng nói ăn cay rất tốt cho cơ thể.
Nếu Hoắc Kỳ không phục thì cứ để anh cãi nhau với mấy chuyên gia trên tivi đi.
Với lại các đồng nghiệp khác cũng rất hứng thú với thử thách lần này, sôi nổi tham gia cùng bọn họ không phải là đi khiêu chiến thử thách, mà là giống như đi liên hoan của cả phòng hơn.
Các đồng nghiệp có quan hệ tốt với nhau, phần lớn đều là những cô gái trẻ.
Hoạt động lần này được tổ chức không cho Trình Lập Tắc biết, Đàm Tích sợ anh ấy báo cho Hoắc Kỳ.
Thời gian tan làm của Hoắc Kỳ và Đàm Tích trùng nhau, nên chỉ cần Hoắc Kỳ không cần trực ban hay có cuộc phẫu thuật khẩn cấp thì đều qua đây đón cô về.

Hai người thường đi dạo siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, về tới nhà Hoắc Kỳ sẽ chủ động vào bếp nấu ăn
Hôm nay chắc chắn hai người không thể đi về cùng nhau, giữa trưa Đàm Tích giả vờ như không có gì xảy ra nhắn tin cho Hoắc Kỳ.
Đàm Tích: 【Chồng ơi, hôm nay tan làm mọi người tổ chức liên hoan, nên em tự đi về nhà là được rồi.】 Cô kiểm tra lại tin nhắn tới hai lần, xác định không có vấn đề gì mới an tâm gửi đi.
Hoắc Kỳ lúc này cũng không bận, liền trả lời tin nhắn của cô.
Hoắc Kỳ: 【Không đơn giản chỉ là một buổi liên hoan bình thường đúng không?】
Đột nhiên Đàm Tích cảm thấy có một luồng gió lạnh thổi qua, cô vô thức nhìn ra phía sau giống như Hoắc Kỳ đang ở sau lưng vậy, xác nhận mấy lần không có, Đàm Tích mới nhắn tin lại: 【Anh đừng có lúc nào cũng suy diễn thuyết âm mưu! Người ngoan ngoãn như em thì có thể ra ngoài làm gì chứ? Hả??】
Hoắc Kỳ bèn gọi điện thoại qua.

Anh cười khẽ: “Tích Tích, em tốt nhất nên thành thật, bằng không tối nay…”
Đàm Tích có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Hoắc Kỳ khi nói ra câu này, khuôn mặt ấm áp, hai chân bắt chéo vào nhau, khóe môi hơi cong lên, giọng nói trầm thấp có chút hờ hững.

Nhìn từ xa rất hiền lành và đẹp trai, nhưng bộ mặt thật đằng sau lại không phải như vậy, anh chỉ có vỏ ngoài là hiền lành thôi.
“Buổi tối em định cùng đồng nghiệp tham gia chương trình thử thách cấp độ cay siêu biến thái.

Em cũng đã trưởng thành rồi, có thể tự do nếm thử độ cay siêu cấp biến thái chứ, đúng không? Em biết thể nào anh cũng quản đông quản tây, anh chính là một tên không nói lý lẽ!” Đàm Tích giống như một chiếc máy bay phản lực, nói hết những lời trong lòng ra.
Nói xong cũng chưa dám mở mắt.
Chợt nghe thấy đầu giây bên kia khẽ thở dài một tiếng.
Hàng lông mày xinh đẹp của Hoắc Kỳ nhăn lại: “Tích Tích, không phải là anh muốn xem vào chuyện của em, cũng không phải muốn ép buộc em làm những chuyện em không thích, chỉ là ăn đồ ăn quá cay sẽ đem lại ảnh hưởng không tốt cho sức khỏe của em.”
Đàm Tích cảm thấy ngực mình giống như bị trúng tên vậy: “Anh nói như vậy mà còn không phải muốn quản em à?”
Giọng cô rầu rĩ, bên trong còn có chút tủi thân.
Hoắc Kỳ nghe vậy không nhịn được bật cười thành tiếng: “Anh chịu trách nhiệm với cuộc sống của em mà.”
“Nhưng mà khớp xương em không tốt chứ có phải dạ dày không tốt đâu.”
Hoắc Kỳ hơi híp mắt lại, cô nói cũng có phần đúng, thôi thì thả cô một lần vậy.
Anh nói: “Chỉ được ăn cho đỡ thèm thôi, không được ăn nhiều.”
Vừa đúng lúc Chu Lượng tới tìm anh lấy tài liệu, lấy tài liệu xong anh bèn hỏi: “Bên khu chúng ta có nhà hàng mới mở khiêu chiến cấp độ cay biến thái à?”
Anh trước giờ không mấy hứng thú với những thứ chạy theo phong trào, nên đột nhiên hỏi tới khiến Chu Lượng rất ngạc nhiên, nhưng mà Chu Lượng lại là người sống theo phong trào, người trẻ tuổi thích các quán bar, cậu ấy cũng rất thích.
“Là quán mới khai trương, phần thưởng là được ăn miễn phí một năm, rất hấp dẫn.”
“Miễn phí một năm?” Hoắc Kỳ kinh ngạc nhíu mày, “Cả năm đều ăn cay như vậy cơ thể sẽ bị tổn hại còn gì.”
“Sao anh lại có quan niệm cổ hủ như vậy?” Chu Lượng cười ha hả, “Độ cay biến thái chỉ là mánh lới làm ăn thôi, thật ra người ta kinh doanh ẩm thực Thành Đô rất có danh tiếng.

Ở Thành Đô tôi cũng đã ăn thử rồi, độ cay cũng bình thường, có thời gian thì anh cũng nên đi ăn thử xem.”
Thấy vẻ mặt không cảm xúc của Hoắc Kỳ đang nhìn ra ngoài cửa sổ, Chu Lượng chậm rãi nói: “Thế nào, anh có hứng thú với nhà hàng này sao?”
“Đương nhiên.” Hoắc kỳ nhẹ giọng nói.
Tới lúc tan làm, Chu Lâm Lâm đi trước xuống lấy xe, Đàm Tích ở lại thu dọn đồ đạc của mình, nghe thấy âm báo của WeChat ting ting ting vang lên.
Cô vô tình liếc qua thì thấy của Hoắc Kỳ.
Anh lại có chuyện gì vậy? Không phải đổi ý đó chứ.
Cho dù có đổi ý cô vẫn sẽ đi, cô không muốn trở thành người thất hứa đâu, thật đáng ghét.

Cô chán nản mở khung chat ra, phát hiện không thấy lời từ chối của Hoắc Kỳ như trong tưởng tượng.
Mà là một tấm thẻ miễn phí của cửa hàng khiêu chiến cấp độ cay biến thái.
Là thẻ vàng, cô vừa click mở, màn hình liền xuất hiện hiệu ứng dải ruy băng màu vàng, phải nói là hiệu ứng này làm rất tốt, nhìn qua đã thấy rất cao cấp.
Tiếp sau đó là một tin nhắn được gửi đến.
Hoắc Kỳ: 【Có phải em muốn có cái này không?】
【Một tấm đủ chưa? Không đủ anh sẽ mua thêm.】
【Đừng đi nữa.】
Người đàn ông này rốt cuộc có hiểu tâm lý phụ nữ không vậy? Bộ cô thiếu thốn mấy cái phiếu miễn phí này sao.

Cô chỉ là muốn tham gia náo nhiệt, sẵn tiện khiêu chiến giới hạn của bản thân, với lại cô cũng rất yêu quý cơ thể mình, sẽ không vì mấy cái giải thưởng này mà cố gắng ăn.
Cô cũng không còn là cô bé mười mấy tuổi không hiểu chuyện nữa.
Đàm Tích lập tức gọi điện thoại qua cho Hoắc Kỳ: “Anh mua mấy cái thẻ này hết bao nhiêu tiền? Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, phản kháng sẽ bị nghiêm trị.”
Dừng một chút, Hoắc Kỳ nói ra một dãy số, buổi chiều anh còn đang phẫu thuật nên không có thời gian để mua mấy thứ này, là Chu Lượng làm cho anh.

Chu Lượng quen biết với ông chủ ở đây, thẻ này gần đây cũng tương đối nổi tiếng, với lại cũng đang có chiết khấu.
Đàm Tích kìm lại cơn nóng giận không mắng chửi người: “Cái này giá trị bằng nửa cái xe đấy.

Hoắc Kỳ, em biết anh có tiền, nhưng anh cũng không thể lãng phí tiền như vậy được.

Đây còn là tài sản chung của hai vợ chồng.”
“Hơn nữa, anh mua thì mua thôi, còn hỏi đủ không là sao, định mua bao nhiêu tấm nữa??”
Tuy rằng không phải dùng tiền trong thẻ ngân hàng của cô, nhưng Đàm Tích lại sâu sắc cảm nhận được nỗi đau trong lòng mình.
Yết hầu của Hoắc Kỳ nhẹ nhàng trượt lên trượt xuống, anh thấp giọng nói, giống như không có gì quan trọng: “Nếu có thể vì vậy mà em không đi nữa, anh cảm thấy nó không lãng phí.”
Thật đúng là đàn gảy tai trâu.
Đàm Tích cảm thấy mình bị nghẹn họng.
“Anh cũng không thể đổi ý, buổi trưa anh đã đồng ý với em rồi, em nhất định sẽ đi.” Giọng điệu của Đàm Tích chắc chắn.
‘Người đã tiêu hết tiền’ Hoắc Kỳ: “……”