Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 468: Thử thuốc (3)




"Ta tự biết nghiệp chướng nặng nề, vẫn một mực đều cam chịu, nhưng... ta lại bời vì..

"Tần huynh. Lúc trước Lý Mật dùng lệnh đường uy hiếp ngươi phản Trương tướng quân, từ xưa trung hiểu khó lưỡng toàn, việc này ngươi tuy có sai, nhưng những năm nay tự trách cùng đủ để đền bù rồi, cần gì phải tự làm khổ minh đến bảv giờ vẫn nhớ mài không quèn?" Tiêu BÓ Y thở dài nói.

Vân Thủy chợt nói: "Thì ra bọn họ dùng mẹ cùa ngươi áp chế ngươi. Vậy ngươi cùng không có sai".

Sử Đại Nại hừ lạnh một tiếng. "Nha đầu. ngươi đến bây giờ. rốt cuộc nói câu tiếng người".

Vân Thủy cười khanh khách nói: "Ta muốn nói cái gì thì nói cái đó. ngươi quản được sao?"

Sử Đại Nại hơi ngẩn ra. Tẩn Thúc Bảo cười lỡn nói: "Quận chủ. chúng ta đều quản nguỡi không được. ta... còn muốn cảm ơn người!"

"Cám ơn ta? Cám ơn ta hạ Thắt Tình cồ cho ngươi sao?" Vân Thủy giọng mia mai cười

■"Không sai" Tẳn Thúc Bảo nghiêm mặt nói: "Ta vẫn cảm thấy thống khổ không đủ, quận chù gia tăng thống khổ cho ta. Ta còn phải cảm ơn người nữa".

Vân Thủy trợn mắt líu lười, hòi làu mới nói: ""Không cẩn khách khí! Ngươi muốn hoàn thành là tâm nguyện gì?"

Tần Thúc Bảo lại nói: "Lúc trưỡc ta vốn muốn tự sát. nhưng mà... Tâv Lương vương tim ta. nói Trương tướng quân cả đời hy vọng thiên hạ thái bình, quốc thái dán an, ta cắt ngang một đao. chi là một kè nhu nhược, có thể hoàn thành nguyện vọng của Trương tướng quân, mới tính là anh hùng chán chính. Ta... không muốn làm anh hùng gì, nhưng lại rốt cục đi theo Tãv Lương vương là muốn hoàn thành nguyện vọng của Trương tướng quân, Tâv Lương vương lòng dạ nhân hậu, lằn này chi đem mấy người tiến đến. thành tâm thiên địa có thể thấy được".

Vân Thủy hừ lạnh một tiếng, không biết Trương tướng quán là ai, nhưng có thể làm cho loại người rắn ròi này đến cả đời cũng khó quên, chắc hẳn cũng là cái thế hào kiệt. Nàng không hề nói cái gì. mọi người yên lặng xuống, chi nghe tiếng hàm răng của Tẳn Thúc Bảo va chạm, nhưng vẫn thắv mặt hắn lộ ra nụ cười. Không biểt qua bao lảu. Vân Thủy rốt cuộc đứng lên nói: "Đã đền giờ". Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Nàng thay đổi ngán châm, cắm ờ trên cánh tay Tẩn Thúc Bảo, ngán châm lóe sáng, máu tươi rất nhanh chảv xuôi ra, nhỏ ờ trong chén. Tằn Thúc Bảo chi cảm thắv đau đón giảm xuống, thỡ phào một cái, lực kháng cự toàn thân tuôn ra trẽn tay, nghe rắc một tiếng, đã bóp vờ cái tay dựa của ghề.

Vân Thủy nhìn thấy hắn toàn thân uỡt đẫm, trên tay nồi gàn xanh, hiểu 1'ẳng hắn thống khổ không chịu nồi, nhưng đền hừ cũng không hừ một tiếng, tuy thành kiến vẫn V nguyên, nhưng cùng bội phục hắn cường tráng. Máu chia làm hai phần. Vân Thủy bảo Tiêu Bố Y cho A Tú cùng lào Tứ uống vào. Đợi thật lâu. không thấv hai người tinh dậv. Vân Thủy vẻ mặt có chút phát khổ. bất đắc dì nói: "Xem ra còn phải làm lại một lần nữa". Trước đây nàng nào quản bao nhiều lằn, lẩn này nhìn thấy lẩn thứ nhất không có tác dụng, thậm chí lại có chút bắt

Tần Thúc Bảo lại cười nói: "Đây là... thử giải dược, làm sao mà lần đẩu đã thành được? Quận chủ. mời".

Hắn duỗi cánh tay ra, giống như cánh tay là của người khác vậy, Vân Thủy nụ cười đã rất nhạt, không nói hai lời. một lần nữa dùng thuốc, lại từ cánh tay A Tú trích ra máu tươi. Tiêu Bố Y nhìn thắv nước thuốc thay đổi bốn lần. cùng kinh ngạc cồ độc người Miêu vô cùng kỳ diệu. Thất tình cổ lần thứ hai rót vào trong cơ thể Tần Thúc Bảo. không cằn tới hai canh giờ, nhưng nửa canh giờ này đau khổ. càng hơn xa lần đẩu tiên.

Tẩn Thúc Bảo hàm răng cắn nát. vẫn không rên một tiếng. Vân Thủy than nhẹ một tiếng. "Này. ta tin ngươi là được rồi. Ngươi nểu là thật sự đau đớn, thi cứ kêu đi. ngươi không hô lên. ta ngược lại càng thêm phiền muộn'".

Tẩn Thúc Bảo sau nửa ngày mới nói: "Cảm ơn ngươi".

Lấn này Vân Thủy cũng không có hỏi lại, ánh mắt lại rơi vào trên người Sử Đại Nại. cười lớn nói: "Tây Lương vương kể chuyện xưa cho ta nghe, hắn cũng cho kể chuyện xưa cho ta. ngươi cũng kể cho ta nghe một làn đi".

"Ta nào có chuyện xưa gì để kể" Sử Đại Nại buồn bực nói.

■"Không có gì có thể nói. cũng có thể nói một chút về sư phụ ngươi, phụ thân nguoi" Vân Thủy thuận miệng cười nói. Đột nhiên nhìn thấv Sử Đại Nại sắc mặt đại biến. Vân Thủy trong lòng lo sợ, "Không nói thì thôi, không cần tức giận".

Sử ĐạiNại từng chữ nói ra: "Ngươi thật muốn nghe?"

"Ngươi nói thi ta nghe'" Vân Thủy vẫn làm ra vẻ mặt không quan tâm.

Sử Đại Nại lại nắm chặt nắm tay nói: "Tốt lắm. ta nói cho ngươi nghe. Cha ta chính là sư phụ của ta. Tần huynhbỡi vì Trương tướng quán chết mà cả đời bất an..."

"Ngươi không phải cùng hại chết hắn chứ?" Vân Thủv nụ cười có chút cứng ngắc.

Sử ĐạiNại thở ra một hơi. trầm trọng nói: "Ta chi hận không thể hại chết hắn!"

Vân Thủy ngạc nhiên, chi cảm thấv ba người này mỗi người đều không thể lý giải, người này so với người khác càng điên cuồng hơn, nhưng vẫn không nói ra lời nào. cùng làm cho nàng không thể không tin!

"Vi sao?" Vân Thủy nhịn không được hòi.

Sử Đại Nại đột nhiên lên tiếng cười dài, thẻ thảm giống như sói trạ "Ngươi hỏi vì sao? Tađâv nói cho ngươi biết, nếu như phụ thân của ngươi từbò mẫu thân cùa ngươi, từbiệt hơn mười năm, ngươi sẽ làm gì? Nếu như ngươi khồ sỡ tìm hắn hơn mười năm, lại phát hiện hắn căn bản không có đem ngươi để ờ trong lòng. Ngươi lại sẽ làm gì? Nếu như ngươi lần đẩu tiên nhìn tháy hắn. hắn đã một chường đánh vào ngực ngươi, muốn lắv của tính mạng ngươi, ngươi có thể làm gì?"

Hắn thanh âm thê thảm, xa xa truyền đi, ở núi xa tựa hồ quanh quẩn mấv chữ, ngươi có thể làm gì? Ngươi có thể làm gì!!!

Sử Đại Nại từ khi bị Phù Binh Cư đánh một chường, một mực vẫn đau khổ. lằn này phát tiết ra. quả thực là kinh hồn, đau đền tận đáv lòng.

Tẩn Thúc Bảo trong mắt mang theo vẻ đồng tinh. Tiêu Bổ Y ngoại trà thờ dài cũng không thể nói cái gì, VânThùy sắc mặt khêbiến. từng chữ nói ra: "Đáng giết!"

Sử Đại Nại hơi ngạc nhiên, thoáng qua lại cười rộ lẻn. ""Đúng vậy. ngươi nói nhẹ nhàng quá. Đáng giết? Nhưng hắn dù sao cùng là cha ta. võ công so với ta cao cường hơn. hành tung bất định! Ta tim khắp chân trời góc biển không thể tìm được hắn, tim được hắn không thể đánh thắng hắn, cho dù đánh thắng hắn, mẹ ta đổi với hắn nhớ mãi không quên, nha đầu. ta hòi ngươi, nếu ngươi là ta, ngươi có thể hạ thủ được sao?"

Vân Thủy rốt cuộc ngơ ngẩn, thật lâu không nói gì.

Trong trúc làu chi nghe tiếng hàm răng của Tẩn Thúc Bảo kêu lách cách, chi nghe tiếng hít thờ ồ ồ của Sử Đại Nại. chi thấy ánh mắt thương cám đồng tinh của Tiêu Bố Y, ánh mắt của VânThùv đảo qua những người này. trong lòng không biết là tư vị gì.

Chi ngắn ngủn vài canh giờ. ắn tượng người trung nguyên, ỡ trong suy nghĩ của nàng đã có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Sử Đại Nại binh phục tám tình, trầm giọng nói: "Nha đầu. ta nói những lời này. cũng không phải là muốn chiếm được sự đồng tinh của ngươi, ta chi muốn nói cho ngươi biết, chuyện của đàn õng. phụ nừ các người rất nhièu cái sẽ không hiểu! Dưới gầm trời này nhièu người xấu, người tốt thực sự cùng không ít. Tẩn huynh cùng ta. cảnh ngộ của người nào là thoải mái? Nếu ngươi nhận lấy, cũng sẽ cảm thấy đương nhiên sao? Đối với chúng ta lại không có oán tròi trách đất. chuyện của minh, tự minh gánh là được rồi, giận chó đánh mèo người khác, thi tính là nam nhi gi?"

Vân Thủy đột nhiên lại cười. "Ngươi nói không sai. nhưng ta thật không tính nam nhi. ngươi chớ để quèn, ta chi là phụ nữ!"

Sử Đại Nại vốn muốn nói tới chuyện thánh nữ, không ngờ Vân Thủy trả lòi như thế, trong lúc nhất thời ngược lại khôngbiết phản bác nhưthế nào.

Vân Thủy đứng dặv. lại rút máu rót máu. chi là lúc này đâv. A Tú, lào Tứ chi qua một lát đã tinh lại, khi tinh dặv, đều cùng có chút ít mờ mịt nói: "Tây Lương vương, đâv là chuyện gi?"

Tiêu Bổ Y thở phào một hơi. thẳm nghĩ cổ độc ki' diệu, thật không thể tưởng tượng, Vân Thùy này dùng cổ, càng kỳ diệu khó dò. Tằn Thúc Bảo nhìn thấv hai người A Tú đã tinh, tâm tinh buông lỏng, rắc một tiếng, cái ghế dựa của hắn đã gày nát.

Hắn đem hết khí lực toàn lực kháng cự cùng Thất Tình cổ, khi ngồi lên trên mặt đất. chi cảm thắv gằn như hư thoát, trong lòng trống rỗng, đau đón không chịu nồi.

Vân Thủy lại vỗ vỗ tay, thu hồi ngán chàm, mang vòng bạc lẻn, nhìn sang Tiêu Bố Y nói: "Tây Lương vương, ta và ngươi cả hai không thiếu nợ nhau. chi là..." Nàng nhìn về phía Tẩn Thúc Bảo. muốn nói lại thôi, rồi cắt bước đi ra ngoài trúc làu.

Đi tới cửa. Vân Thủy lại dừng lại, cũng không quay đầu mà nói: "Các ngươi không phải muốn gặp Đại Miêu Vương sao?"

Tiêu Bổ Y ánh mắt lóe lẻn. trầm giọng nói: "Không sai".

Vân Thủy cười khanh khách nói: "Tốt lắm. ba ngày sau. ta dẫn các người đi gặp Đại Miêu Vương!" Nàng lời còn chưa dứt. người đã phiêu nhiên đi ra, chi để lại tiếng đinh đang khe khè đưa tới. mờ ảo khó dò!