Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 471: vấn đề khó (1)




Ba Tư đều mang mặt nạ che mặt, chỉ để lại một đôi mắt lạnh như băng, từ bề ngoài nhìn qua, nghiêm nghị uy nghiêm.

Nhưng mà người mang mặt nạ màu vàng lại bị đứt cánh tay. nhìn sang có phần cô đơn. Tiêu Bố Y hiểu rằng mặt nạ màu đò kia hẳn là Tư Mã, mang mặt nạ màu vàng là Tư Đồ, người đeo mang mặt nạ màu bạc hẳn là Tư Không thù hạ cùa Đại Miêu Vương.

Nhưng ba Tư đều uy chắn Ba Thục, có thể làm cho Tư Đồ cụt tay không biết là nhản vật bậc nào? Nhưng mà Tư Đồ vẫn có thể còn sống đứng ở chỗ này, chắc hẳn đã khiến cho người làm hắn cụt tay sớm vạn kiệp bất phục.

Tiêu Bố Y không tiện nhìn nhiều, ánh mắt quét qua, rồi ngồi xuống, hắn đem tình thế xem rõ ràng, tại đây mặc dù không giống như có tế tự thánh nữ gì đó. nhung Đại Miêu Vương dẫn theo ba con, ba Tư tới gặp hắn, coi như là cho đủ hắn mặt mũi.

Hắn thật không nghĩ đến, ba con của Đại Miêu Vương cùng Vân Thủy cũng không có quan hệ tốt, nhưng này Đại Miêu Vương thoạt nhìn thái độ đối với hắn cũng không tệ.

Đó là một tín hiệu tốt, hắn lại không chút nào đám chủ quan, đang suy nghĩ mờ miệng thế nào, thi Đan Ba Cửu đã đưa mắt nhìn danh mục quà tặng, giọng mỉa mai nói: "Trung Nguyên cùa cải dồi dào. nhưng Tây Lương vương mang tới thật là quá keo kiệt".

Lý Uyên sau khi phá được Tây Kinh Trường An, lấy sạch tài bảo cung uyển phụ cận Tây Kinh, cung nữ vô số, quả thực đã chuần bị vài phần hậu lễ, một phần là mang đến Đột Quyết, thỉnh cầu người Đột Quyết ùng hộ, một phẳn khác chính là mang đến Ba Thục, để cho Lý Hiếu Cung quản lý vùng Ba Thục. Đan Ba Cửu khống chế mỏ muối, lại tham tài, Lý Hiếu Cung thậm chí không cần nói thêm gì. chỉ một phần hặu lễ đã khiển cho Đan Ba Cừu đầu nhập. Đan Ba Cửu nhìn thấy daah mục quà tặng đơn giản là một số đặc sản Trung Nguyên, đổi thành châu báu cũng không đáng bao nhiêu, không khỏi cười nhạo.

Đại Miêu Vương không nhìn danh mục quà tặng, chi nâng chung trà lẻn nói: "Khách quý mời dùng trà".

Tiêu Bố Y nhìn thấy Đại Miêu Vương run rẩy nâng chén trà lên. hai tay cũng cung kính nâng chung trà lên, đưa quá đầu nói: "Tạ ơn Miêu vương".

Lang Đô Sát Sát vốn đối với Tiêu Bố Y không có hảo căm gì. nhưng thấy được hắn từ khi vào Miêu trại, nhất cử nhất động đối với Đại Miêu Vương đểu là phi thường cung kính, lại càng không thiái cấp bậc lễ nghĩa, trong lòng cũng đã có hào cảm.

Vân Thùy lại cười khanh khách nói: "Tiêu Bố Y, khách khí này cùa ngươi có thề có chỗ dùng rồi, Đại Miêu Vương rất thích điểm ấy". ( ' í l

"Vân Thủy. Không được vô lễ" Lang Đô Sát Sát quát mắng.

Vân Thủy lại cười lơ đễnh. Tiêu Bố Y sau khi nhấp một hợp trà Lúc này mới nhìn về phía Đan Ba Cừu nói: "Không biết ngươi có từng nghe qua chuyện xưa ngàn dặm tặng lông ngỗng chưa?"

Hắn đối với Đại Miêu Vương khách khL đơn giản Đại Miêu Vương chính là đứng đầu người Miêu. Hai người trước mắt xem như là ngang vai. Nhưng hắn dù sao cũng là Tây Lương vương uy chân Trung Nguyên. Đối với Đan Ba Cừu cũng không cần phải có thái độ cung kính gi.

Đan Ba Cừu nghe được Tiêu Bố Y gọi thẳng một chữ ngươi, trong lòng khó chịu, lạnh lùng nói: "Thi ra ngươi đến noi đây chính là vì kể chuyện xưa sao?"

Tiêu Bố Y cười, Đại Miêu Vương lại nói khẽ: "Lớn tuổi, lại thích nghe chuyện xưa. Không dám thỉnh giáo chuyện xưa này nội dung ra sao?"

Tiêu Bố Y cười nói: "Chuyện xưa này cũng đơn giản. Nói đến là năm đó Tây Vực có một sứ giả quốc gia tặng chim quý thú lạ cho Tùy đế. ở đó giống chim quý trọng nhất là một con Bạch Đào Trắc. Nhưng khi sứ giả thả Bạch Đào Trắc đi ra uống nước, lại bị nó giày khòi dây mà trốn mất. Sứ giả rất lo lắng, nhưng lại đem lông vũ của Bạch Đào Trắc đưa cho Tùy đế. Vốn tường rằng sẽ phải chịu trừng phạt. Không ngờ Tùy đế đối với hắn lại rất là tưởng thưởng, chi nói ngàn dặm tặng lông ngỗng, lễ nhẹ tinh nặng. Cái lễ vật này, chỉ là đại biểu một phen tâm ý hết sức chân thành. Nếu thật sự đem lễ vật ước lượng một phen, ngược lại làm cho người ta xem không hiểu tâm ý của đối phương".

Hắn một câu hai ý nghĩa, Đan Ba Cừu mặt đò lên, nhớ tới lễ vật mà Lý Hiếu Cung tặng, chi cho là Tiêu Bố Y ám chỉ, không khỏi trong lòng không yên không dám nói thêm gì nữa.

Mã Chu tự xưng là học rộng tài cao, nhưng nghe được chuyện xưa cùa Tiêu Bố Y. cũng âm thẳm buồn bực. Trong trí nhớ cùa hắn lại không có chuyện xưa này. không biết Tiêu Bố

Y từ đâu nghe được, hắn cảm giác Tiêu Bố Y là bịa đặt. nhưng chỉ trong một khắc như vậy, vậy mà có thể biên ra chuyện xưa như vậy, nói không kiêu không nịnh. Tây Lương vương chắc hẳn cũng có chuần bị mà đến. Hắn lại không biết điển cố này là truyền thuyết đòi sau. Tiêu Bố Y chỉ gán lên trên người Tùy đế mà thôi.

Đại Miêu Vương than nhẹ một tiếng, "Quả nhiên là chuyện xưa hay. Chỉ bằng chuyện xưa này, mời khách quý lại uống một chén trà".

Hắn khoát tay ra, có Miêu nữ tiến lên, đổi một ly trà cho Tiêu Bố Y.

Chén trà vừa rồi, có vị thơm ngọt, nhưng chén trà thứ hai. nhung lại nhiều ít có chút đắng chát, Tiêu Bố Y hai tay nàng chén trà quá đầu. trầm giọng nói: "Tạ ơn trà cùa Đại Miêu Vương". Hắn đem nước trà chậm rãi uống xong, người bèn cạnh đều sắc mặt khẽ biến, cốt Lực Da muốn nói cái gì, rốt cục lại nhịn xuống.

Vân Thủy lẩm bầm nói: "Chén thứ hai".

Tẳn Thúc Bảo, Sừ Đại Nại tai thính, đã nghe được lời cùa Vân Thủy, không khỏi đều là cau mày. cổ độc cùa người Miêu làm cho lòng người lạnh lẽo. cho dù không tiếp cận người Miêu, đều muốn đề phòng cổ độe vô sắc vô vị của bọn họ, Tiêu Bố Y uống hai chén trà đều là màu xanh đậm làm cho người ta sợ hãi, nếu là Đại Miêu Vương muốn hại người, ở đây đều là cổ độc trí mạng, thi phải làm thế nào cho phải?

Tiêu Bố Y nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, mới định nói cái gì, Đại Miêu Vương đột nhiên nói: "Khách quý. trà này như thế nào?"

"Thật ra ta không biết thường thức trà" Tiêu Bố Y áy náy nói: "Kính xin Đại Miêu Vương thứ lỗi".

Đại Miêu Vương chợt cười nói: "Có thể thưởng thức trà hay không thì chưa nói tới, uống trà, vẫn phải có một chút tư vị khác chứ".

Tiêu Bố Y hơi trầm ngâm nói: "Hai chén trà này là trước ngọt sau đắng, trong đắng có ngọt, chắc hẳn cùng phảng phất nwh cuộc đời con người. Cuộc đời không như ý mười phần đã hết tám chín, nếu có thể mờ rộng tắm líòng, nói không chừng sẽ thưởng thức ra một phen phong vị khác".

Đại Miêu Vương nhìn Tiêu Bố Y thật lâu, rồi mới lên tiếng: "Ngươi tuy không có thường thức trà, nhưng mà nói rất tốt".

Hắn nâng chung tià lên, chậm rãi nhấp một ngụm, Vân Thùy lại hừ lạnh một tiếng nói: "Ta cảm thấy nói lại không tốt".

Tiêu Bố Y cũng không để ý tới, hiểu rằng nếu đi cùng nàng giải thích, thật là không khôn ngoan. Trước mắt hắn mà nói, đánh bại Lý Hiếu Cung mới là nước cờ chính. Đại Miêu Vương đã tự thân xuất mã, Tiêu Bố Y ngược lại đã chiếm tiên cơ, bời vì hắn hiểu rõ người Miêu trước mắt vẫn tính tiếng nói Đại Miêu Vương. Hắn mấy ngày nay cùng đám người Mà Chu nhiều lẩn thương nghị, đã nhiều ít biết được người Miêu vì sao căm hận người Trung Nguyên như thấ Trước mắt cần gấp nhất chính là biểu đạt thành ý, trừ khử ấn tượng ác liệt trước đây.

"Thật ra ngoại trừ những lễ mọn này, ta còn nghĩ tặng Miêu vương một phần lễ vật khác. Lại không biết Miêu vương có thể tiệp nhận hay không?" Tiêu Bố Y đột nhiên nói.

ĐanBa Cừu liền có hứng thú, "Đó là cái gi, lấy ra xem thù?"

Đối với con thứ hai gấp gáp như vậy, Đại Miêu Vương cũng không nói thêm gì. chỉ hỏi: "Không biết là lễ vật gi?"

"Phần lễ vật này cùa ta chính là... muốn tặng nguời Miêu mấy chục năm an bình" Tiêu Bố Y trầm giọng nói.

Đan Ba Cừu kinh ngạc, thoáng qua cười nhạt, "Tây Lương vương, ngươi có bản lãnh này sao?"

Mà Chu lại tiến lên một bước thi lễ nói: "Tây Lương vương, vi thẳn có chuyện muốn nói".

Tiêu Bố Y nhìn về phía Đại Miêu Vương nói: "Miêu vương, thủ hạ ta không hiểu quy củ, nhưng mà muốn nói vài câu, không biết Miêu vương có thể chấp thuận hay không?"

Từ khi hắn và Đại Miêu Vương nói chuyện với nhau, ngoại trừ Đan Ba Cừu, Vân Thủy chen vào nói ra, những người còn lại đều là yên lặng không nói gì. Tiêu Bố Y cừ động lần này nhìn như cung kính, cũng đang châm chọc Đan Ba Cừu không hiểu quy cù.

Đan Ba Cừu thật đúng là không hiểu, lớn tiếng nóí: "Tây Lương vương, thủ hạ của ngươi tính là cái gì, cũng xứng cùng Miêu vương nói chuyện sao?"

Miêu vương đặt chén trà xuống, khẽ thờ dài: "Lão Nhị... ngươi nói xong chưa?"

Hắn giọng điệu thản nhiên, nhung Đan Ba Cừu lập tức khom người thi lễ nói: "Cha, con chi là..

"Chỉ là cái gi? Ta đối với các ngươi đã nói qua, chẳng lẽ các ngươi đã sớm quên ờ sau đầu?" Đại Miêu Vương lời nói bình thản, cũng không có chút nào ý tức giận, đương nhiên cũng không có bất luận ý vui mừng gì.

Mấy chục năm mưa gió. sớm đem lão nhân biến thành vinh nhục không sợ hài. thậm chí coi như là trách con, cũng không mang nừa phẳn tức giận.

Đan Ba Cừu trên mặt lại lộ ra vẻ sợ hài, thấp giọng nói: "Hài nhi chưa bao giờ dám quèn lời nói của phụ thân".

Miêu vương lầmbấm nói: "Trang Nguyên có câu nói rất hay... nhân tất tự vù. nhiên hậu nhân vũ chi; Gia tất tự hủy. nhi hậu nhân hủy chi; Quốc tất tự phạt, nhi hậu nhân phạt chi! (Một con người tự khinh khi minh trước, rồi kẻ khác mới khinh khi mình. Một nhà tự hủy hoại mình trước, rồi kẻ khác mới hủy hoại nhà mình. Một nước tự đánh trước, rồi kẻ khác mới tới đánh - Khổng Tử). Những lời này ba người các ngươi còn nhớ không?"

Bahuyiứi đệ cốt Lực Da nhất tề thi lễ nói: "Hài nhi nhớ rõ".

Miêu vương ánh mắt xẹt qua ba người con, rồi hướng về phía ngọn núi xa xa, nói khẽ: "Ta vài năm nay, chưa bao giờ quản chuyện ba huynh đệ các ngươi, bời vì ta hiểu rằng... Nhiều khi, kinh nghiệm giáo huấn mới có thể khiến cho con người phát triền, ta chi hy vọng ba huynh đệ các ngưoi có thể làm cho tộc nhân yên ồn thái bình, nhung ta lại không yên tâm... không yên tâm đem vận mệnh tộc nhân giao ở trên tay các ngươi".

Hắn lầm bầm tựnói, khôngngười nào dám xen lời, Tiêu Bố Y thấy đôi mắt già chợt lóe sáng, một khắc này đột nhiên như hiểu ra, càng có lòng tin.

Hắn mới hiểu được Lý Tĩnh vì sao bảo hắn đùng thành tàm thuyết phục mới được. Bời vì Lý Tũứi hiển nhiên hiểu rõ lào nhân kia. Nhưng Lý TMi làm thế nào mà hiểu rõ. Lý Tình cùng Cầu Nhiêm Khách còn có bao nhiêu bí mật dấu hắn?

Nhưng vô luận chôn dấu bao nhiêu bí mật. Tiêu Bố Y đã biết, ba huynh đệ bọn họ cùng Miêu vương, tuy vốn không giống nhau, trời nam đất bắc. có hiệp khách, có Vương gia, có tướng quân còn có thống lĩnh tộc nhân một phương, nhung bọn hắn vẫn thuộc về một loại người, đó chính là, bọn họ đều là người có trách nhiệm, tỉnh táo. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Liên hệ với người như vậy, rất nhiều chuyện không cần nhiều lời.

"Các ngươi cho rằng mười dặm tiệp khách, trăm người ca xướng, bảy trà kết minh là chuyện mất mặt sao?" Đại Miêu Vương nhìn sang ba con. "Các ngươi mười phần sai rỗi! Nghĩ tới Tây Lương vương dùng thân phận người đứng đầu trung nguyên tiến đến, đã cho các ngươi rất đù mặt mũi, nếu không biết quý trọng, chi có thể tự rước lấy nhục. Vô luặnTây Lương vương là bằng hữu của chúng ta cũng tốt. địch nhân cũng được, cho đối thủ đủ tôn trọng, là chuyện các ngươi vĩnh viễn cần phải làm được. Người cằn phải tự kính, sau đó người ta mới kính mình, các ngươi cho rẳng châu báu là tôn kính đối với các ngươi sao? Các ngươi lại sai rồi, nếu là dâng châu báụ, thật ra là vũ nhục lớn nhất đối với các ngươi, bởi vi trong suy nghĩ cùa bọn họ. ngươi chỉ cần dùng tiền là có thể đem ra sừ dụng. Tình nghĩa vĩnh viễn ờ trong lòng, châu báu chi như cặn bă..

Tiêu Bố Y lộ ra nụ cười, Ạ Tú ở một bên nghe được, thi lại thẳm nghĩ, nếu như đúng nhưnày. ta đây thật hy vọng có người có thể vũ nhục ta như thế. Nhưng bất luận như thế nào, tinh thế đã phát triển về hướng có lọi, Đại Miêu Vương này cũng không đơn giản. Liếc xéo về phía Vân Thùy. nhìn thấy nàng cười dịu dàng hồn nhiên không đem bất cứ chuyện gì để ở trong lòng, A Tú chỉ cỏ thể trong lòng thờ dài, hận không thể bị Thất Tình cồ là chính minh, có lẽ chi có như vậy, mới có thể khiến cho nàng nhìn mình một cái.

"Nhà cùng người như nhau, nước cùng nhà như nhau, phải tự hủy tự phạt mới để cho người ta tới hủy tới phạt, đại tùy tự phạt, vết xe đổ, các ngươi vì sao cũng chưa tinh ra? Lào đại, ta cho ngươi chiếu cố an toàn tộc nhân, lão Nhị, ta cho ngươi giữ cơm no áo ấm người Miêu, nhưng lào đại ngươi lại dùng tiền thu mua người ngoài, cùng lào Nhị giờ trò, lào Nhị lại muốn mướn người đi quấy rối Vân Thủy, vu oan giá họa lên trên người Tây Lương vương, đây chẳng lẽ là đạo lý giữ nhà sao? Nhà tự hủy trước, rồi sau người ta mới đến hủy, hiện tại mấy huynh đệ các ngươi là đang tự hủy cái nhà nàỵ. không bao lâu nữa, sẽ có người tới giúp các ngươi hủy. Các ngươi giữ nhà như vậy, ta có thể nào yên tâm?"