Giang Thiếu Đình của Ôn Ngôn

Chương 38: Cũng là do cô hại




Edit: Pinkie

A Vũ, đã bao lâu rồi anh không nghe được cách xưng hô thế này từ trong miệng cô nói ra. Hoắc Vũ cười, có chút buồn bã, lại có chút may mắn. Người con gái trước mặt này kiên cường hơn nhiều so với trong tưởng tượng của anh. Cô cũng không vì khoảng thời gian kia giày vò mà không gượng dậy nổi. Ý chí nào đã giúp một mình cô vượt qua khoảng thời gian tối tăm, không chút ánh sáng mặt trời kia? Không ai biết, càng không ai có thể hiểu được.

“Ôn Ngôn, nếu em cần giúp đỡ gì thì cứ nói với anh, lúc nào cũng có thể. Ôn Ngôn, chỉ cần anh có thể làm thì anh nhất định sẽ xử lý, nếu anh làm không được thì sẽ nghĩ cách để làm. Ôn Ngôn, anh còn có thể vì em làm cái gì………..”

Lúc đến, Hoắc Vũ đã chuẩn bị kỹ càng lời muốn nói, nhưng mà giờ phút này lại như bị nghẹn ở cổ họng. Có cảm giác những lời này nói ra vô cùng nông cạn thô tục, còn chưa làm chuyện gì, đơn giản chỉ như một tờ ngân phiếu trống mà thôi. Làm sao anh có thể lại tiếp tục hứa hẹn với cô. Anh đã không xứng từ lâu, hơn nữa, những thứ này không phải là những gì cô cần. Cho nên, anh không thể nói ra thành lời. 

Hoắc Vũ vuốt mặt, thật lâu cũng không nói gì. Trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức như không có ai trong phòng cả. 

“A Vũ, em chỉ có một điều thỉnh cầu.”

Ánh mắt Hoắc Vũ vốn ảm đạm thì khi nghe được câu này bỗng chốc như một kẻ đói khát đã lâu, đột nhiên tìm được đồ ăn, trong lòng chợt có hy vọng, phát sáng lấp lánh. 

“Em nói đi, anh sẽ làm.” Còn chưa chờ cô nói tiếp, anh đã vội vàng mở miệng nói.

“Đừng vì em mà đáp ứng bất cứ điều gì với mẹ em. Tất cả mọi thứ nên làm thế nào thì làm thế đó, dục vọng luôn là vô tận. Con người là như thế, có cái này thì muốn cái kia, sẽ chỉ càng ngày càng nhiều hơn mà thôi. Em sợ bà ấy càng lún càng sâu, không quay đầu lại được.” Chuyện của Ngôn Trăn, Ôn Ngôn vốn không muốn quản, nhưng mà sau khi gặp Lục Nguyên Khải thì cô không muốn mặc kệ nữa. Đứa trẻ kia làm cho cô đau lòng. 

“Được, anh đồng ý với em. Em còn cần anh làm gì nữa không?” Nói cho cùng, chỉ cần cô có yêu cầu với anh thì anh mới có thể cảm thấy an tâm.

Ôn Ngôn lắc đầu với anh: “Không có.”

“Em có đói bụng không, có muốn ăn gì không? Anh ra ngoài mua.”

Ôn Ngôn lắc đầu một lần nữa, “Không đói bụng, bây giờ em chỉ muốn ngủ một giấc.” 

“Được, vậy anh đi trước. Chừng nào em về thì nói với anh, anh đưa em ra sân bay.”

“Anh đi đi, cũng không xa, em tự đi được.” 

“Vậy được rồi, em tự mình cẩn thận một chút, anh sẽ gọi điện thoại cho em sau.”

Hoắc Vũ không dám miễn cưỡng cô, cô có thể như thế này là đã rất khá rồi. Đó là điều mà anh không dám nghĩ tới.

Nói xong, anh lấy điện thoại di động trong túi ra, trực tiếp nhấn phím tắt. Nghe được tiếng chuông điện thoại của Ôn Ngôn vang lên, anh ta cúp máy, có chút ngượng ngùng cười nói: “Kia, đó là số điện thoại của anh, anh đi trước đây.”

Lần này, cũng giống như rất nhiều năm trước, anh cũng có được số điện thoại của cô từ chỗ của Ngôn Trăn. 

Ôn Ngôn nhìn dáng vẻ chạy trối chết như làm sai chuyện gì của anh ấy, cả dáng vẻ lo lắng vội vàng kia nữa thì không biết nên nói gì. 

*

Trong phòng yên tĩnh trở lại, Ôn Ngôn nằm xuống thì mới nhớ tới vừa rồi Giang Thiêu Đình muốn cô gọi lại cho anh. 

“Nói xong rồi.” Điện thoại mới đổ một hồi tiếng, thì bên tai đã truyền đến giọng nói quen thuộc.

“Vâng, buổi tối em sẽ trở về.” Ôn Ngôn vén chăn lên, nằm xuống. 

“Hôm nay đừng về, anh sắp xếp người qua đón em. Thật ra, anh vừa mới xuống máy bay đã nhận được ảnh chụp các người ở cổng khách sạn. Thật xin lỗi, vừa rồi anh…”

“Không phải lỗi của anh.” Giang Thiếu Đình còn chưa nói xong thì đã bị Ôn Ngôn cắt lời. 

“Là em không nói trước cho anh. Nói như vậy là có người theo dõi em?” Lúc đang nói chuyện thì não của Ôn Ngôn đã nhanh chóng suy nghĩ, ai là người có thể làm ra loại chuyện nhàm chán như vậy.

“Anh biết đó là ai rồi.” Ở đầu bên kia điện thoại, Giang Thiếu Đình cất giọng lạnh lùng. 

“Em cũng đoán ra được.” Ôn Ngôn nhớ tới dáng vẻ thua cuộc của Tô Khê trong lần trước thì bất đắc dĩ nói.

Không cần nói ra là ai thì cả hai người đều cùng nghĩ đến một người. 

“Mấy người này, đầu óc thật sự có bệnh rồi. Cô ta muốn chụp thì cứ để cô ta chụp, muốn gửi thì cứ để cô ta gửi. Anh không cần lo lắng cho em. Anh cứ lo chuyện của anh đi ạ, nơi này em có thể tự mình giải quyết. Tin tưởng em nha!” Ôn Ngôn nghĩ mãi cũng không ra, làm sao lại có người thích giày vò như vậy cơ chứ. 

“Được, vậy em phải tự cẩn thận đó. Anh sẽ cố gắng về sớm một chút.” Mặc dù Giang Thiếu Đình biết lúc này đối phương sẽ không gây tổn thương gì cho Ôn Ngôn nhưng mà không có anh ở bên cạnh, anh vẫn rất lo lắng. Nghe Ôn Ngôn nói như vậy, anh hiểu rõ tính cách của cô, cho nên cũng nghe theo cô. 

Đối với chuyện Giang Thiếu Đình đi công tác, Ôn Ngôn đã tập mãi thành quen, cũng chưa từng hỏi đến, dù sao thì cô cũng không hiểu chuyện công tác của anh. Cho nên, lần này cô nghĩ anh cũng giống như mọi khi. 

Tô Khê nói không sai, nếu như lần này Tô Thị rút vốn, đối với Thịnh Phi mà nói chính là một cú đả kích nặng nề. Những chuyện này Giang Thiếu Đình không muốn để Ôn Ngôn biết, cũng cho rằng cô không cần thiết phải biết. Nếu chuyện này mà không giải quyết được thì sau này anh làm sao có thể lo chu toàn cho cô cả đời được.

Ôn Ngôn trở lại Lâm Thành, là Tiết Tử Ngang tới đón cô. 

“Đã trễ thế như vậy, thật sự quá phiền phức cho anh rồi.” Ôn Ngôn lên xe, khách khí nói với anh ấy.

“Đừng nói như vậy, cho tới bây giờ, Thiếu Đình chưa bao giờ lo lắng cho ai như vậy. Trước kia không có cơ hội, bây giờ đã có, nên em (1) rất tình nguyện làm tùy tùng thay cho cậu ấy nha.” Tiết Tử Ngang vừa cười hắc hắc vừa nói. 

(1) Đọc xuống dưới mọi người sẽ thấy Tiết Tử Ngang xưng với Ôn Ngôn là chị dâu, nên chỗ này mình để Tiết Tử Ngang xưng chị – em với Ôn Ngôn, còn Ôn Ngôn vẫn xưng anh với Tiết Tử Ngang để giữ phép lịch sự nha.

Vốn Ôn Ngôn còn có chút ngượng ngùng, nghe anh ấy nói như vậy thì cũng vô thức cười theo. 

Trên đường đi, một mình Tiết Tử Ngang nói liên hồi, Ôn Ngôn ở bên cạnh lắng nghe, ngẫu nhiên cũng phụ họa đôi lời, cũng không có vẻ gì là quá xấu hổ. Bản thân cô cũng không phải là người giỏi gợi chủ đề để nói chuyện, huống chi cô còn không thân thuộc với Tiết Tử Ngang, cô chỉ mới gặp anh ấy có hai lần mà thôi.

“Cảm ơn anh. Trên đường chú ý an toàn.” Tới chỗ ở của cô, Tiết Tử Ngang nhất quyết muốn xuống xe theo cô. 

“Chị dâu, chị quá khách khí rồi. Đi vào đi, em nhìn chị đi vào rồi mới đi về. Giang Thiếu Đình vẫn đang chờ em báo cáo lại đó.” Tiết Tử Ngang cười xởi lởi. 

……….

Tô Khê vốn tìm người theo dõi Ôn Ngôn chỉ muốn đe dọa cô ấy, cho cô ấy một bài học. Vừa nghĩ tới lần trước bị cô ấy làm cho tức giận, còn có thái độ của Giang Thiếu Đình nữa, tình nguyện cược tương lai của Thịnh Phi cũng không đồng ý chia tay với người phụ nữ này thì cô ta ước gì Ôn Ngôn phải sống không được tốt.

Nhưng mà cô ta cũng không dám làm chuyện gì quá phận. Dù sao nếu Ôn Ngôn thực sự xảy ra chuyện gì thì cô chính là đối tượng tình nghi số một của Giang Thiếu Đinh. Cho nên Tô Khê cũng không ngu xuẩn làm chuyện gì quá đáng. Chỉ là cô ta không nghĩ tới, vừa tách khỏi Giang Thiếu Đình thì Ôn Ngôn không chỉ đi Hải Thành mà còn vào khách sạn với người đàn ông khác sau lưng Giang Thiếu Đình. Lúc có được ảnh chụp, cô ta đã lập tức gửi cho Giang Thiếu Đình. Người đàn ông kia nhìn thấy người phụ nữ của mình thuê phòng với người đàn ông khác thì còn có thể thờ ơ được không?

Sau khi gửi ảnh chụp, cô lập tức cho người rút lui, mục đích của cô ta đã đạt được. Có thể làm cho bọn họ xảy ra mâu thuẫn thì cô ta càng vui mừng. Vào lúc này, tâm tình bực bội mấy ngày nay cuối cùng cũng đã dễ chịu hơn rất nhiều.

*

Sau khi hai người ở bên nhau, đây là lần Giang Thiếu Đình ra ngoài lâu nhất. Gần một tuần lễ mà anh còn chưa trở về. Ôn Ngôn nghĩ đến anh thì trong lòng không khỏi có chút lo lắng. Mặc dù mỗi ngày hai người đều liên lạc với nhau nhưng mà hình như anh rất bận rộn, mỗi lần chỉ nói chuyện đơn giản hai câu thì cúp điện thoại ngay.

Gần đây, ở trong công ty, Hứa Vi luôn có dáng vẻ xuân phong đắc ý. Cô ta đắc ý đúng là cũng có lý do, vì cô ta đã đưa một tập đoàn lớn như Tô Thị trở thành khách hàng của công ty. Tô Thị có phòng pháp chế của riêng họ, chưa từng hợp tác với công ty luật bên ngoài. Trước đó, lãnh đạo của Tín Thành đã có bàn bạc với Tô Thị, cố ý muốn hợp tác với bọn họ nhưng mà đều bị từ chối khéo léo. Đây cũng là chuyện của rất nhiều năm trước. 

Mặc dù ký hợp đồng với Tín Thành chỉ là một công ty con dưới trướng của Tô Thị, nhưng mà lần đầu tiên công ty có được cơ hội hợp tác này, cho nên mọi người cũng bàn tán sôi nổi. 

“Vi Vi, quá trâu bò!”

“Hứa Vi, hôm nay nhất định phải mời khách đó.”

“Chị Vi, chị thật sự là thần tượng của em, quá lợi hại.” 

Hứa Vi bị đồng nghiệp công ty vây quanh, cả đám đều khen cô ta không ngớt, từ lãnh đạo tới nhân viên hành chính của công ty. Người sau vuốt mông ngựa còn nhiệt tình hơn người trước. Là một trợ lý luật sư, có thể kéo được một khách hàng lớn như tập đoàn Tô Thị thì quả thật không hề đơn giản, nhất định tương lai sẽ sáng lạn.

“Được rồi, được rồi, cảm ơn mọi người đã cất nhắc. Dù sao thì em cũng giống như mọi người, hết thảy vì công ty. Nhưng mà lần này cũng chỉ gặp may mà thôi, cũng không phải công lao của một mình em, danh tiếng của công ty chúng ta là hậu thuẫn vô cùng lớn.” Hứa Vi rất biết nói chuyện, cường điệu tất cả công lao đều thuộc về công ty, cô ta chỉ may mắn mà thôi, nghe vừa có vẻ hạ thấp mình lại khiêm tốn. 

Ôn Ngôn thờ ơ, lạnh nhạt. Những người khác không biết nhưng mà làm sao cô lại không biết, lần này Hứa Vi có được hợp đồng này thì đã dùng thủ đoạn gì. 

“Được rồi, muốn chúc mừng thì đêm nay chúng ta chúc mừng.” Lúc này, thư ký của Chu Thần đi tới, “Công ty đã bao hết Thịnh Thế, mời tất cả mọi người. Sau khi tan việc, mọi người ở lại công ty rồi cùng lái xe đến đó.” 

“Trời ạ, Thịnh Thế đó.” Có đồng nghiệp kinh ngạc nói: “Hôm nay chúng ta nhờ phúc của Hứa Vi mới có thể có được cơ hội này, nghe nói phải có thẻ hội viên thì mới đặt trước ở Thịnh Thế được.”

“Đúng vậy nha, tớ còn chưa đến đó lần nào đâu đấy.” Những người khác cũng tiếp tục phụ họa.

Dù ai cũng bàn tán xôn xao nhưng tâm trạng cao khiến tất cả làm việc hăng say hơn, tâm trạng này kéo dài đến hết giờ tan làm. 

Bởi vì là tụ họp của công ty nên Ông Ngôn không thể không đi, đành phải cùng đi với mọi người. 

Đêm nay Chu Thần có việc cho nên không đi cùng với mọi người. Ôn Ngôn và một đồng nghiệp khác ngồi xe của Trương Chuẩn. 

Phòng bao quả thực rất xa hoa, nhưng mà đối với Ôn Ngôn thì cô chẳng có cảm giác gì với những nơi thế này. Đối với những kẻ có tiền mà nói, những nơi thế này là biểu tượng cho địa vị, còn đối với người không có tiền mà nói thì chính là mở mang tầm mắt.

Theo gợi ý của không ít người, mọi người đều cùng nhau nâng ly chúc mừng Hứa Vi trước, sau đó muốn ăn gì thì ăn, thích ca hát thì ca hát, thích chơi đùa thì chơi đùa, thậm chí có cả chơi trò tập thể. 

Ôn Ngôn vốn đi theo Trương Chuẩn, nhưng sau đó Trương Chuẩn bị gọi đi, hình như Chu Thần đang ở phòng khác, gọi anh ấy qua nói chuyện. 

Trương Chuẩn vừa đi, thì Hứa Vi lại tới.

Ôn Ngôn cầm ly nước trái cây trong tay, tự mình uống, đối với việc Hứa Vi đi tới, cô làm như không thấy. 

Hứa Vi cũng không để ý, khóe miệng từ đầu đến cuối để nở một nụ cười mỉm.

“Một cái bạt tai trước kia, có một ngày tôi sẽ trả lại.” Hứa Vi tới gần, nói nhỏ bên tai Ôn Ngôn. 

“À.” Với việc cô ta đột nhiên tới gần, Ôn Ngôn vô cùng khó chịu, cấp cho cô ta nụ cười như không cười. 

“Cô không nên đắc ý quá sớm.” Hứa Vi thấy cô ra dáng không quan tâm thì rất muốn cho cô một cái bạt tai ngay lúc này.  

“Ừ.” Lại là một chữ.

Hứa Vi có cảm giác như đá vào bông, cảm giác này khá khó chịu, trong lòng cô ta đã bừng lửa giận.

“Nếu như Giang Thiếu Đình phá sản, Ôn Ngôn cô cũng chẳng là thứ gì cả. Để tôi nhìn xem cô còn có thể bình tĩnh như bây giờ được bao lâu.” Hứa Vi nói sâu xa.

Trong lòng Ôn Ngôn khẽ xao động, nhưng mà trên mặt vẫn không tỏ vẻ gì cả. 

“Cảm phiền cô vì tôi mà quan tâm nhiều như thế!” Ôn Ngôn không mặn không nhạt nói.

“Nếu như Giang Thiếu Đình phá sản, cũng là do cô hại.”