Giảng Viên Lạc, Em Lỡ Tương Tư Cô Rồi

Chương 104: Sai lầm cơ bản




Giống như các trường đại học khác, nơi Thẩm Tư Duệ theo học có không gian khá rộng. Diêu Vận Lạc dẫn cô nhóc đi xem từng toà nhà, từng dãy lầu, từng phòng học. Cô ấy không quên chỉ cho bé con vị trí căn tin, nhà vệ sinh cũng như thư viện, phòng y tế. Kể cả nhà đa năng, hồ bơi, các thứ các thứ,... Chỉ cần là nơi thiết yếu cô ấy đều dẫn cô nhóc đi xem qua một lần.

"Nếu là người khác, chắc chắn em không có cơ hội biết rõ ràng như này rồi." Thẩm Tư Duệ tinh nghịch vốc nước lên. Dòng nước mát lạnh len lỏi qua kẽ tay trở lại hồ. Cô nhóc thích thú cười.

Diêu Vận Lạc gật đầu không đáp. Cô ấy công nhận bản thân hướng dẫn rất tận tình. Đó là chưa nói đến việc mượn chìa khoá, chỉ vì muốn cô nhóc hiểu rõ ràng hơn.

Chẳng hạn như hôm nay bể bơi vốn không mở cửa. Diêu Vận Lạc tìm bảo vệ cười nói đôi ba câu. Nhờ biết cách ăn nói, nhìn thấu tâm lý người đối diện, cô ấy dễ dàng nhận được chìa khoá từ tay chú. Thế là cả khu vực rộng lớn thênh thang chỉ có mỗi hai người các cô.

Diêu Vận Lạc ngồi sát bên cạnh Thẩm Tư Duệ, định vọc nước cùng em ấy. Cùng lúc đó chiếc điện thoại đổ chuông. Cô ấy nhìn màn hình điện thoại, suy nghĩ xem nên đứng tại chỗ bắt máy hay đi xa bé con một chút.

Cuộc gọi điện này là của hiệu trưởng. Có lẽ gọi cô ấy để giao việc gì đó. Diêu Vận Lạc không biết liệu có giao nhiều việc quá hay không. Đặt trường hợp giao nhiều việc, vậy cô không nên đứng gần bé con. Vì khi nghe được, em ấy sẽ lo lắng. Nhưng nếu đi nơi khác bắt máy, sẽ khiến em ấy nghi ngờ. Dù sao cô và em ấy đã là người yêu của nhau, che che giấu giấu lộ liễu như vậy thật sự không tốt lắm.

Diêu Vận Lạc quyết định ngắt cuộc gọi, gửi tin nhắn bảo mình đang ở nơi không tiện nghe máy, hỏi đầu dây kia xem có chuyện gì không.

"Ai gọi cô vậy?"

"Không biết. Số lạ."

Thẩm Tư Duệ phát giác ra cái gì đó không đúng. Ánh mắt cô nhóc thoáng nét nghi hoặc, nhưng nhìn đến dáng vẻ Diêu Vận Lạc, cô không nỡ ép hỏi cô ấy bất cứ điều gì nữa. Quầng mắt cô ấy hơi thâm, cả người dường như gầy đi một vòng, thật sự xót xa.

Diêu Vận Lạc nhìn đồng hồ đeo tay nói: "Bây giờ em định làm gì?"

Thẩm Tư Duệ không trả lời mà hỏi ngược lại: "Cô bận gì ạ?" Hành động quan sát thời gian biểu hiện cho hai điều. Hoặc là đối phương thấy bạn phiền phức, hoặc là đối phương bận công chuyện phải rời đi. Mà đối phương ở đây là giảng viên Lạc, Thẩm Tư Duệ chắc chắn một trăm phần trăm là do bận việc.

"Tôi có cuộc họp ở trường khoảng một hai tiếng. Khi về có lẽ là giữa trưa. Em sẽ làm bữa trưa chứ?" Diêu Vận Lạc mỉm cười nói. Bởi vì khu vực bể bơi vắng vẻ, cô ấy giơ tay sờ tóc bé con. So với hồi xưa thì tóc cô nhóc đã mượt hơn rất nhiều.

"Đương nhiên, trình độ bếp núc của em đủ để gả đi rồi đó!"

"Em định gả cho ai?"

"Đương... đương nhiên là cho cô rồi!" Cô nhóc ấp úng nói, đôi má đỏ hây. Ở chung giảng viên Lạc lâu khiến da mặt cô dày lên không ít. Nhưng khi trực tiếp nói những lời này, vẫn cứ ngượng ngượng thế nào...

Diêu Vận Lạc chớp chớp mắt, nuốt nước bọt nhìn vẻ mặt đáng yêu của bé con. Vành tai cô ấy chuyển đỏ tự bao giờ.

"Tôi đi trước. Một lát nhớ khoá cửa bể bơi, trả chìa khoá lại cho chú bảo vệ. Đi đường nhớ cẩn thận, cố gắng đừng va vào ai hết..."

"Thành phố dễ gặp móc túi, cả những kẻ có ý đồ không tốt nữa. Nhớ phải bật định vị, đừng đến nơi hẻo lánh, cũng hạn chế đến nơi không có sóng điện thoại. Nếu bị lạc đường thì liên lạc cho tôi, tôi sẽ đi tìm em. Đúng rồi, em có đem sạc dự phòng chứ? Cả dây sạc nữa. Phòng khi lỡ dùng hết pin, em vẫn có cách nạp đầy nó để liên lạc với tôi. Nhớ quan sát kỹ một chút, bất cứ phương tiện giao thông nào cũng có thể làm tổn thương em. Cuối cùng, quan trọng nhất, khi nào về tới nhà nhớ báo tôi một tiếng." Thẩm Tư Duệ ngắt ngang lời Diêu Vận Lạc bằng một tràng dài bằng ngữ điệu của chính cô ấy, sau đó cười hì hì nói: "Cô đổi thoại đi, em thuộc nằm lòng rồi."

Diêu Vận Lạc nhịn không được bật cười, "Không ngờ em lại dùng trí nhớ tốt của mình vào những việc như này."

Chỉ cần là việc của cô, em nguyện dùng tất cả trí não, sức lực để ghi nhớ, bảo hộ. Thẩm Tư Duệ kiên định nhìn cô ấy, tiếng lòng âm thầm vang lên. Gió thoảng qua làm đung đưa tóc. Không khí lúc này thật lãng mạn.

Diêu Vận Lạc sợ tiếp tục đứng như vậy thêm xíu nữa sẽ nhịn không được làm chuyện đồi bại nơi bể bơi, chỉ đành xoay người, cất tiếng: "Được rồi, tôi đi thật đây."

"Vâng ạ."

Đợi khi rời khỏi bể bơi một lúc, trong lòng Diêu Vận Lạc mơ hồ dấy lên cảm giác kì lạ. Như thể cô ấy đã làm hay nói sai cái gì đó. Ngay khi sắp đến văn phòng, bước chân cô ấy bỗng chựng lại. Diêu Vận Lạc nhận ra mình quả thật đã nói sai một điều.

Đoạn hội thoại ban nãy ùa về tâm trí.

... Ai gọi cô vậy ạ.

... Không biết. Số lạ.

Không ổn rồi...
Rõ ràng cô ấy là giảng viên. Việc bắt máy số lạ dường như mang tính bắt buộc. Làm gì có chuyện từ chối cuộc gọi chỉ vì dãy điện thoại không quen chứ? Sao cô ấy có thể phạm sai lầm cơ bản như vậy được? Chẳng lẽ làm việc quá độ không chỉ khiến cơ thể suy nhược mà còn khiến trí óc trở nên bớt linh hoạt sao...?

Diêu Vận Lạc vỗ trán, đầu óc chỉ rối bời trong chốc lát. Rất nhanh sau đó, cô ấy đã khống chế được cảm xúc của mình. Chỉ là nhất thời phạm lỗi, không thể nói lên điều gì.

Lời nói Lam Hoài chặn ngang dòng suy nghĩ của cô ấy: "A, chị Lạc. Sao chị không vào họp mà đứng đó?" Cô nàng đợi mãi không thấy Diêu Vận Lạc nên rời khỏi phòng dự tính gọi điện cho cô ấy. Có điều vừa mới ra ngoài đã gặp người, Lam Hoài lập tức réo tên Diêu Vận Lạc.

"Đến ngay."