Gió Xuân Cõi Người

Chương 7




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quan Ninh có thể kiểm kê cuối năm một thân một mình, có thể vác gạo mì một hơi lên lầu, tăng ca liên tục một tháng không sinh bệnh, cô biết làm tất, nhưng không ngăn được cô mắc chứng mù đường. Đừng nhìn khoảng cách trực diện giữa nhà cô và Ngô Duệ rất gần, đi đường cũng phải mười phút, Quan Ninh đạp xe đạp, bóng dáng cô sải bánh thấp thoáng ẩn hiện giữa hai toà nhà.

Hơn hai mươi phút sau, cuối cùng cô cũng tìm đúng địa chỉ, tức khắc thở phào nhẹ nhõm.

Ngô Duệ đứng ngắm cô từ cửa sổ, thấy cô khom lưng khóa xe, từ trên lầu hô “Chị ơi”.

Quan Ninh ngẩng đầu, dòm thấy gương mặt trẻ măng trắng mềm của Ngô Duệ, mặc cho ai ngắm cũng không nỡ dời mắt. Khó trách nhiều cô em tươm tướp như mọc nấm nhào vào, gặp cô trẻ hơn bảy tám tuổi, phỏng chừng cũng cam tâm tình nguyện trở thành vật trong tay cậu ta.

Cửa biệt thự không khoá, Quan Ninh lên lầu tìm cậu.

Ngô Duệ ngồi xuống ban công, duỗi cái chân sái bắt sang chân còn lại, nhìn chằm chằm Quan Ninh trong bộ váy áo màu lam bước tới.

Quan Ninh đến gần, cúi đầu quan sát mắt cá chân sưng vều, có chút không đành lòng dời mắt, dịu dàng hỏi, “Nhà bếp ở đâu, muốn ăn cái gì?”

Ngô Duệ không đáp mà hỏi lại, “Chị ăn chưa ạ?”

“Ăn rồi.”

“Ăn gì thế ạ?”

“Mì xào đậu que.”

Hình minh hoạ (Nguồn: Xinshipu)

“Em cũng muốn ăn.”

Quan Ninh nhoẻn môi cười, “Được.”

Ngô Duệ đứng lên chỉ ra sau lưng Quan Ninh, “Nơi đó có tủ lạnh, phòng bếp ở lầu một, làm in ít là được, em ăn không nhiều lắm.”

Quan Ninh gật đầu, trước khi xuống lầu hỏi, “Nhà hàng bên kia thì sao?”

“Em từ chức rồi.”

Quan Ninh thấy điệu bộ thản nhiên kia cũng không nhiều chuyện, vẫy tay với cậu rồi tới tủ lạnh tìm nguyên liệu. Bên trong chất gọn gàng ngăn nắp, ngó sơ là biết không phải do Ngô Duệ ra tay, chắc nhà cậu ấy có người giúp việc bán thời gian, Quan Ninh chốt nghĩ.

Cô cầm đồ xuống lầu, phát hiện trong bếp còn có một cái tủ lạnh, bên trong chất đống bia bọt đồ uống, thêm cả mấy hộp sữa chua trẻ em. Bệ bếp dọn sạch loáng, đầy đủ dụng cụ làm bếp, tay nghề Quan Ninh khá ổn, với điều kiện thế này càng thêm mây trôi nước chảy.

Đương lúc trụng mì, cô nghe thấy thanh âm phía cầu thang sau lưng. Xoay người đã thấy Ngô Duệ đang bám tay vịn, nhảy cà thọt từng cấp. Quan Ninh hết hồn, hấp tấp chạy qua.

“Muốn lấy cái gì?” Quan Ninh vừa chạy vừa hỏi.

“Ở một mình chán ạ.” Ngô Duệ lại muốn nhảy xuống, Quan Ninh ngăn cản, đứng bên người cậu, “Tôi đỡ cậu cho, cậu chậm thôi.”

Ngô Duệ mặc áo sơ mi dài tay, đánh bậy đánh bạ thế nào mà cũng màu lam.

Quan Ninh bắt lấy cánh tay cậu, đỡ cậu chậm rãi đi xuống.

Nhiệt độ nóng bỏng của phái nam không ngừng xuyên qua ống tay áo truyền tới lòng bàn tay cô, thậm chí cô còn cảm nhận được cánh tay Ngô Duệ bởi gồng sức mà gồ lên gân xanh rõ ràng, Quan Ninh ngẩn người, cảm thấy xúc cảm này hơi quen quen, giống thứ gì đó tối qua, nhưng là cái chi ấy nhỉ?

“Chị ơi?”

“Hả?”

Ngô Duệ khẽ cười, “Chị hồn vía lên mây thế em không dám đi theo đâu.”

“Xin lỗi.” Quan Ninh rũ mắt, cố phớt lờ hơi nóng và hương thơm nhàn nhạt vương trên người cậu, khập khiễng từng bước đưa người xuống lầu. Cô đặt Ngô Duệ ngồi lên sô pha, song cậu không chịu, “Nhìn không thấy chị, chán lắm.”

Tim Quan Ninh đập lỡ nửa nhịp, rồi cô lại nghĩ, một người đang trong thời kì độc thân như mình sao phải xoắn, bèn điềm nhiên như thường. Cô xách ghế tựa ở cửa bếp, Ngô Duệ hài lòng ngồi xuống.

Quan Ninh ngây ngốc nhìn nồi, Ngô Duệ đột nhiên hỏi phía sau cô “Sắc mặt chị nay xanh xao quá, tối qua không ngủ ngon ạ?”

“À,” Quan Ninh xoay người sờ mặt, “Chắc tại tối qua uống rượu.”

“Chị uống nhiều lắm ạ?”

Quan Ninh ngài ngại, “Sức uống của tôi không mạnh.”

“Đô rượu kém còn uống, do xã giao hở chị?” Ngô Duệ hỏi.

“Không phải, ra ăn cơm với Khương Vịnh.” Nói tới đây Quan Ninh giật mình, dĩ vãng tầm này Khương Vịnh đều sẽ gọi cho cô, sao nay điện thoại im lìm thế nhỉ.

“Khương Vịnh àaa……” Ngô Duệ kéo dài thanh âm, trong lời nói chứa tia ẩn ý.

“Làm sao thế?”

“Không có gì ạ, chỉ là nghe người khác kể ít việc về anh ta, cũng không biết thiệt hay giả.”

Quan Ninh dự cảm không ổn, “Anh ta làm sao?”

Trông Ngô Duệ rất khó xử, nhìn cô chốc lát, như thể đã hạ quyết tâm, “Nghe nói cha anh ta định liên hôn với nhà họ Hạ, cũng dễ hiểu, gần đây việc làm ăn nhà họ hơi bết bát, chắc không chịu nổi nữa rồi.”

Chắc hẳn Quan Ninh còn chưa tỉnh rượu hẳn, nghe xong nửa phút hãy chưa phản ứng, chờ suy nghĩ cẩn thận lời Ngô Duệ kể, cô chộp lấy di động, “Chờ tôi gọi điện thoại.”

Ngô Duệ ngó cô chạy ra ngoài, ngón tay hí hửng gõ vài nhịp trên tay vịn.

“Khương Vịnh, anh có gì muốn nói với em không?” Quan Ninh vừa nối máy đã hỏi.

“Quan Ninh, em tỉnh rồi?”

“Ờ.”

“Đau đầu không em?”

Quan Ninh hỏi thẳng, “Anh định đính hôn với người khác à?”

Đối phương trầm mặc hồi lâu, “Ai nói với em vậy?”

“Xem ra là thật nhỉ,” Quan Ninh bình tĩnh, “Cho dù hai chúng ta có cùng suy nghĩ, trước nay không lên kế hoạch kết hôn, nhưng chuyện anh đính hôn lớn nhường ấy thì ít nhất cũng phải báo tôi một tiếng chứ?”

“Anh không định giấu em.”

“Nhưng hình như tôi biết chuyện không phải từ miệng anh.”

“Là Ngô Duệ kể cho em à?”

“Chuyện này quan trọng sao?”

“Đương nhiên quan trọng,” Khương Vịnh nhớ chuyện hôm qua là muốn nổi sùng, song ngại nhà họ Ngô phía sau Ngô Duệ nên không dám nói thật, nhưng thấy Ngô Duệ vui vẻ thì y tức tối, anh ta tận lực mềm giọng, “Xin lỗi em nhiều Quan Ninh, anh tính tìm thời cơ thích hợp nói cho em, chưa kịp gì đã bị người ta giành trước. Thật ra cho tới giờ anh vẫn chưa đồng ý với ba, vậy nên anh không cõng nổi cái tội đã đính hôn còn đi gạ em đâu.”

Quan Ninh nín thinh.

Khương Vịnh tiếp tục, “Anh rất thích em, dẫu biết em và anh không có khả năng kết hôn, anh vẫn muốn tạo nhiều kỉ niệm ngọt ngào cho đôi ta thay vì những hiểu lầm cãi vã, xin lỗi đã khiến em không vui.”

“Nhưng anh sắp sửa đồng ý với ba anh, đúng chứ?”

Khương Vịnh không phủ nhận, “Chúng ta hiện tại không tốt sao? Chẳng phải em cũng muốn quan hệ thế này à? Tối qua em chủ động mời anh lên lầu, nếu anh khốn nạn như em nghĩ, em tưởng giờ em xuống giường được?”

“Anh ——” Khương Vịnh luôn là một quý ông, Quan Ninh không sao ngờ tới anh ta có thể thốt nên những lời thế này.

“Tối qua em chủ động lắm, chắc em quên rồi, nếu em muốn nghe, anh có thể giúp em hồi tưởng lại……”

Có mấy lời chỉ thích hợp nói trên giường, bằng không sẽ rất tục tĩu. Đầu Quan Ninh đột nhiên đau nhức, cô nhíu mày, “Anh đừng nói nữa, vốn là chuyện anh tình tôi nguyện, bị anh kể ra làm tôi thấy hết sức ghê tởm. Anh khỏi khó xử, nhà họ Hạ không tệ, chúng ta sau này đừng liên lạc nữa.”

Quan Ninh không chờ Khương Vịnh mở miệng liền cúp máy.

Đứng ngoài trấn tĩnh vài phút, cô vuốt mặt, trở về xem mì thế nào. Ngô Duệ thấy cô quay về, thức thời im miệng, chờ cô bắt đầu vớt mì mới khẽ hỏi, “Lời em vừa nói làm chị và Khương Vịnh cãi nhau ạ?”

“Không liên quan tới em.”

Dường như Ngô Duệ thở nhẹ một hơi, “Vậy là tốt rồi, chị hẳn sẽ không giận cá chém thớt chứ? Giờ em đang cà thọt đó nha.” Dứt lời cậu nhẹ nhàng lúc lắc chân.

Quan Ninh bưng mì ra, nhìn cậu không tiếp lời, “Tới đây ăn đi.”

“Chị giận em ạ?” Ngô Duệ nhìn cô.

“Không, cậu có làm sai gì đâu.”

“Vậy sao chị không đỡ em nữa?”

Quan Ninh đặt chén xuống, “…… Tôi quên mất.”

Quan Ninh đỡ cậu đến bàn ăn, ngồi xuống đối diện cậu. Biệt thự của Ngô Duệ có ba tầng, ngày thường chắc không có người ở, vừa rồi cô không cố ý quan sát, sau khi ngồi xuống mới thấy trống trải.

Ngô Duệ cố tình sống một mình ở đây cốt để trốn tránh nỗi sầu thất tình à?

“Chị nấu mì ngon quá.” Ngô Duệ nếm một miếng, không tiếc lời ca ngợi.

Quan Ninh hoàn hồn nhìn cậu, phát hiện Ngô Duệ ăn mì rất nhã nhặn, khóe miệng không dính xíu xiu nước sốt. Có hơi giống Quan Trình, không, không giống, Quan Trình hoàn toàn là đứa kén ăn, để nuôi Quan Trình phát triển tới mét tám, cô đã phải dành nhiều thời gian sức lực cho việc bếp núc, tới khi Quan Trình lên đại học, một mình cô ở nhà mới tuỳ tiện hơn nhiều, đổi mới phương pháp nấu mì, bởi vì mì là món nhanh gọn tiện lợi nhất. Không ngờ cậu ấm như Ngô Duệ ăn ngon lành tới vậy.

“Cậu không kén ăn hả?” Quan Ninh thuận miệng hỏi.

“Thật ra có chút chút.”

“Rau thơm, cà rốt, cần tây, nấm đông cô, cà tím,” Quan Ninh bẻ ngón tay ra liệt kê, “Mấy thứ đó thích không?”

Ngô Duệ lắc đầu.

Quan Ninh mỉm cười, “Nói rồi mà, khẩu vị mấy đứa nhóc các cậu y chang nhau, Quan Trình cũng vậy.”

Ngô Duệ cười với cô, song trong lòng khẽ “hứ”, hồi tối qua chị ấy cởi thắt lưng, thoát quần cậu có xíu do dự nào đâu.

“Chị hay nấu cơm cho Quan Trình ăn ạ?” Ngô Duệ hỏi cô.

“Đúng vậy, Quan Trình không biết nấu.”

Ngô Duệ chống cằm nhìn cô, “Giá mà em có chị gái thì tốt biết mấy.”

“Nhà cậu là con một à?”

“Dĩ nhiên không phải, em còn một em trai.”

“Bao lớn rồi?”

“Mới biết nói ạ, ê a không rõ mà cứ thích ồn ào, rõ phiền muốn chết.”

Quan Ninh nhìn cậu.

Ngô Duệ ý thức mình lỡ lời, làm sao một cô gái như Quan Ninh có thể không thích trẻ con chứ? Chính chị ấy tự mình nuôi lớn Quan Trình kia mà.

“Đợi nó lớn chắc em sẽ thích nó hơn tí.” Ngô Duệ nói.

Không biết cớ sao, Quan Ninh bỗng cảm thấy hình như quan hệ giữa Ngô Duệ và cha mẹ cậu không tốt lắm, nhưng cô không hỏi nhiều, tán gẫu với cậu trong lúc đợi cậu ăn xong, sau đó vào bếp rửa chén.

Ngô Duệ muốn hỗ trợ nhưng Quan Ninh cự tuyệt, cậu tì mình ở khung cửa ngắm cô rửa chén ba bốn bận hãy chưa chịu buông tay, thẳng đến khi chuông cửa vang lên.

Chân cẳng Ngô Duệ bất tiện, nhưng Quan Ninh mở cửa cũng không hợp lẽ, cô rũ nước, cẩn thận đỡ Ngô Duệ ra mở cửa.

Vừa mở cửa ra, một thứ tròn ủm bò tới ôm lấy chân Ngô Duệ, kêu lên hưng phấn, “Hai ơi!”

Ngô Duệ tức khắc đổ mồ hôi lạnh, tru tréo kệ tía hình tượng, “Aaaaaaaaaa!” Đệch cụ, ba mẹ cậu sinh thằng cu này ra là để trị cậu đấy phỏng?