Hộ Tâm

Chương 71




Thiên Diệu ẵm Nhạn Hồi, cảm nhận toàn thân than nàng lạnh lẽo, cả người không còn chút sức lực, hắn không kìm lòng được ôm chặt nàng hơn, áp sát cơ thể của mình vào nàng, giống như trước đây nàng truyền cho hắn hơi ấm, giờ phút này hắn muốn dùng sự ấm áp ít ỏi của cơ thể mình để an ủi nàng.

“Chúng ta đi thôi.”

Nhạn Hồi như bị lời này thức tỉnh, khản đặc thốt ra ba chữ cực khẽ: “Đại sư huynh…”

Nếu không phải miệng nàng đang kề bên tai Thiên Diệu, hắn sẽ không thể nào nghe thấy chút âm thanh thều thào này.

Lòng Thiên Diệu thắt lại, tựa như bị giọng nói cơ hồ không thể nghe thấy của Nhạn Hồi siết đau.

“Đừng để… đại sư huynh lại đây.”

Thiên Diệu tìm kiếm khắp địa lao, nhưng không thấy bóng dáng Tử Thần, nhớ lại sát khí trong địa lao lúc vừa vào, còn có luồng gió như có như không vẫn quanh quẩn bên người nàng, hắn đoán được đại khái đã xảy ra chuyện gì.

Thiên Diệu thoáng im lặng, ẵm Nhạn Hồi bước đi, “Hắn không còn nữa.”

Nhạn Hồi lập tức nắm cánh tay Thiên Diệu, “Huynh ấy còn.”

Các tiên nhân của núi Thần Tinh đang bày trận. Ai mở Sát trận trong địa lao đối với họ không còn quan trọng, Yêu long xông lên núi Thần Tinh cứu phạm nhân, đây mới là chuyện cấp bách nhất họ cần phải xử lý.

Có người hét vang hỏi Thiên Diệu: “Yêu nghiệt phương nào dám lén xông lên núi Thần Tinh ta?”

Thiên Diệu ngẩng đầu nhìn trời: “Nhạn Hồi, chúng ta phải đi rồi.”

Nhạn Hồi nhắm mắt, Tử Thần có còn hay không nàng rõ hơn ai hết, tình thế ở đây lòng nàng cũng rõ, phải đi rồi, không thể để Thiên Diệu bỏ mạng tại nơi này.

Đã đến lúc nàng từ biệt đại sư huynh…

Tựa như có một chiếc rìu sắc bén bổ vào tim, nàng nghiến chặt răng, chặt đến mức trán nổi gân xanh, sau khi nhẫn nhịn lâu thật lâu nàng mở mắt, đáy mắt cất chứa sát khí, khản giọng nói với Thiên Diệu: “Đi.”

Thiên Diệu chẳng chút do dự, toàn thân lóe lên ngọn lửa.

Cổ Nhạn Hồi vẫn còn buộc sợi xích cuối cùng, Thiên Diệu không buồn nhìn Diệt Hồn Tiên rơi dưới đất, nắm lấy sợi xích, trong tay bùng lên ngọn lửa hừng hực đốt sợi xích này tan chảy, đứt đoạn.

Chỉ trong tích tắc, khắp người hắn phát ra yêu khí bức người như lúc mới đến, bay vút lên phía trên.

Ra khỏi địa lao, nhìn các tiên nhân núi Thần Tinh bên dưới, bàn tay níu chặt áo Thiên Diệu của Nhạn Hồi khẽ siết lại. Thiên Diệu cụp mắt, ôm nàng xoay người trong không trung, thân hình lơ lửng ở lưng chừng trời, quanh người mở ra một kết giới yêu khí hình tròn, bao bọc hai người bên trong. Một tay hắn ôm Nhạn Hồi, đưa yêu lực vào cơ thể nàng.

Khí tức ấm nóng dâng lên, trị liệu cổ họng khô rát của nàng, khiến Nhạn Hồi có thể nói chuyện bình thường trở lại: “Lăng Phi.” Nàng nghiến răng thốt hai chữ này, rõ ràng giọng nói không lớn, nhưng dường như có thể truyền khắp hai mươi tám đỉnh của núi Thần Tinh.

Lăng Phi đứng trên vách núi đỉnh Tâm Túc, nghe Nhạn Hồi gọi tên mình, cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.

Ả nhìn về hướng phát ra âm thanh, lờ mờ nhận ra có một bóng người lấp loáng lơ lửng trong không trung. Ả biết chắc chắn Nhạn Hồi không trông thấy mình, cũng biết lúc này Nhạn Hồi không có năng lực làm bất kỳ chuyện gì nguy hại tới ả, nhưng đáy lòng ả chột dạ bất an, sau khi nghe Nhạn Hồi gọi thì càng thêm run rẩy.

Cơ thể Nhạn Hồi yếu ớt rã rời, ánh mắt vô hồn, nhưng trong đôi mắt tựa như có một ngọn lửa đen đang hừng hực cháy: “Món nợ máu ngươi thiếu ta hôm nay sẽ có ngày ta bắt ngươi trả lại! Phàm là đệ tử môn hạ của Lăng Phi, ta gặp ai sẽ giết kẻ đó, phàm là vật Lăng Phi sở hữu, ta thấy vật gì sẽ hủy vật đó.” Nàng căm hận gằn từng chữ, “Từ nay về sau, Nhạn Hồi ta và núi Thần Tinh thề không đội trời chung.”

Giọng nói khản đặc tỏa ra sát khí lạnh lẽo khiến toàn bộ các tiên nhân có mặt đều im lặng.

Nhạn Hồi vừa dứt lời, Thiên Diệu xoay tay, một thanh trường kiếm xuất hiện bên cạnh hắn.

Có tiên nhân vừa nhìn rõ, lập tức kinh ngạc hét lên: “ Là Trường Thiên kiếm!”

“Yêu long này đã đánh cắp Trường Thiên kiếm của Tam Trùng sơn!”

Thiên Diệu nhướn mày, vẻ mặt cao ngạo: “Ta vốn không hứng thú với Thần kiếm của các ngươi, tuy nhiên nếu các ngươi đã hiểu lầm, vậy ta sẽ tác thành cho hiểu lầm của các ngươi.” Nói xong, lòng bàn tay hắn lóe lên ngọn lửa, tỏa ra nhiệt độ nóng hơn nham thạch của Tam Trùng sơn, bóp chặt đốc Trường Thiên kiếm.

Thần kiếm run rẩy như khóc như than.

Đến khi thân kiếm bị nung đỏ hồng thì Thiên Diệu liền ném đi, nó lập tức nổ tung thành nhiều mảnh vụn trong không trung, vài tiên nhân núi Thần Tinh khong tránh kịp, bị mảnh vụn Trường Thiên kiếm cửa rách áo rách da.

Các tiên nhân kinh hãi vô cùng, có người hết sức phẫn nộ với sự khiêu khích của Thiên Diệu, hét lớn, định tiến lên giao chiến.

Thiên Diệu chẳng mảy may để ý, lắc người hóa thành hỏa long lao đi như cơn gió lốc, bay về phía chân trời, tốc độ nhanh đến mức khiến các tiên nhân núi Thần Tinh muốn đuổi cũng không đuổi kịp.

Nhạn Hồi nằm bò trên lưng rồng của Thiên Diệu, ngọn lửa trên người hắn vừa nãy rõ ràng đã nung chảy Trường Thiên kiếm, giờ đây bao bọc quanh người Nhạn Hồi vậy mà lại không đốt cháy một sợi tóc nào của nàng, hơn nữa còn ấm áp như mọt chiếc chăn bông bao bọc nàng bên trong, khiến cơ thể lạnh lẽo dần dần ấm nóng từng chút. Cảm giác này dịu dàng như tình cảm mà Thiên Diệu dành cho nàng nhưng chưa bao giờ nói ra.

Nàng nhắm mắt, mặc kệ Thiên Diệu muốn đưa mình đi đâu, mệt mỏi thiếp đi, không còn sức lực nghĩ tới bất kỳ điều gì nữa.

Khi Nhạn Hồi tỉnh lại không biết đã là ngày thứ mấy, nắng ngoài cửa sổ chiếu sáng vào phòng, khiến bóng người ngồi bên cạnh nàng có vẻ mơ hồ.

Nhạn Hồi nheo mắt.

“Nhịn đau một chút.” Người đó nói, “Sẽ lấy ra ngay.”

Nhạn Hồi bất ngờ cảm thấy cổ họng mình nóng hổi, “rắc” một tiếng, xích sắt trói buộc trên cổ nàng bao nhiêu hôm cuối cùng cũng bị bẻ gãy.

Thiên Diệu lấy sợi xích ra xong thì nhíu mày: “Để lại sẹo trên cổ rồi.” Hăn đưa tay lên vuốt khẽ, nhờ lực đạo Thiên Diệu xoa dịu, Nhạn Hồi dường như cảm giác được vết sẹo trên cổ là hai đường mảnh lõm vào, chắc là do đeo xích quá lâu nên da thịt trên cổ nàng bị rách. Thiên Diệu nói, “Trên sắt có gỉ, màu cũng đậm, để ta hỏi Thanh Khâu xem có ai biết xóa sẹo này không.”

“Để đó đi.” Giọng Nhạn Hồi khản đặc, “Để vết sẹo này lại đi.”

Để nàng luôn nhớ rằng, mình còn phải tìm người kia đòi lại món nợ máu.

Chứng cứ quan trọng như vậy nên để lại, vì đây là ân tình nàng đã nợ Tử Thần.

Thiên Diệu sao lại không biết trong lòng Nhạn Hồi đang nghĩ gì, hắn chỉ lặng im.

Hắn hiểu Nhạn Hồi, thế nên hắn biết đối với nàng, khó gánh vác nhất không phải là vết thương trên người, mà là ân tình nàng nợ người khác. Huống hồ món nợ ân tình này, Nhạn Hồi không bao giờ trả được…

Thiên Diệu xưa nay không biết an ủi, cũng biết cho dù an ủi thế nào cung không an úi được Nhạn Hồi. Hắn im lặng ở bên nàng thật lâu, cuối cùng chỉ nói một câu: “Nghỉ ngơi cho khỏe.”

“Thiên Diệu.”

Trước khi hắn xoay người rời đi, Nhạn Hồi gọi hắn.

Thiên Diệu ngoảnh lại, thấy đôi mắt nàng trống rỗng nhìn vào một nơi trong không trung, một lúc lâu sau mới nhìn hắn: “Cám ơn ngươi tới cứu ta.”

Thiên Diệu mấp máy môi, chưa thốt thành lời, Nhạn Hồi đã hỏi: “Gân cốt ta đứt hết chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Có nối lại được không?”

“Hơi khó, nhưng không phải hoàn toàn không thể.”

Ánh mắt nàng tựa như ngân thương phát sáng, nhấp nháy hàn quang: “Nối gân xong ta muốn vào Yêu tộc.”

Đây là lần đầu tiên Thiên Diệu thấy nàng để lộ ánh mắt như vậy. Sau khi rời núi Thần Tinh, chuyện gì nàng cũng dùng thái độ làm được cũng không cũng được để đối diện, bởi vậy trong mắt người ngoài khó tránh thấy nàng lơ đãng, thấy nàng vô lại. Thế nhưng lần này Thiên Diệu nhìn thấy quyết tâm buộc phải làm trong mắt nàng, ngoài ra còn có…

Thù hận.

Hắn rất quen thuộc với ánh mắt này.

Đó là ánh mắt khi hắn nhìn mình trong gương sau giấc mộng mỗi đêm ở núi Đồng La.

Đó là thù hận muốn giết một người nào đó để trút hết phẫn nộ trong lòng, là thù hận lắng đọng trong xương tủy, không kích động điên cuồng, không thốt ra thành lời, mà lại khắc ghi sâu tận trong tâm.

Thiên Diệu nhìn Nhạn Hồi một lúc lâu rồi gật đầu: “Được.”

Không hỏi nửa câu, cũng chẳng một lời thoái thác.

Nàng muốn nối lại gân cốt, hắn sẽ giúp. Nàng muốn tu luyện yêu thuật, hắn sẽ dạy.

Nhạn Hồi ngoảnh đầu đi, nhắm mắt lại, một lần nữa nói: “Cảm ơn.”

Thiên Diệu không đáp, định im lặng lui ra khỏi phòng thì Chúc Ly đưa mấy y dược đồng tử vội vã từ ngoài viện vào, lên tiếng gọi: “Nhạn Hồi?”

Y dược đồng tử vây quanh bên giường, nhanh nhẹn chữa trị cho nàng.

Nhạn Hồi không đáp Chúc Ly, Chúc Ly nóng lòng nhìn Thiên Diệu: “Hôm nay binh sĩ từ tiền tuyến về có rất nhiều người bị thương, ta không dễ gì mới gọi được mấy y dược đồng tử tới đây, tới muộn hay xảy ra chuyện gì vậy, tại sao Nhạn Hồi chưa tỉnh?”

Nghe vậy Nhạn Hồi mở mắt khàn giọng hỏi: “Yêu tộc tấn công Quảng Hàn môn rồi sao?”

Chúc Ly giật mình, quay đầu nhìn nàng: “Cô tỉnh rồi à? Có chỗ nào không khỏe không?”

“Yêu tộc tấn công Quảng Hàn môn rồi sao?” Nhạn Hồi lặp lại câu hỏi lần nữa.

Chúc Ly đành đáp: “Đâu đơn giản vậy, Quảng Hàn môn tuy gần Tam Trùng sơn, nhưng ở giữa cũng cách mấy chục môn phái tu tiên lớn nhỏ, lần này vượt qua Tam Trùng sơn chẳng qua chỉ là đội tiên phong của Yêu tộc, thăm dò thử hiện nay rốt cuộc Tiên môn có bao nhiêu thực lực thôi. Đêm qua đội tiên phong đã dần rút về rồi.”

Nhạn Hồi nhắm mắt.

Nguy cơ của Quảng Hàn môn đã qua, chưởng môn các Tiên môn đều sẽ lục tục rời khỏi Quảng Hàn môn.

Lăng Tiêu…

Có lẽ cũng đã về núi Thần Tinh.

Sư phụ lạnh lùng này của nàng có giận không, có buồn không, đại đồ đệ của người, đại sư huynh của nàng… đã chết rồi.

Quả thật Lăng Tiêu đã quay về núi Thần Tinh.

Hắn đứng trên ngọn núi hành hình Nhạn Hồi một lúc rất lâu.

Trong đất ở đây vẫn còn lưu lại mảnh vụn của Trường Thiên kiếm, mảnh vụn cắm vào đất quá sâu, có mảnh vì quá nóng đã hòa làm một thể với đá, không ai có thể nhặt lên được.

Lăng Tiêu đứng chắp tay trên ngọn núi bừa bộn này, nghe tường thuật hết chuyện hôm đó. Tử Nguyệt quỳ bên cạnh địa lao lặng lẽ chùi nước mắt, cuối cùng Lăng Tiêu cất tiếng.

“Các ngươi chính mắt nhìn thấy Yêu long giết Tử Thần à?”

Đệ tử bẩm báo ngây người, tiếp đó đáp: “Lăng Phi sư thúc… đã nói vậy.”

Hắn thoáng im lặng rồi hỏi: “Vậy Nhạn Hồi nói thế nào.”

“Chuyện này… Cô ta được Yêu long cứu đi. Lời cô ta… có lẽ…”

Lăng Tiêu còn chưa nghe hết đã phẩy áo, thân hình lập tức biến mất trên đỉnh núi, hào quang lưu chuyển, chỉ trong chốc lát đã đáp xuống đỉnh Tâm Túc, đệ tử xung quanh chưa kịp nhìn thấy bóng, hắn đã đi thẳng đến cửa điện, không dùng tay gõ cửa, khí tức quanh người bùng lên, tức thì có một sức mạnh cực lớn đẩy tung hai cánh cửa.

Lăng Phi đang xếp bằng tĩnh tọa trong điện, chợt thấy Lăng Tiêu tới liền giật mình run rẩy, khí tức suýt chút rối loạn.

“Sư huynh…”

Trên trán Lăng Tiêu hiện gân xanh tựa như phẫn nộ cực độ, hắn nhìn Lăng Phi hồi lâu, mãi đến khi Lăng Phi không thể không khẽ cụp mắt, cuối cùng hắn nghiến răng nói từng câu từng chữ: “Lén khởi động Sát trận, hại tính mạng đệ tử, lòng dạ độc ác vô cùng.”

Đón lấy ánh mắt không dám tin của Lăng Phi, Lăng Tiêu nói: “Núi Thần Tinh không mời nổi tượng phật lớn như cô, sau này cô hãy về Quảng Hàn môn xin Tố Ảnh chân nhân che chở đi.”

Ý của lời này là muốn đuổi Lăng Phi ra khỏi núi Thần Tinh!

Lăng Phi kinh ngạc không nói nên lời, tiến lên muốn hỏi Lăng Tiêu, nhưng thân hình Lăng Tiêu đã biến mất khỏi đỉnh Tâm Túc, dường như không muốn nghe ả nói bất kỳ điều gì.