Hoa Hồng Dại

Chương 21: Mệt gần chết cả buổi mà cả chai nước cũng không có




Editor: Dì Annie

Sau tiết học chiều thứ tư, trên đường về ký túc xá đi ngang qua sân bóng rổ náo nhiệt, Diệp Mân mơ hồ nghe trong tiếng cổ vũ có hai chữ "Tần Mặc" quen thuộc.

Cô nhìn sân bóng hừng hực khí thế, quả nhiên thấy hình bóng ngày nào cũng gặp kia.

Chính xác hơn là hai hình bóng.

Trừ Tần soái ca như hạc giữa bầy gà còn có Lâm Khải Phong, chẳng qua chiều cao của bạn học Lâm thấp hơn nên giống như vùng trũng xuống, cô phải đến gần sân mới thấy.

Đây là trận giao hữu giữa nghiên cứu sinh và sinh viên năm hai khoa điện tử, trên sân có không ít người xem. Diệp Mân vừa tìm một vị trí đẹp để đứng đã thấy bên kia Tần Mặc vừa ghi một quả 3 điểm.

Trên sân vang tiếng reo hò, mấy nữ sinh đại học thét chói tai tên anh.

Soái ca áo trắng số 7 đập tay cùng đồng đội, hờ hững ngửa đầu huýt sáo lại khiến mấy nữ sinh si mê thét lên.

Vừa quay đầu, ánh mắt anh chuẩn xác nhìn về phía Diệp Mân bên ngoài sân.

Lúc đầu anh hơi sửng sốt sau lại cong môi cười, vẫy tay với cô.

Diệp Mân cười nhẹ đáp lại, thật ra vị trí của cô không dễ thấy, xung quanh toàn là mấy nam sinh cao to, thân hình cô nhỏ nhắn như bị vùi trong núi người, không ngờ anh vừa liếc mắt đã thấy cô.

Còn hơn nửa hiệp nữa là kết thúc trận, điểm số hai bên rất sát, lúc tiếng còi nghỉ giữa hiệp vang lên, điểm số hai bên đã ngang hàng.

Tần Măc ra khỏi sân, tiện tay cuốn vạt áo lên lau mồ hôi.

Mồ hôi lấp lánh trên cơ bụng rắn chắc như ẩn như hiện theo động tác của anh.

Chỉ là động tác vô tình lại phát ra mị lực mê hồn, lực sát thương kinh người, Diệp Mân nghe có tiếng nữ sinh hưng phấn gào thét.

Cô âm thầm hít sâu, nhớ ra trong túi có một chai nước còn nguyên, vừa lấy ra vừa nhìn người trên sân bóng và cơ bụng hấp dẫn mê người kia. Nhiều nữ sinh không chờ được đã vây quanh anh, tranh nhau chen lấn đưa đồ uống chuẩn bị sẵn cho anh.

5 năm liền là mỹ nam của trường, quả nhiên mị lực không tầm thường.

Diệp Mân yên lặng bỏ nước trong tay xuống.

Tần Mặc đã quen với cảnh này, hơi mất kiên nhẫn khoát tay, nhận nước từ đồng đội, ngửa đầu uống một ngụm, đẩy đám người ồn ào mê muội quanh mình ra đi về phía bạn học của anh.

"Cậu đặc biệt tới đây xem bóng hả?" Anh đứng trước mặt Diệp Mân cười hỏi, mắt liếc qua bàn tay đang cầm nước của cô.

"Tan học nên tôi đi ngang đây."

Khoảng cách giữa hai người rất gần, trên người anh có mùi hương đặc biệt xen lẫn mùi mồ hôi, là mùi hoocmon phái nam riêng biệt.

Mùi hương quẩn quanh bên mũi, tim Diệp Mân đập dồn dập.

Cô vừa dứt lời Lâm Khải Phong đã tung tăng chạy tới, khoác vai Tần Mặc, hí hửng cười: "Sao? Lão Tần của chúng ta trên sân rất đẹp trai đúng không?"

Tần Mặc nhướn màu, con ngươi hẹp dài nhìn cô, đợi chờ đáp án.

Diệp Mân nhìn khóe miệng cong cong của người đàn ông trước mặt, khuôn mặt anh tuấn đỏ lên sau khi vận động làm cả người anh tỏa ra nhiệt huyết tuổi trẻ, hình ảnh này dường như Diệp Mân đã thấy qua rất nhiều lần.

Nhưng lần này ở khoảng cách gần như vậy, cô dường như thấy cả hình ảnh phản chiếu của mình trong con ngươi màu hổ phách của anh.

"Cũng được." Cô cười nhẹ gật đầu.

"Cũng được?" Rõ ràng Lâm Khải Phong không hài lòng với đáp án này, cười nói: "Cậu không thấy mấy nữ sinh ngoài sân đều đến đây vì lão Tần hả?"

"Thật sao?" Diệp Mân giả vờ kinh nhạc nhìn đám người đối diện sân bóng, nâng cằm nói: "Sao tôi lại thấy mấy nữ sinh kia cũng đến vì người áo số 2 đội năm hai kia nhỉ?"

Người mang áo số 2 này cũng được coi là một nam sinh đẹp trai, vừa rồi trên sân cậu ta kèm sát Tần Mặc nên cô mới chú ý tới.

Lúc này cậu ta đang nghỉ ngơi bên sân kia, các cô gái vây quanh líu ríu, dĩ nhiên cũng là một soái ca được hoan nghênh trong trường.

Tần Mặc chau mày, nhìn theo ánh mắt của cô, mặt khinh thường.

Lâm Khải Phong cũng thấy người kia, nói: "Tên đó hả, rất hung hãn đấy, vừa nãy cậu ta đoạt bóng ghi điểm nhiều lần, còn cắt bóng của lão Tần hai lần."

Tần Mặc khinh thường nói: "Tôi áp đảo cậu ta hai lần."

Lâm Khải Phong không nhận ra sự khó chịu trong giọng anh, ồ một tiếng lại nói: "Haiz đúng là, mấy nữ sinh kia vừa rồi còn đến đây vì lão Tần, sao bây giờ lại vây quanh tiểu tử kia rồi?"

Khóe môi Tần Mặc giật giật.

Diệp Mân liếc anh, cười nói: "Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước đập vào cát mất rồi, nếu tôi là nữ sinh đại học chắc chắn cũng muốn nhìn tiểu thịt tươi năm 2, ai lại thèm nhìn lão thịt khô như các cậu!"

"Lão thịt khô?" Tần Mặc xoay người, âm trầm nói, "Bạn học Diệp này, năm nay tôi mới hai mươi bốn."

Diệp Mân gật đầu, chân thành nói: "So với tiểu thịt tươi chưa đến 20 tuổi thì 24 đúng là lão thịt khô."

Tần Mặc hừ lanh, nói: "Chờ lát nữa cho cậu mở mang tầm mắt, xem lão thịt khô này hành hạ người mới thế nào."

Diệp Mân nhìn tiểu thịt tươi áo số 2 ở sân đối diện, hờ hững nói: "Lối chơi của nam sinh kia rất hung hãn, nhưng lúc cắt bóng theo thói quen thường xông vào bên phải của đối thủ, nếu cậu ta cản cậu, cậu hãy nhanh chóng đổi sang dẫn bóng bằng tay trái, hẳn là sẽ dễ vượt cậu ta. Còn nữa, lối chơi của cậu ta không đẹp, cậu có thể tìm cơ hội để cậu ta phạm luật."

Tần Mặc bình tĩnh nhìn ý cười nhàn nhạt trên mặt cô, nghe cô phân tích, đàu tiên có hơi ngạc nhiên, sau khóe môi cong lên, cười đầy ý tứ.

"Á, tập hợp rồi kìa!" Lâm Khải Phong vỗ vai anh.

Tần Mặc gật đầu, khoát tay với Diệp Mân nói: "Cậu nhìn cho kỹ, xem bạn học của cậu lợi hại thế nào."

Diệp Mân cười, không đáp.

Đương nhiên cô biết anh rất lợi hại, bốn năm đại học cô đã từng thấy rất nhiều lần.

Kết thúc nửa hiệp đấu, đội trạch nam nghiên cứu sinh có thể bất phân thắng bại với đội tiểu thịt tươi năm hai đều là nhờ sức của anh. Cậu chàng đẹp trai số 2 kia luôn kèm sát anh, thậm chí còn nghiên cứu kỹ thuật của anh nên mới hai lần cắt bóng từ tay anh."

Vì chỉ là trận giao hữu nên nửa hiệp đầu Tần Mặc không chơi hết mình, bây giờ bị bạn học xếp vào hàng ngũ lão thịt khô, vừa bắt đầu hiệp sau, anh đã điên cuồng tấn công như mãnh hổ để chứng minh bản lĩnh của mình.

Mới mấy phút, anh đã ghi liền mười mấy điểm.

Mỗi lần ghi điểm tiếng reo hò lại vang lên, anh không quên nhướng mày nhìn Diệp Mân ở đằng xa, hất cằm, ngón trỏ tay trái nhẹ nhàng vung lên.

Diệp Mân biết, động tác này có nghĩa là: "Thấy chưa, ông đây lợi hại như vậy đó."

Vẻ ngoài của Tần thiếu gia xuất sắc, cô cảm thấy động tác này thật ngây thơ nhưng trong mắt người khác lại là động tác đẹp trai phóng khoáng, lần nào cũng khiến khán giả trên sân kích động reo hò.

Có điều anh luôn vẫy tay về phía cô, nhiều lần như vậy đám người mê muội kia dường như cũng nhận ra điều mờ ám, nhao nhao nhìn cô đầy hiếu kì.

"..."

Oái, thật sự là cô chỉ đi ngang qua thôi mà.

Ít ra hôm nay chỉ đi ngang qua thôi.

May mà da mặt Diệp Mân tuy mỏng nhưng kỹ năng diễn xuất không tệ, dưới bao nhiêu ánh nhìn dò xét, cô vẫn bình tĩnh đứng yên.

Hơn nữa đều là sinh viên cùng trường, dù cô không nổi tiếng bằng Tần Mặc nhưng thân là nữ học bá lừng lẫy ngành kỹ thuật, ảnh chụp xuất hiện trên bảng tin của trường không chỉ một lần, rất nhanh mọi người đã nhận ra.

Nữ sinh như cô giống như Diệt Tuyệt sư thái hay Lý Mạc Sầu vậy, tự động tách biệt với scandal, nhất là scandal với loại người như Tần Mặc càng khiến người khác khó liên tưởng được.

Vấn đề không phải là xứng đôi hay không, chỉ là hai người này không cùng tần số.

Cho nên đám người tò mò một lúc cũng không phát hiện ra manh mối scandal nào nên tự động từ bỏ.

Trên sân mồ hôi Tần Mặc tuôn như mưa, hoàn toàn không biết hành vi của mình đã khiến Diệp Mân bên này hứng chịu cơn mưa phỏng đoán của những người đến xem.

Với lối chơi quyết liệt, anh nhanh chóng ghi bàn, rất nhanh đội đối thủ đã bao vây, dẫn đầu là đấu thủ áo số 2 kia.

Nhìn qua, cậu bạn áo số 2 này có vẻ là người trẻ tuổi khí thịnh, một lúc lâu vẫn không cướp được bóng, động tác dần trở nên nóng nảy. Mỗi khi Tần Mặc dẫn bóng cậu ta liền nhào lên phía bên phải anh như con ngựa non.

Tuy Tần Mặc đối phó được nhưng cũng bị cản trợ, số 2 liên tục xông vào anh như hổ vồ mồi, anh chợt nhớ lời Diệp Mân nói, di chuyển thân mình nhanh chóng đổi sang tay trái.

Một trong những lợi thế khi chơi bóng của anh là sự linh hoạt của hai tay. Cậu bạn số 2 này theo quán tính luôn tấn công vào bên phải khiến cậu ta rất khó chuyển hướng chặn bên trái.

Tần Mặc nhẹ nhàng vượt qua cậu ta dẫn bóng về rổ, rất nhanh đã ghi được một quả 2 điểm hoàn mỹ.

Những lần sau đều dùng cách này vượt qua số 2, Tần Mặc càng thuận buồm xuôi gió, tiểu thịt tươi số 2 lại càng xao động, lối chơi càng không đẹp.

Tần Mặc lại nhớ đến lời Diệp Mân, cố tình khiến cậu ta phạm luật, quả nhiên lần nào cũng đúng.

Hiệp đấu còn chưa kết thúc số 2 đã đáng thương nhận phạt.

10 phút cuối trận, đội đối phương không có át chủ bài số 2, Tần Mặc gần như không còn đối thủ.

Kết thúc trận đấu, đội nghiên cứu sinh "lão thịt khô" đã cách xa đội "tiểu thịt tươi" năm hai hơn 20 điểm.

Quả nhiên là gừng càng già càng cay.

Sau khi tiếng còi vang lên, củ gừng cay nhất kia đã bị đồng đội và đám người hâm mộ vây quanh như ong vỡ tổ.

Diệp Mân nhìn cảnh tượng náo nhiệt cách đó không xa, trong lòng bỗng buồn vô cớ.

Tay cô cầm chai nước đã 5 năm rồi vẫn chưa đưa được đến tay anh lặng lẽ buông xuống.

Vừa lúc Tiêu Vũ nhắn tin gọi cô cùng đi ăn, cô vừa trả lời vừa xoay người đi lại bị Lâm Khải Phong người đầy mồ hôi chạy tới gọi: "Cậu muốn đi rồi hả?"

Diệp Mân gật đầu, tiện tay đưa chai nước cho cậu: "Tôi đi ăn cơm đã, gặp lại sau."

"Cảm ơn nha." Lâm Khải Phong vui vẻ nhận lấy, đáp: "Gặp lại sau."

Tần Mặc vất vả lắm mới thoát khỏi đám người vây quanh, đi qua bên này, chỗ Diệp Mân vừa đứng khi nãy giờ chỉ còn mình Lâm Khải Phong đang uống nước.

"Diệp Mân đâu rồi?" Anh nhìn quanh hỏi.

"Đi rồi, đi ăn cơm."

"À." Tần Mặc hậm hực trả lời, ánh mắt rơi vào chai nước trên tay cậu ta, nhíu mày hỏi, "Chai nước này cậu lấy đâu ra vậy?"

"Diệp Mân cho tớ."

Tần Mặc: "..."

Mẹ nó, sao mình không được chút đãi ngộ nào vậy? Trên sân mệt gần chết cả buổi mà cả chai nước cũng không có.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Bởi vì ngày kia có chương dài nên ngày mai không có chương mới, trước 12 giờ ngày mốt sẽ bổ sung!