Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 15




“Vì cô bằng lòng gả cho Đông Phương Mặc, vậy tôi sẽ mời anh trai tôi xuống.” Đông Phương Vũ hiển nhiên như khônv có chuyện gì tiếp tục nghe Tịch Mộ Tuyết một cách dài dòng, rồi liếc mắt nhìn Tịch Mộ Như đầy ẩn ý, ​​cuối cùng dừng trên người Tịch Viễn Trình: "Ông Tịch, tôi xin lỗi, tôi sợ tôi chỉ có thể làm phiền ông đưa con gái nhơ của ông Tịch Mộ Như trở về. Anh trai tôi đã đổi cô ấy đi đêm qua, nhưng cô ta khônv biết xấu hổ mà ở đây cả đêm."

Tịch Mộ Tuyết nghe được lời nói của Đông Phương Vũ có phần nghi ngờ, đến khi nhận ra thì anh ta đã xoay người bước lên lầu, vội vàng hỏi:“ Anh… anh không phải là Đông Phương Mặc? ”

“ Đương nhiên tôi không phải Đông Phương Mặc, ”Đông Phương Vũ nhún vai làm ra vẻ mặt bất lực, ánh mắt dừng trên khuôn mặt của Tịch Mộ Tuyết và nói đùa: "Chị dâu đẹp quá, làm Vũ rất dễ bị dụ dỗ, nhưng người xưa có nói vợ bạn không nên đụng vào, huống chi đó là chị dâu của tôi. ”

Tịch Mộ Tuyết không còn tâm trạng để nghe lời chế giễu của Đông Phương Vũ, cô ta chỉ hỏi một cách rất lo lắng:“ Vậy… Đông Phương Mặc đang ở đâu? Tôi nhớ rồi, một năm trước tôi đã từng thấy Đông Phương Mặc. Tại sao anh và anh ấy lại giống nhau như vậy chứ."

“ Anh trai tôi và tôi là anh em sinh đôi, ”Đông Phương Vũ giải thích một cách nhàn nhạt khi anh bước lên cầu thang,“ Giống như cô và Tịch Mộ Như là chị em sinh đôi vậy. ”

Tịch Mộ Tuyết nghe đến đây, cô ta hoàn toàn bối rối, đồng thời trong lòng lại có một điềm báo linh tính mờ mịt, nhìn thấy bóng dáng của Đông Phương Vũ đã biến mất, cô ta nhanh chóng đuổi theo, vung tay lên, lại thêm một cái tát nữa rơi xuống mặt, vẻ mặt dữ tợn: "Nói đi, chính xác thì Đông Phương Mặc là người như thế nào? Tối hôm qua cô có gặp Đông Phương Mặc không?"

Tịch Mộ Như lùi lại một bước, hơi ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt thương cảm và quan tâm của Liễu mẫu- người mà cô mới gặp vào tối qua, và thật bất ngờ, bà ấy lại thông cảm cho cô và quan tâm đến cô. Nhưng người mà cô gọi là chị gái này lại không có tình cảm nào khác ngoài việc đánh đập cô, mắng mỏ cô, dùng cô làm vật thế thân và dùng cô như một bao cát để xả giận.

"Mộ Như, ta hỏi cô một chuyện" Tịch Viễn Trình nhìn đứa con gái nhỏ xấu xí đang cúi đầu không nói, không khỏi mắng, "Mau nói cho ta biết, cô đã từng nhìn thấy Đông Phương Mặc chưa?"

"Tôi nhìn thấy rồi," Mộ Như chống lại sự bất mãn trong lòng: "Anh ta thật ra..."

" Không Cần hỏi cô ấy, tôi ở đây," Giọng nói khàn khàn già nua, ở thang máy đã có người bước ra. Từ từ quay người lại, và người ngồi trên xe lăn...

"A... ma!" Tịch Mộ Tuyết hét lên, lập tức chạy về phía cửa, chỉ cố gắng chạy khỏi nơi này với tốc độ nhanh nhất.

Đáng tiếc, vừa chạy tới cửa, cô ta lập tức bị bàn tay duỗi nhanh từ trên xe lăn bắt lấy, tay Đông Phương Mặc siết chặt vai cô ta, trên mặt hiện lên vẻ mặt vặn vẹo, gớm ghiếc. "Bà xã của anh, vì sao nhìn thấy anh lại bỏ chạy, ý của em là gì? Em không thích anh sao? "

Tịch Mộ Tuyết nhìn nhười đang nắm lấy tay của mình, trên da dường như có vô số côn trùng, vỏ cây đang vào nhau, cho nên cô ta thậm chí không dám nhìn mặt Đông Phương Mặc, nhắm mắt lại lắc đầu, đột nhiên cảm thấy không đúng, sau đó vội vàng gật đầu.

“Nói đi, có phải em không thích anh không?” Giọng nói khàn khàn của Đông Phương Mặc có chút giống như tiếng sói vì tiếng gầm trầm thấp đột ngột mà càng trở nên đáng sợ.