Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 411: Ngàn Năm Tuổi 4




Khoảng 21 giờ tối Đông Phương Mặc cập bến, lúc đến nơi, anh vốn tưởng Nam Cung Tần vẫn còn đang ở trêи du thuyền, nhưng khi anh đến du thuyền của Nam Cung Tần, anh phát hiện không có Nam Cung Tần trong đó.

Du thuyền của Nam Cung Tần cập bến ở một số hòn đảo chưa được biết đến, sau khi điều tra, cuối cùng anh đã tìm thấy hòn đảo này, đó là hòn đảo mà Nam Cung Tần đã bắt cóc Khuông Doanh Doanh và Tịch Mộ Như.

Đảo không lớn nhưng địa hình lại đặc biệt phức tạp, nơi này vừa dễ phòng thủ, vừa khó tấn công, rõ ràng Nam Cung Tần đã tính toán kĩ lưỡng và bố trí lâu dài.

Lúc đầu anh nghĩ Nam Cung Tần muốn đưa Mộ Như đi, vì dù sao Mộ Như vẫn còn hôn ước với Nam Cung Tần, năm ngoái Nam Cung Tần cũng đã bắt cóc Mộ Như một lần, lần đó anh ta rất muốn cưới Mộ Như.

Anh không thể hiểu Nam Cung Tần có cảm xúc gì đối với Mộ Như, nhưng lần này khi anh lên bờ, anh lập tức có cảm giác thứ mà Nam Cung Tần muốn không chỉ có Mộ Như, mà anh sợ anh ta còn muốn nhiều hơn thế nữa.

Chẳng mấy chốc đã đến ngôi nhà lớn hình dáng có vẻ đơn giản, ở cửa có người mặc đồ đen đang đứng đợi, nhưng A Hạo không được phép đi vào cùng.

"Anh có thể đợi ở bên ngoài", người mặc đồ đen ra hiệu cho A Hạo đừng tranh cãi với những người mặc đồ đen này, bởi vì tranh chấp cũng vô ích, đây là đất họ, tất nhiện, họ phải là người có tiếng nói cuối cùng.

Anh vừa bước vào, Khuông Doanh Doanh lập tức lao tới, giống như người chết đuối tóm lấy khúc gỗ trôi dạt, hai tay ôm lấy eo anh, kêu lên thảm thiết.

"Đứng ồn," Đông Phương Mặc nắm thẳng người Khuông Doanh Doanh lên nhẹ nhàng hỏi, "Cô có sao không? Mộ Như đâu?"

"Em không sao," Khuông Doanh Doanh vẫn đang thổn thức, thì thầm: "Chỉ là Nam Cung Tần, anh ta không chịu thả em ra, anh ta thật ghê tởm, vừa rồi em sợ chết khϊế͙p͙, em..."

“Tôi hỏi cô ấy ở đâu, Mộ Như?” Đông Phương Mặc cắt ngang lời nói của Khuông Doanh Doanh, hỏi với vẻ mặt bình tĩnh.

Khuông Doanh Doanh lúc này mới phản ứng lại, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Đông Phương Mặc, cô ta rất không vui, nhưng trêи mặt cũng không có biểu hiện gì rõ ràng, cô ta chỉ tay về phía cách đó không xa nói: "Cô ta ở đằng kia, đang đánh bạc với Nam Cung Tần, cô ta chơi thua đến mất sạch quần áo... "

Khuông Doanh Doanh còn chưa nói xong, Đông Phương Măc đã dùng tay đẩy cô ta ra khỏi cửa: "Cô đi ra ngoài trước, A Hạo sẽ thu xếp cô đến một nơi an toàn bên ngoài."

“Anh thì sao?” Khuông Doanh Doanh vội vàng hỏi: “Anh không đi cùng em sao?

"Tôi đi tìm Mộ Như," Đông Phương Mặc cau mày.

"A Mặc, Mộ Như chỉ là một trong những... người hầu của anh," Khuông Doanh Doanh muốn nói cô chỉ là tình nhân, nhưng cô ta ngay lập tức thay đổi từ ngữ khi nói.

“Người hầu cũng là người, chưa kể cô ấy vẫn là nữ nhân của Đông Phương Mặc tôi,” Đông Phương Mặc rất bất mãn với lời nói của Khuông Doanh Doanh.

Dù là người hầu hay tình nhân, cho dù bây giờ có thân phận như thế nào, cô vẫn là người phụ nữ của Đông Phương Mặc anh, người phụ nữ của anh không có lý do gì để bị ức hϊế͙p͙.

Là chuyện của anh, anh sẽ không giao người, giống như năm ngoái Nam Cung Tần đã tìm đến nhà anh để tìm người.

Anh nhanh chóng chạy về phía sô pha đi vài bước, liền nhìn thấy nữ nhân run rẩy ngồi ở trêи sô pha, lúc này trêи người chỉ mặc một bộ đồ nhỏ, vừa nhìn thấy anh, nước mắt liền chảy xuống.

Khẽ khóc, nước mắt rơi từng giọt lớn, rơi trêи cánh tay cô, nhưng lại giống như có sức nặng, rơi vào trái tim anh, thật nặng trĩu...