Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 460: Gặp Lại Những Người Quen Cũ Nơi Đất Khách 4




Dịch Phi bên cạnh đang câu cá với anh, nghe anh nói vậy cũng không nhịn được cười, đi tới vỗ vai anh nói: "Đông Phương, anh bây giờ thật sự là đã tự tâm dương tính sao, thực sự không có kế hoạch lấy lại tập đoàn Đông Phương sao?"

“Tôi đã rút lui rồi,” anh nhàn nhạt tiếp nhận lời của Dịch Phi, sau đó ngồi xuống ghế đẩu, nhìn mặt nước phẳng lặng nói: “Hiện tại tôi sống như thế này tốt biết mấy, vậy tại sao tôi còn phải tham gia mưu mô tranh giành làm gì?"

Dịch Phi sửng sốt, sau đó cười nhạt nói: "Xem ra, đây không phải là phong cách của anh đúng không?"

“Vậy sao?” Đông Phương Mặc không cho lời nói của mình là lạ, nhẹ nhàng nói: “Con người có thể thay đổi, tôi đã trải qua rất nhiều gian khổ, tôi cũng đã hạ gục rất nhiều thứ”.

Cuối tháng 10 Nhan Như đến Pháp, chỉ đến trước buổi triển lãm ba ngày.

Cô đi đâu cũng thường mang theo Tiểu Mao Vũ, đương nhiên nếu ra nước ngoài, cô thường đi cùng với Đạo Kỳ Huyền, theo lời của Đạo Kỳ Huyền thì anh không hề yên tâm về con gái của mình vì con bé quá xinh đẹp nên anh sợ con bé sẽ bị bắt cóc.

Lần này cô đi một mình, bởi vì Tiểu Mao Vũ phải biểu diễn ba lê ba ngày liên tục, cô bé là vũ công chính, nhất định không được vắng mặt, cho nên không thể cùng cô đi Pháp.

Nếu Vũ Vũ không thể đi theo cô, thì Đạo Kỳ Huyền chắc chắn sẽ không thể đi theo cô, anh muốn ở lại Hàn Quốc để đi cùng Vũ Vũ, con bé không thể đồng thời rời khỏi ba mẹ của mình.

Buổi sáng trêи xe, Đạo Kỳ Huyền chở cô đến sân bay, nhìn cô kéo một đống hành lý lớn khiến anh không khỏi thốt lên: "Không phải đi ở luôn, sao em mang nhiều đồ vậy?"

Nhan Như sửng sốt, sau đó cười nói: "Kỳ thật em cũng không có nhiều đồ, chủ yếu vẫn là hai bức tranh em quên gửi đi trước, và một ít sách, en sợ một người có thể ở một phingf trong khách sạn nên em mang theo để đọc, có thể giết thời gian."

Đạo Kỳ Huyền nghe xong, không khỏi nhíu mày nói: "Hiện tại tất cả các khách sạn đều có máy vi tính, nếu chỉ có một mình em, em có thể..."

“Anh biết em không thích lướt Internet mà,” cô nhanh chóng gạt lời anh đi, rồi nhanh chóng chuyển chủ đề: “Nhân tiện, trong thời gian em vắng mặt, anh nên dành nhiều tâm trí hơn cho Tiểu Mao Vũ, đừng chỉ tập trung vào việc hẹn hò với Park Yongjun..."

“Nhan Như!” Đạo Kỳ Huyền thì rít tên của cô qua hàm răng nghiến chặt, ánh mắt tức giận nhanh chóng nhìn thẳng về phía khuôn mặt của Nhan Như, giọng nói lạnh lùng truyền đến có chút khó chịu: “Ngay từ đầu anh có khi nào không đặt Tiểu Mao Vũ lên đây? Nói cho em biết, em là người phụ nữ vô ơn, Tiểu Mao Vũ là con gái anh, anh không đặt con bé lên trêи hết thì đặt ai? Đây là lời cảm ơn của em dành cho anh sao?"

Nhìn thấy bộ dạng tức giận của anh, Nhan Như ngay lâoj tức ngừng nói, may mà cô đang xếp hàng đổi thẻ lên máy bay sớm nên nhanh chóng lấy giấy tờ tùy thân ra để đổi thẻ lên máy bay.

Cô kiểm tra hành lý, chỉ mang theo một chiếc ba lô nhỏ rồi tiến về phía trước, khi ấy vẫy tay chào Đạo Kỳ Huyền, cô cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu, dường như họ sắp chia lìa.

Đi về phía trạm kiểm soát an ninh, lúc quay đàu lại cô thấy Đạo Kỳ Huyền vẫn đang vẫy tay chào cô, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn, có Đạo Kỳ Huyền bên cạnh Tiểu Mao Vũ, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Nhưng mà, cô không biết khi cô đến Pháp một mình, Đạo Kỳ Huyền cũng không an tâm, nếu không phải Tiểu Mao Vũ tham gia biểu diễn ba lê, anh nhất định sẽ đi cùng cô.