Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 472: Tôi Là Tịch Mộ Tuyết 2




    Cô chế nhạo: "Đông Phương Thiếu gia, tôi thấy anh rất buồn cười, đầu tiên, tôi muốn nhắc lại một lần nữa là tôi không phải Tịch Mộ Như, mặc dù tôi họ Tịch, nhưng tôi không phải là Tịch Mộ Như, tôi là Tịch Mộ Tuyết, ngoài ra, tôi cũng từng sinh con một lần, nhưng không phải cách đây năm năm, mà là sáu năm trước, nhưng không phải với anh, mà là với Đông Phương Vũ, nhưng bởi vì đứa em gái xấu xa của tôi nên tôi đã sảy thai."

Nhan Như vẫn quyết định giả vờ đến cùng, cô bây giờ không phải là Tịch Mộ Như, mà là Nhan Như, cho dù khuôn mặt của cô bị Đông Phương Mặc nhận ra, cô vẫn không sợ, bởi vì cô không phải là khuôn mặt của Tịch Mộ Như trước đây, mà là khuôn mặt của Tịch Mộ Tuyết.

Bốn năm trước, khi Tiểu Mao Vũ được một tuổi, Đạo Kỳ Huyền đã thuyết phục cô đi phẫu thuật thẩm mỹ, lúc đó cô vẫn không muốn đi nhưng Đạo Kỳ Huyền nói cô phải vứt bỏ hoàn toàn quá khứ của mình, để người khác không thể nhận ra cô, thì cô phải làm cho mình thay đổi, thay đổi về ngoại hình là quan trọng, ngoài ra, cô không cần phẫu thuật thẩm mỹ lớn mà chỉ cần cắt bỏ vết bớt trêи trán.

“Tichn Mộ Như, em muốn giả điên mà cư xử như thế này sao?” Đông Phương Mặc sắp bị cô chọc cho tức chết rồi, người phụ nữ chết tiệt này còn không nhận ra thân phận của mình sao?  

“Giả điên giả ngu ngốc là có ý gì?” Nhan Như càng bình tĩnh hơn, lạnh lùng nói với Đông Phương Mặc, “Đông Phương Thiếu gia, anh có thể dùng vũ lực để ép tôi, nhưng qnh phải biết đây là một xã hội theo pháp quyền, anh phải chịu trách nhiệm về hành động của mình, tôi là Nhan Như, một công dân hợp pháp của Hàn Quốc, mọi hành động của anh chính là vi phạm quyền của công dân, nên bây giờ anh nên để tôi đi thì hơn."

Nhan Như nói, cô không có cách nào tiếp tục ở đây nữa, nhưng khóe miệng cô lại bị một đôi môi mỏng lạnh lẽo chặn lại, hiển nhiên Đông Phương Mặc không có kiên nhẫn nghe cô nói tiếp,  cái lưỡi thô ráp, lạnh lùng cùng với đôi môi mỏng của cô, khí chất của một người đàn ông vừa mạnh mẽ vừa độc đoán, tất cả dồn dập về phía cô, hoàn toàn muốn nuốt chửng cô. 



Sự tức giận và bướng bỉnh trong lòng Nhan Như ngay lập tức nổi lên, thậm chí còn không cần suy nghĩ cô đã rút lưỡi lại rồi cắn thật mạnh.

"Uh" Đông Phương Mặc hít mũi, lập tức cảm nhận được mùi máu tanh bốc ra từ miệng cô, anh nhanh chóng buông cô ra, sau đó lạnh lùng nhìn người phụ nữ đứng trước mặt mình, khóe miệng cô loang lỗ máu tanh.

Anh cau mày, giơ ngón tay về phía cô, nhẹ nhàng lau máu ở khóe miệng cô, thì thầm: "Tại sao em vẫn là ngu ngốc như năm năm trước vậy? Em chỉ cần cắn tôi thì sẽ cắn chính mình?"

Nhan Như choáng váng, rồi lại cảm thấy chua xót, Đông Phương Mặc nói đúng, năm năm trước cô đúng là ngốc như vậy, thật ra cô đã nói với anh rất nhiều với một người BT thì không bao giờ có lý chút nào.

Vì vậy, cô gật đầu, nhàn nhạt nói: "Không sai, tôi quả thực rất ngốc như năm năm trước, nếu như năm năm trước biết anh có thể đẹp trai như vậy, tôi sẽ không để cho em gái Tịch Mộ Như thay thế tôi gả cho anh, sau đó lại tham lam nhan sắc của Đông Phương Vũ, đây là chuyện ngu ngốc nhất mà tôi từng làm."