Hôn Ước Tuổi 16!

Chương 46: Xuất thân thấp hèn chỉ có thể là nô lệ




Dưới ánh trăng hiền hòa, gió nhè nhẹ thổi vào mái tóc dài đen mượt, mùi hương hoa thoang thoảng phảng phất làm lòng người càng nhẹ nhõm. An Vy ngồi trên chiếc xích đu, hai tay chống xuống ghế, nhịp nhàng đưa chân dồi chiếc xích đu rồi duỗi thẳng về trước. Một đêm trăng thật yên bình. Nó ngửa người tựa vào thành ghế, đôi chân lấy đà dồi nhanh hơn. Nhìn những bông hoa hồng xanh trong đêm trăng huyền ảo lại càng tôn lên vẻ huyền bí của bông hồng xanh. Nó cứ trầm ngâm như vậy cho tới lúc bên cạnh phát ra tiếng nói:

" Nói chuyện với tôi đi "

An Vy quay sang người vừa phát ra tiếng nói, vẻ mặt nó có chút hoang mang nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nó khẽ nhích qua một bên ghế rồi nhìn đi hướng khác. Hắn có vẻ bất ngờ vì cả tuần nay nó đều bỏ chạy khi nhìn thấy hắn, kể cả đi học hay ở nhà nó đều tránh mặt hắn.

Hắn nhanh chóng đi tới ngồi vào một bên ghế mà nó nhường chỗ cho rồi khoanh tay trước ngực dựa vào thành ghế ngắm những bông hồng xanh, trong lòng lại cảm giác lấn cấn hơn. Cả hai chìm vào không gian im lặng. Rồi bỗng nhiên lại đồng thanh nhìn nhau:

" Tôi có chuyện muốn nói "

Chạm vào ánh mắt của nhau, cả hai đều cảm thấy không thoải mái liền quay đi hướng khác. 

" Em nói trước đi "

An Vy thở dài một cái sau đó khoanh chân gọn gàng trên ghế, hai tay đặt xuống bắp chân cúi đầu lí nhí:

" Chúng ta có thể như trước đây không? "

Nó không thể chịu đựng được cảm giác sống chung một nhà, ngồi chung một bàn mà luôn làm lơ nhau như vậy. So với cảm giác ngượng ngùng này, nó vẫn mong có thể giống như trước đây, hắn có thể bắt nạt nó, có thể đấu khẩu với nó, như thế thật là tốt. Hình như điều đó đã trở thành thói quen của nó! 

Khánh Anh hơi ngước đầu xuống nhìn nó, bàn tay nó đang vô thức sờ lên mặt dây chuyền ở cổ trong bộ dạng cúi đầu. Hắn cứ nhìn nó như vậy. Trong lòng nhói lên một cảm giác đau đớn. Đó có phải là lời từ chối khéo của nó không? Là vì Hải Minh? Đóa hồng xanh mà hắn tặng nó rất đẹp nhưng cũng đã tàn rồi. Sợi dây chuyền mà Hải Minh tặng nó hi vọng sẽ đem tới may mắn cho nó. Phải thật hạnh phúc nhé... Cô gái! 

Nghĩ ngợi một lúc hắn bật cười lớn. Nó mới ngước đầu lên nhìn hắn khó hiểu. Hắn vắt chéo chân, khoanh tay trước ngực nhìn về phía trước nói:

" Những lời hôm đó chỉ là tôi buộc miệng nói ra. Thực ra chỉ muốn xin lỗi cô vì đêm trước đã chọc giận cô quá đáng. Hơn nữa dù sao hiện tại cô cũng là hôn thê của tôi. Bây giờ tôi chẳng muốn yêu đương với ai. Mượn danh cô tạm vậy. Chỉ vậy thôi đừng nghĩ nhiều. Ngủ sớm đi nhé "

Nói xong hắn nhìn qua nó, khóe miệng cong lên một nụ cười tự nhiên rồi đứng dậy đút tay vào túi quay người đi. Nụ cười liền tắt hẳn, môi mấp máy vài chữ rồi dứt lời hắn liền nở một nụ cười chua chát, sải chân cũng bước nhanh hơn không hề quay đầu lại lấy một lần. 

Nó há hốc miệng cứng họng nhìn hắn. Vừa rồi là cảm giác gì đây? Xấu hổ vì tưởng bở hay đau lòng vì điều hắn nói? Đôi mắt chớp nhẹ một cái nước mắt liền không tự chủ mà rơi xuống. Nó nhanh chóng quay mặt về hướng khác, nếu nhìn hắn dù chỉ là bóng lưng thôi nó cũng cảm thấy đau nhói trong lòng ngực. Tại sao lại như thế? Chẳng phải điều nó mong chờ sao? Sao bây giờ có thể thoải mái thì lại cảm thấy chua xót như vậy? Hắn không muốn yêu đương mới tỏ tình nó trước mặt bao nhiêu người? Vì hắn còn tình cảm với Hải My chăng? Nhưng hắn đã rất dịu dàng với nó mà? Ánh mắt hắn nhìn nó nữa? Tất cả chỉ có vậy thôi sao? Nhưng mà, sao nó lại cảm thấy nhói trong lồng ngực khi nghe hắn nói như vậy?

Giật mình với mớ suy nghĩ hỗn độn, nó không biết từ lúc nào nước mắt đã đua nhau rơi xuống. Nó đưa tay lên gạt dòng nước mắt đi lại tới dòng nước mắt khác rơi xuống. Cứ thế nó bật khóc thành tiếng mà không hiểu vì sao lại khóc. Trăng vàng lấp lánh, vườn hồng thơm ngát, làn gió thơm mát mang theo hương hoa trải dài khắp tòa biệt thự... Bây giờ trong mắt nó chỉ là một màu xám tro!

---------- 7:00 AM ------------

Khánh Anh lại như thường lệ đi vào phòng nó để đánh thức nó dậy. Hôm nay trong phòng nó thật khác. Gọn gàng, tươm tất. Chăn gối đã xếp ngay ngắn ở đầu giường. Hắn bước vào đã nhìn thấy một mảnh giấy nó để lại: " Hôm nay tôi đi học trước. Yên tâm chị Linda tới đón tôi rồi. Không sợ lạc đâu ^_^ "

Hắn đọc xong trong lòng bất giác lo lắng rồi đặt nhẹ tờ giấy xuống bàn, đi về phòng lấy cặp rồi kéo Bảo Nam, Thái Điệp đi luôn, không đợi ăn sáng nữa.

----------------

Thái Điệp phi nhanh vào lớp định trách mắng nó thì khựng lại quay lưng về phía sau hỏi Khánh Anh:

" Ủa, mày nói nó đi rồi sao không thấy đâu? "

" Cặp kìa. Chắc đi ăn rồi " - Bảo Nam hất hàm về phía chỗ ngồi của nó trả lời thay Cho Khánh Anh rồi đi lên khoác lấy vai Thái Điệp đi về chỗ.

Bọn hắn vừa ngồi xuống, tiếng xì xào bàn tán ngoài cửa đã nổi lên. 

" Có chuyện gì vậy nhỉ? " - Thái Điệp nhìn ra ngoài cửa tò mò nói

Thái Điệp vừa dứt lời thì Khánh Anh đã chạy vụt đi. Bảo Nam thấy vậy cũng cầm lấy tay Thái Điệp chạy theo 

Ở một nơi khác... 

" Mấy người muốn làm gì? "

An Vy đứng giữa một đám đông đang xúm lại quanh nó, ánh mắt giễu cợt cùng nụ cười mỉa mai đều dồn hết vào nó. 

" Nè cô bé, cô bé vào trường lại không đọc nội quy trường sao? " - Một đứa con gái khoanh tay trước ngực chúi người về phía nó nói bằng một chất giọng rất nhẹ nhàng nhưng nó lại cảm giác rất nguy hiểm. 

" Nội quy gì? " - An Vy quay sang nhìn cô gái 

" Xuất thân thấp hèn chỉ có thể là nô lệ " - Ả ta bật cười rồi hất hàm về phía trước tất cả những đám người ở đó đã ném tất cả những gì trong tay mình có... Kể cả là vật thủy tinh sắc nhọn vào thẳng người nó.

Nó trừng mắt nhìn những vật thể đang bay trên không trung mà đích đến là người nó. Đây là những gì con người nên đối với con người sao? Người giàu thì có quyền hiếp đáp người nghèo? Bộ mặt thánh thiện, hiền lành trong bữa tiệc đính hôn của Vũ Phong mà nó nhìn thấy đâu hết rồi? Giả dối? Cũng như hắn, chỉ xem nó là người thay thế? Người giàu luôn tàn độc vậy sao?

" Á "

Một mảnh thủy tinh sắc nhọn bay đến trán nó làm nó kêu lên một tiếng đau đớn, đưa tay lên ôm lấy vết thương. Phía sau ai đó đã dùng gậy đánh vào chân nó đau điếng. Nó quỵ xuống. Bây giờ thì nó hiểu rồi. Ngôi trường quý tộc chỉ nên dành cho những người giàu chứ không phải nó, người xứng đáng đi bên hắn cũng là một người khác chứ không thể là nó. Mùi tanh của trứng, mùi hôi của nước mắm sộc lên mũi nó làm nó vô cùng khó chịu. Nó quỵ xuống nền đất, một người khác đã đi tới đổ hết bột lên người nó, máu từ trán nó chảy xuống nền bột trắng thật đáng sợ. Nắm chặt bàn tay lại, đôi môi bất giác gọi tên hắn. Xin hãy xuất hiện.

Như có một cảm giác gì mách bảo, nó ngẩng đầu lên, loáng thoáng qua khe chân của những người trước mặt. Hắn đã xuất hiện, hắn đã xuất hiện rồi nhưng sao lại đứng yên ở đằng xa kia? Tại sao không tới cứu nó? Một tầng nước mắt ứ đọng chỉ đợi nó cụp nhẹ mắt xuống sẽ chực tuôn ra. Nó không khóc vì đau, không khóc vì bị sỉ nhục mà nó đang khóc vì một người. 

" Dừng tay lại hết cho tôi " - Một chất giọng ấm áp nhưng đầy nội lực gằn từng chữ một khiến ai nấy đều dừng lại quay lại. 

Sau đó lại một loạt tiếng xì xào nổi lên:

" Kia là Kevin đấy. Còn bên cạnh là Leo. Sao hai người đó lại xuất hiện ở trường mình nhỉ? "

" Họ là ai đấy "

" Một người là nhà thiết kế nổi tiếng nhất hiện nay. Một người là chủ tịch của tập đoàn KML ở Mỹ đấy. Họ rất có sức ảnh hưởng ở trong nước. Đều là những người trẻ tuổi cả "

" À tôi nhớ ra rồi. Nhưng sao họ lại xuất hiện ở đây? "

Tiếng bàn tán cứ không ngớt cho đến khi Kevin quỳ một chân trước mặt nó, đưa tay nâng nhẹ khuôn mặt nó phủ đầy bột của nó ngước lên:

" Hai đến trễ rồi. Xin lỗi em " 

Nói xong Kevin ôm chặt lấy nó vào lòng mà vuốt ve mái tóc đầy tạm chất của nó. Đôi mắt long lanh ngấn nước của nó nhìn chằm chằm vào người con trai trước mặt mà không hiểu chuyện gì. Nhưng khi được anh ôm lấy, nó cảm giác rất ấm áp. Hơi ấm từ lâu nó chưa được cảm nhận. Ngồi trong vòng tay của anh, nó cảm giác được che chở. Nó bật khóc thành tiếng vùi đầu vào lòng anh.

Leo đừng nhìn nó mà không khỏi đau lòng rồi chuyển hướng ánh mắt lên nhìn kĩ những con người đang sửng sốt nhìn xuống. Leo nở một nụ cười nhếch mép, anh gằn lên:

" CÚT "

Đám đông nhanh chóng tản ra trước sự tức giận của Leo. lúc này Thái Điệp, Bảo Nam, Ngọc Ngân, Minh Thiên và Vũ Phong cũng kịp lúc chạy tới. Ai nấy đều bàng hoàng khi nhìn thấy cảnh tượng này. Đặc biệt là Ngọc Ngân, ánh mắt vừa lo lắng nhìn An Vy vừa hoang mang nhìn người con trai đang ôm chặt lấy An Vy. Nhưng tất cả đều cùng một suy nghĩ: " Cô gái nhỏ này vừa rồi đã gặp chuyện gì? "