Lăng Thiếu! Nhẹ Một Chút, Đau!

Chương 21: Giống Một Người




Hựu Hựu được đưa đến lớp học, bên trong phòng học, một cô giáo với mái tóc đuôi ngựa đang chăm chú viết lên tấm bảng đen.

Cậu bạn bước đến ra hiệu bằng tay với cô gi­áo, cô quay lại thì thấy một cậu bé mặt mũi kh­ôi ngô tuấn tú.

Vẻ ngoài của cậu bé khiến cô sững người, "- Nhìn cháu rất giống một người." Cô đưa tay ra hiệu.

Rất giống... người đàn ông ở sâu thẳm trong ký ức cô.

Nhất là những đường nét trên khuôn mặt và đôi mắt sâu rất đẹp ấy.

Nhìn thấy cô giáo, Hựu Hựu đứng ngây ngư­ời ra không nói được gì.

"Em sao thế?" Cậu bạn cảm thấy hơi lạ.

Lúc này Hựu Hựu mới bình tĩnh trở lại, cậu chạy đến nắm chặt lấy tay cô giáo, định kéo ra ngoài, nhìn cậu lúc này thật vô lễ, cậu bạn thấy thế liền bước đến tách tay cậu ra khỏi tay cô gi­áo.

Thấy cô giáo có vẻ không muốn đi cùng mình, Hựu Hựu quay đầu chạy.

Cậu muốn đi tìm bố, nói với bố rằng mẹ đã quay về, mẹ đang ở đây.

Không biết bố đã đi đâu, cậu tìm khắp nơi nhưng không thấy, cậu bắt đầu khóc. Mãi một Iúc sau cậu mới tìm thấy bố trong phòng thầy hiệu trưởng, "Bố ơi, đi ra đây với con..."

Cậu chạy đến kéo bố đến phòng học lúc nãy.

Thế nhưng lúc này trong phòng học đã không còn ai nữa.

"Hựu Hựu, con sao vậy?" Mạnh Trường Lăng cảm thấy khó hiểu.

Hựu Hựu bỗng òa khóc, "Là mẹ, lúc nãy con nhìn thấy mẹ ở đây, mẹ còn cười với con nữa." Lúc quay mặt đi, cậu thấy cô giáo nở một nụ cười vô cùng hiền từ với mình.

Mạnh Trường Lăng cau mày, "Hưu Hựu, chắc do con nhớ mẹ quá thôi."

Anh đã lật tung cả thành phố này không biết bao nhiêu lần rồi nhưng vẫn không thể tìm thấy A Nhuyễn, sao cô có thể xuất hiện ở đây được chứ?"

Hựu Hựu vội kéo anh ra ngoài, đúng lúc gặp cậu bạn hồi nãy đi ngang qua, cậu sốt sắng hỏi cô giáo đang ở đâu, cậu bạn nói cô giáo vừa đi ra ngoài cùng bạn trai.

Hựu Hựu nắm chặt lấy tay Mạnh Trường Lă­ng kéo ra ngoài, khi ra đến cửa, hai người thấy một chiếc xe hơi đang từ từ lăn bánh, người ng­ồi bên ghế phụ lướt qua trước mắt họ.

Hôm nay trời nắng rất đẹp, cô giáo mở cửa xe rồi đưa tay ra hứng lấy ánh nắng, những ng­ón tay như đang nhảy múa dưới ánh nắng mặt trời."Mẹ ơi..." Hựu Hựu cất tiếng gọi rồi chạy theo sau chiếc xe.

Mạnh Trường Lăng như chết lặng khi nhìn th­ấy người ngồi trong xe, tim anh bỗng đập mạnh.

Anh đuổi theo ôm lấy Hựu Hựu rồi điên cuồ­ng chạy theo sau chiếc xe.

Chiếc xe chạy rất nhanh rồi rẽ vào một ngã ba ở phía trước, lúc hai bố con chạy đến ngã ba thì chiếc xe đã đi được một đoạn khá xa rồi.

Hựu Hựu cảm nhận rõ tiếng thở dốc của bố, cậu hỏi: "Bố, có phải mẹ đấy không?"

Mạnh Trường Lăng gật đầu.

Hình ảnh A Nhuyễn đã khắc sâu trong tâm trí anh, cho dù thời gian có trôi đi như thế nào đi chăng nữa thì anh cũng không thể không nhận ra cô được."

"Đúng, đó chính là mẹ con."

Một cơn gió vô tình thổi qua, mang đến trong anh một cảm xúc khó tả.

Anh ôm Hựu Hựu quay lại trường, anh dò hỏi hiệu trưởng thông tin về A Nhuyễn, nghe anh miêu tả xong, ông hiệu trưởng cất giọng, "Có phải anh đang nói về cô Nguyễn không, cô ấy được thầy Tề giới thiệu về đây và cũng mới dạy được một tháng thôi."

Một tháng, thảo nào trước đây anh tìm khắp nơi nhưng không thấy cô.

"Thầy Tề có phải là người đàn ông vừa đưa cô Nguyễn đi không?"