Lời Nói Dối Chân Thành (201-291)

Chương 232




Em gái cũng đã xuất hiện ở đây rồi, còn có thể làm sao? Chỉ có thể dẫn em gái đi cùng.

Đến khi lên xe, tạm thời thoát khỏi tầm mắt của Kỷ Ngữ, Kỷ Tuân vội vàng tóm lấy Mạnh Phụ Sơn, chất vấn Mạnh Phụ Sơn đã xảy ra chuyện gì, nếu như anh không đả động trước với Mạnh Phụ Sơn thì thôi, rõ ràng lúc trước đã nói chuyện ổn thỏa, lại dùng mật mã hàn huyên với nhau mấy ngày trời, sao đến khi xuất phát lại cho anh một vố thế này hả?

Đầu tiên, Mạnh Phụ Sơn không nói gì, chỉ trưng ra vẻ mặt lạnh tanh, một lát sau lại bảo anh nên nể tình anh em, nói, "Nếu cậu thật sự muốn thử thách, Kỷ Ngữ còn có thể biến thành ba lô, víu lên người cậu, tăng sức nặng cho cậu?"

Kỷ Tuân tức đến bật cười, suýt chút nữa đã xắn ống tay áo lên tranh luận với Mạnh Phụ Sơn anh không nể tình anh em chỗ nào —— Đáng tiếc khi Mạnh Phụ Sơn nói câu này, Kỷ Ngữ đã xuất hiện phía sau hắn.

Vì thế Kỷ Tuân lại nhận được cái nhìn khinh bỉ từ em gái, còn Mạnh Phụ Sơn thì bị em gái kéo đi.

Anh quay lưng về phía em gái nên không nhìn thấy, nhưng Mạnh Phụ Sơn ở đối diện anh đương nhiên phải nhìn thấy em gái chứ.

Cho nên Mạnh Phụ Sơn cố ý nói câu đó sau khi thấy em gái đến?

Mạnh Phụ Sơn đang cố ý phá hoại tình cảm giữa hai anh em họ sao?

Kỷ Tuân đầy một bụng khó hiểu.

Cái tên Mạnh Phụ Sơn này, ít nhiều cũng có chút bất thường!

"Bíp bíp!"

Tiếng còi inh ỏi vang lên sau lưng, sau đó một chiếc xe thể thao nhanh như chớp lướt qua xe của Kỷ Tuân, tiếng ầm vang trầm thấp của động cơ giống như hàng loạt tiếng ho khan bức bối.

Nghĩ đến quá khứ, Kỷ Tuân vô thức mỉm cười, nhưng chẳng mấy chốc, nụ cười lại héo tàn giữa đêm đen đầy gió lạnh.

Lúc đó anh chưa từng nghĩ đến việc em gái và Mạnh Phụ Sơn sẽ có tình cảm với nhau, cho nên trong lòng mới đầy vẻ khó hiểu ngu ngốc như vậy.

Nếu như lúc đó cẩn thận suy nghĩ lại, anh chắc chắn có thể nhìn ra tình cảm của Mạnh Phụ Sơn dành cho Kỷ Ngữ.

Thế nhưng lúc đó, anh và Mạnh Phụ Sơn đã quá hiểu nhau, khi anh dùng góc độ của chính mình để nhìn em gái, anh cho rằng Mạnh Phụ Sơn cũng dùng góc độ giống như anh để nhìn em gái.

Mạnh Phụ Sơn làm rất nhiều chuyện, chỉ là không nói ra.

Có một số việc, một khi không nói, sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội nói ra.

Kỷ Ngữ tính cách cởi mở, đi tới đâu cũng có thể nhanh chóng hòa nhập với mọi người, theo như cách nói hiện tại thì chính là "thánh giao tiếp" trời sinh, nhờ phúc của em gái mà bất kể là nghỉ lại quán trọ hay khi đi ăn cơm, Kỷ Tuân cùng Mạnh Phụ Sơn đều có thể được giảm giá, tiết kiệm được chút tiền, dân bản xứ còn năm lần bảy lượt mời bọn họ thưởng thức đặc sản địa phương.

Thử thách đi bộ với em gái có thể còn hơi nhạt nhẽo, nhưng đi du lịch với em gái thì chắc chắn là một chuyện vui vẻ vô cùng. Vì vậy chút phiền não trên xe tự nhiên tan biến giữa bầu trời xanh thẳm, giữa nụ cười rạng rỡ của em gái.

Trong vài ngày đầu tiên của chuyến đi, bọn họ đều chia phòng ngủ.

Phòng của em gái ở ngay bên cạnh phòng bọn họ, lúc vào ở Kỷ Tuân còn mất công kiểm tra qua, tường rất mỏng, nếu xảy ra chuyện gì, chỉ cần phòng bên cạnh gọi một tiếng, bọn họ đều nghe thấy rất rõ, mức độ an toàn vô cùng cao.

Nhưng khi đã lên núi, điều kiện sẽ không được tốt như vậy.

Trước khi đi bộ leo núi, bọn họ quyết định tìm những địa điểm tương đối vắng vẻ do người dân địa phương gợi ý, ngắm mặt trời mọc. Ngày bọn họ khởi hành, ở điểm đến không còn ai khác, bọn họ đứng trên một tảng đá lớn hình tròn, có thể quan sát toàn cảnh thành phố cùng những dãy núi nối nhau không dứt phía đằng xa.

Trời mờ sáng, mà mặt trời vẫn chưa hoàn toàn ló dạng, vài đám mây đan xen giữa đen và trắng trôi lơ lửng trên bầu trời.

Ngồi xuống chưa được năm phút, Kỷ Ngữ đã bắt đầu ngáp.

Du lịch là một việc rất tiêu hao thể lực, Kỷ Ngữ sẽ buồn ngủ, Kỷ Tuân hoàn toàn không cảm thấy ngoài ý muốn, sau khi Kỷ Ngữ ngáp xong cái thứ ba, tiện đà tự nhiên nghiêng đầu, ngả vào vai anh mà ngủ —— Kỷ Tuân càng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Anh còn đọc được nội tâm thản nhiên trong lúc ngủ của Kỷ Ngữ:

Dù sao khi mặt trời mọc anh mình chắc chắn sẽ gọi mình dậy, bây giờ ngủ trước cái đã, cũng là tận dụng thời gian một cách hợp lý mà.

Anh làm gối ôm cho Kỷ Ngữ dựa vào một lát, cảm thấy hơi mệt, vì vậy dựng em gái đang ngủ ngồi thẳng dậy.

Em gái có một kỹ năng rất đặc biệt, đó là có thể ngồi thẳng mà ngủ.

Kỹ năng đặc biệt này được em gái luyện thành khi còn bé, lúc đó sức khỏe của em không được tốt, luôn ngủ không đủ giấc, cho dù đi mẫu giáo cũng có thể vừa ngồi vừa ngủ, bởi vì ngủ quá ngoan, duy trì tư thế quá đẹp, thậm chí còn được giáo viên nêu tên khen ngợi ngay trong lớp.

Bây giờ nghĩ lại, bệnh ngủ nhiều của Kỷ Ngữ khi còn bé chỉ sợ là do tim không tốt, cơ tim thiếu máu dẫn đến buồn ngủ.

Nhưng chính mình của khi đó, chưa bao giờ để ý đến vấn đề này.

Thậm chí về sau biết được chuyện này, cũng là bởi Mạnh Phụ Sơn nhắc nhở anh Kỷ Ngữ từng làm phẫu thuật. Anh vẫn luôn cho rằng mình hiểu bố mẹ, hiểu Kỷ Ngữ, nhưng có những lúc cho rằng chỉ là cho rằng mà thôi.

Anh dựng em gái dậy, để em dịch sang chỗ khác, cách xa vách núi, tránh lát nữa con nhóc này lại ngủ gật, đập đầu xuống vách núi. Trong lúc anh làm những việc này, Mạnh Phụ Sơn chỉ đứng bên cạnh nhìn, không lên tiếng, cũng không biết đang nghĩ tới chuyện gì.

Anh dặn dò Mạnh Phụ Sơn một tiếng rồi đi dạo xung quanh, thư giãn gân cốt, dạo một vòng rồi về cũng không bao lâu, khoảng mười phút thôi, thế mà anh đã nhìn thấy Kỷ Ngữ ngả vào vai Mạnh Phụ Sơn ngủ say như chết.

Đáng thương anh lúc đó hoàn toàn không nghĩ nhiều, còn bước lên trước hỗ trợ, giúp Mạnh Phụ Sơn vô tội trở thành gối dựa thoát khỏi đầu của Kỷ Ngữ, lại lấy ba lô của hai người chồng lên nhau, nhét vào bên cạnh Kỷ Ngữ, như vậy Kỷ Ngữ có thể ôm ba lô mà ngủ.

Làm xong chuyện này, Kỷ Tuân nhìn cô em gái hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh dậy, cảm khái không thôi:

"Dáng ngủ của con bé này..."

"Thật đáng yêu."

"Như con lợn."

Hai người lên tiếng cùng một lúc bỗng quay sang nhìn nhau.

Kỷ Tuân vẫn duy trì quan điểm, trước sau như một: "Lợn sữa đúng là rất đáng yêu, hơn nữa còn rất ngon."

Mạnh Phụ Sơn chỉ ừm một tiếng thật khẽ.

Không lâu sau, mặt trời sắp ló dạng, hai người đánh thức Kỷ Ngữ, cùng nhìn về phía mặt trời mọc mà mình đã chờ đợi từ lâu.

Bình minh ngày hôm đó rất đẹp, mây trời cuồn cuộn, nắng vàng rực rỡ, bọn họ nhìn ánh mặt trời nhô ra từ trên đỉnh núi tựa như dòng suối, rồi tựa như trở thành sông dài, tiếp đến trở thành sông lớn, lại trở thành đại dương bất tận không ngừng tuôn trào, nước trời lập tức phủ xuống, phủ lên dãy núi, phủ lên mặt đất, phủ lên anh, lên Mạnh Phụ Sơn, lên cả Kỷ Ngữ.

Ngắm mặt trời mọc xong, bắt đầu leo núi.

Kỷ Tuân đã quên mất những chuyện nhỏ nhặt trong quá trình leo núi, chỉ nhớ rõ dọc theo đường đi, anh vốn chuẩn bị đi ở chính giữa, thỉnh thoảng kéo em gái một cái, mà cuối cùng không biết làm sao anh lại chạy tới đằng trước, biến thành Mạnh Phụ Sơn đi ở chính giữa, thỉnh thoảng kéo em gái một cái.

Trong lúc đó anh từng muốn giúp Mạnh Phụ Sơn một tay, lại bị Kỷ Ngữ chê là thô lỗ, không thích anh kéo.

Kết quả chính là Kỷ Ngữ đi theo Mạnh Phụ Sơn, một mình anh vác hành lý, nghênh tiếp thử thách.

Như thế... cũng được mà.

Suốt đường đi, Mạnh Phụ Sơn vẫn luôn kiên nhẫn giúp đỡ Kỷ Ngữ, thời gian đi bộ leo núi đương nhiên chậm hơn không ít so với dự tính ban đầu của bọn họ, nhưng Kỷ Ngữ đã thật sự theo kịp hai người, leo lên tận đỉnh núi.

Bò lên trên đỉnh núi, bầu trời ngay trước mắt.

Anh nhớ lúc đó Kỷ Ngữ vô cùng vui vẻ, nhảy nhót trên núi đỉnh núi giống như con thỏ vậy, anh đứng bên cạnh nhìn, Mạnh Phụ Sơn cũng ôm ngực nhìn, không nghĩ tới Kỷ Ngữ nhảy xong một vòng lại đột nhiên chạy tới ôm anh, còn ôm Mạnh Phụ Sơn một lát.

Anh bị em gái làm cho lảo đảo, Mạnh Phụ Sơn cũng không thể tiếp tục khoanh tay ôm ngực.

Cuối cùng, trên đỉnh núi, bọn họ chụp rất nhiều ảnh, trong đó có một bức là Kỷ Ngữ núp sau lưng hai người, dựng thẳng hai ngón tay, lần lượt đặt trên đầu anh và trên đầu Mạnh Phụ Sơn.

Ye (^-^) V!

Trời tờ mờ sáng.

Những lúc chìm đắm trong hồi ức, vốn không cảm nhận được thời gian trôi qua, có lẽ bởi vì mỗi khi nhớ lại Kỷ Ngữ cùng bố mẹ trước khi xảy ra chuyện, bức tranh về cuộc sống nhộn nhịp, đầm ấm luôn trải thẳng ngay trước mặt, cuốn người vào trong tranh.

Con người dành cả cuộc đời để tìm kiếm neo điểm của mình trên thế giới này.

Gia đình là neo điểm ban đầu, cũng là neo điểm cuối cùng của con người.

Kỷ Tuân lái xe xuống đường cao tốc, đi tới một hiệu sách 24 giờ, anh mua một cuốn "Từ Điển Tân Hoa" trong hiệu sách, quay lại trong xe, phiên dịch bức thư mà Mạnh Phụ Sơn để lại.

Nhưng sau khi phiên dịch xong, vẫn là một câu không có ý nghĩa.

Anh giải sai rồi sao?

Kỷ Tuân nhăn mày lại.

Không thể nào.

Anh giở lại cuốn Từ Điển Tân Hoa một lần nữa, ngẫm nghĩ một lát, nghĩ tới một chuyện, anh không để ý đến những từ tương ứng đã tra ra được, mà ghép số trang của mỗi từ lại với nhau, tạo thành một dãy số có 11 chữ số.

Anh gọi vào dãy số này.

Qua vài giây chờ đợi, đối phương nhận điện thoại rồi.

Giọng điệu không hài lòng của Mạnh Phụ Sơn vang lên: "Sao lại dùng điện thoại của cậu gọi cho tôi?"

Hồi ức cùng hiện thực chồng lên nhau, khiến Kỷ Tuân chợt cảm thấy hoảng hốt.

"Kỷ Tuân?" Mạnh Phụ Sơn lại gọi một tiếng, hơi đè giọng, giống như mãnh thú bắt đầu dồn lực.

"... Không cần để ý nhiều như vậy, không ai nghe lén điện thoại của tôi hết." Kỷ Tuân lấy lại tinh thần, lên tiếng để Mạnh Phụ Sơn yên tâm.

"Hiện tại không có, sau này cũng không có?"

"Chữa bệnh đa nghi của cậu đi." Kỷ Tuân nhắm mắt, cà lơ phất phơ, "Có chuyện gì thì nói thẳng, đừng lãng phí thời gian."

"Là tôi mắc bệnh đa nghi ư? Tôi thấy cậu đang trải đệm để sau này Hoắc Nhiễm Nhân điều tra, thu thập bằng chứng thì có."

"Trước khi tôi trả lời chuyện này, cậu trả lời tôi trước đã, Trần Gia Thụ có phải do cậu giết không?" Kỷ Tuân hỏi.

"Tôi còn tưởng chuyện này vừa nhìn vào là hiểu ngay." Mạnh Phụ Sơn, "Đương nhiên không phải."

"Chỉ nói miệng, còn không có bằng chứng..." Kỷ Tuân nói nhỏ.

"Được rồi, loại chuyện như thế này về sau lại nói." Mạnh Phụ Sơn giống như đang ngại phiền, "Tôi tìm cậu chỉ là nói với cậu, tôi đã điều tra được rồi."

Giọng nói của Mạnh Phụ Sơn dường như đã biến thành một cái búa tạ, nện thật mạnh vào lòng Kỷ Tuân.

Trái tim Kỷ Tuân cũng đung đưa theo tinh thần.

Anh nghe thấy Mạnh Phụ Sơn nói tiếp:

"Kỷ Tuân, cậu phải giúp tôi."

"Đương nhiên." Kỷ Tuân bình tĩnh lại, "Tôi đương nhiên sẽ giúp cậu, nhưng cậu phải nói rõ với tôi trước đã."

"Chỉ có cậu." Mạnh Phụ Sơn không để ý đến yêu cầu của Kỷ Tuân, tự mình nói tiếp, "Một mình cậu cùng với một mình tôi, không có những người khác, kể cả Hoắc Nhiễm Nhân đã ở cùng cậu cũng không được."

"Tại sao?" Kỷ Tuân hỏi.

"Kỷ Tuân, cậu luôn kéo cảnh sát mang vào. Cậu thật sự quên rồi sao?"

Mạnh Phụ Sơn vừa dứt lời, một khoảng im lặng thật dài liền phát sinh trong cuộc gọi, Kỷ Tuân không hiểu Mạnh Phụ Sơn đang ám chỉ điều gì, cho đến khi Mạnh Phụ Sơn lạnh lùng nói nốt nửa câu sau.

"Quên chuyện cậu đã từng giết người?"

- ----------------------------------------