Lời Nói Dối Chân Thành (1 - 200)

Chương 149




Người nhà của ông cụ tên là lão Hồ kia đến trạm cảnh sát vô cùng cấp tốc.

Đại khái khoảng 20 phút, Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân đã nhìn thấy một bà lão xuất hiện, nhìn qua bà có vẻ trẻ hơn ông lão một chút, nhưng ít nhất cũng trên 60 tuổi.

Bà lão này ăn mặc mộc mạc, một thân áo xám quần xám, cắt đầu bob, tóc rũ xuống hai bên mai được kẹp lên bằng hai chiếc kẹp tóc màu đen đơn giản đến không thể nào đơn giản hơn nữa.

Chỉ nhìn vẻ ngoài thời thượng của lão Hồ, còn thật sự nhìn không ra vợ của ông lão lại là một người phụ nữ giản dị như thế.

Nhưng quan hệ hôn nhân, hoặc là hợp tác lẫn nhau, hoặc là bổ sung cho nhau, hai vợ chồng này có thể kiên trì đến khi tuổi già, có lẽ chính là vì bổ sung cho nhau.

Hai người không bước vào trạm cảnh sát, chỉ nhìn thấy bà lão này liên tục khom người trong tiếng nhắc nhở giáo dục của cảnh sát, sau đó nắm tay ông lão, muốn đỡ ông lão ra ngoài.


"Tình cảm vợ chồng không tệ nha." Kỷ Tuân cảm khái.

Sau đó, một giây tiếp theo anh đã bị vả mặt.

Ông lão tức giận hất tay bà lão ra, không giữ mặt mũi cho bà lão chút nào.

Nhưng mà bà lão không hề tức giận, chỉ hiền lành mỉm cười, một lát sau lại nắm tay ông lão.

Lần này ông lão đi nhanh hai bước, ra ngoài trạm gác trước bà lão một bước.

Ra khỏi trạm cảnh sát, ông lão lại gặp Hoắc Nhiễm Nhân, trên mặt vẫn còn chút lưu luyến, vẫn chưa đủ đã, giống như rất muốn nói với Hoắc Nhiễm Nhân chuyện gì đó, chỉ là cảnh sát còn đang đứng phía sau mắt lom lom nhìn ông lão.

Cuối cùng, ông lão chỉ có thể bất mãn mà cùng bà lão đến đây đón ông đồng thời lên xe, trước khi cửa xe đóng lại, bà lão hạ cửa sổ xe, nói cảm ơn với cảnh sát trước, sau đó lại nói cảm ơn với Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân, còn lão Hồ đang ngồi bên cạnh bà thì mặt lạnh tanh, không nói lời nào.


Ô tô nhanh chóng rời đi.

Bến cảng bỏ hoang, trạm gác, hai người ven đường, càng lúc càng bị quăng ra xa trong gương chiếu hậu của xe ô tô, đầu tiên trở thành một điểm to bằng hạt vừng, sau đó đã hoàn toàn biến mất không thấy bóng dáng trong một ngã rẽ nào đó.

Xe đã tiến vào tuyến đường chính của thành phố, đèn đêm muôn màu muôn vẻ, rực rỡ nhiều màu sắc chiếu vào cửa sổ xe, để lại màu sắc nhàn nhạt giống như cầu vồng.

Yên lặng khiến người lúng túng rốt cuộc được bà lão đang ngồi bên tay phải phá vỡ.

Bà là một người phụ nữ rất có kiên nhẫn, rất có lễ nghi, lúc này nhìn thấy hạt cát dính trên quần áo của lão Hồ, không khỏi cẩn thận mà phủi đi: "Ông ấy à, trước khi ra ngoài phải nói cho người trong nhà một tiếng chứ, bọn nhỏ vì tìm ông mà sắp phát điên rồi đấy."


Lão Hồ khoanh tay trước ngực, ánh sáng từ bên ngoài lắc lư qua lại trên mặt ông, khiến gương mặt tràn đầy nếp nhăn này biến ảo không ngừng, lúc sáng lúc tối, trông giống như da bọc xương.

"Có thật không?" Cũng may ông đã nhanh chóng đáp lại, tiếng nói của người sống hòa tan bầu không khí khủng bố, "Chắc gì đã thế."

"Đừng nghĩ bản thân mình không quan trọng như vậy, không nói đến Tiểu Phi, ngay cả Tiểu Nguyên đang ở thành phố Ninh cũng gọi tới hai lần, hỏi tôi đã đón được ông chưa." Bà lão nói, "Trong điện thoại, con bé vội quýnh lên, tôi thấy nếu như tôi nói chưa đón được ông, có lẽ con bé sẽ lập tức xin nhờ đồng đội bên này hỗ trợ tìm người, vậy thì đến tai mọi người đều biết, ông cũng thật mất mặt. Ông cứ yên tâm đi, hai đứa nhỏ này, không phải không hiếu thuận đâu."
Lão Hồ có hai đứa con, một nam một nữ. Một người tên Hồ Tranh, một người tên Hồ Nguyên.

Lão Hồ luôn mạnh miệng mềm lòng, nghe lời này, sắc mặt đã dịu lại, ngồi trong xe cũng không giống xương khô khiến người ta sợ hãi như vậy nữa.

"Hồ Nguyên còn biết gọi điện cho tôi. Con bé có nói lúc nào trở về không?"

"Cái này..."

"Làm sao, vẫn không muốn trở về?" Lão Hồ lập tức xị mặt xuống, nếp nhăn tầng tầng lớp lớp kia rất giống một con chó mặt xệ đang đau khổ cau mặt, "Đại thọ tám mươi tuổi của tôi cũng không muốn trở về, còn nói hiếu thuận hay không hiếu thuận làm gì, buồn cười thật, tôi thấy muốn gặp con bé, chắc phải chờ tôi chết rồi mới lại nói!"

"Ông cũng không phải không biết..." Bà lão giảng hòa, "Nguyên Nguyên không trở về cũng là có lý do riêng của nó. Nó và Tiểu Tranh có vướng mắc với nhau, so với việc cãi nhau trên tiệc mừng thọ của ông, không bằng tránh nhau ra. Con cái lớn rồi, chủ kiến cũng lớn hơn, tùy chúng nó đi."
"Lý do gì đây." Ông lão phiền chán nói, "Không phải Hồ Tranh nhìn chằm chằm di sản của tôi, không muốn chia cho Hồ Nguyên sao? Cũng chính là không tình nguyện nhìn thấy cái đinh trong mắt xuất hiện chứ gì? Di sản của tôi, tôi cho ai là tự do của tôi, biết được Hồ Tranh có ý nghĩ này, Hồ Nguyên nên ngày ngày lắc lư trước mặt tôi, lấy lòng tôi, để tôi để lại toàn bộ di sản cho nó, một chữ cũng không cho Hồ Tranh mới đúng chứ, lý nào lại chưa đánh đã lui, tôi không có nhớ là đã dạy nó như thế đâu!"

"Sao ông lại nói là di sản, xúi quẩy lắm!" Bà lão trách ông, "Ông còn đang khỏe mạnh, chưa đến mức di sản được!"

"Hừ, mặc kệ nói thế nào, dù sao tôi cũng đã lập di chúc..."

Bà lão không muốn tranh cãi với ông lão bướng bỉnh này, khéo léo thay đổi đề tài: "Trâm cài ngực của ông lệch rồi. Cảnh sát nói ông muốn tặng trâm cài ngực cho cậu thanh niên mới vừa gặp mặt. Không phải ông vẫn luôn rất thích cái trâm cài ngực này ư? Sao hôm nay nói tặng là tặng. Lát nữa không tìm được, ông lại nổi nóng."
Bà duỗi tay muốn chỉnh lại cái trâm cài ngực này, lại bị lão Hồ giơ tay ngăn cản.

Lão Hồ thiếu kiên nhẫn lẩm bẩm hàm hồ, hiển nhiên còn đang giận hai đứa con.

Bà lão cười nhạo ông:

"Xem này, nâng niu nó như thế, tôi chạm vào cũng không được mà còn muốn tặng người khác, chắc chắn lúc ông tặng người ta đã bắt đầu hối hận. Nói chung, mọi chuyện khác để sau lại nói, gọi điện báo bình an cho bọn trẻ trước mới được."

Đoạn đường còn lại không một tiếng nói chuyện, xe cũng nhanh chóng đến nơi.

Lão Hồ không có nói dối Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân.

Ông quả thật có "nhà lớn" —— thật sự rất lớn, là một tòa biệt thự ba tầng, còn có vườn hoa nhỏ.

Vườn hoa nhỏ được chăm chút rất tốt, giữa tháng hai tháng ba mà cây cối xanh tươi, hoa cỏ khoe sắc.

Bà lão xuống xe trước, lại đỡ lão Hồ ra, bà đi qua vườn hoa, đi vào trong biệt thự, cũng hỏi lão Hồ: "... Từ bờ biển trở về, có bị lạnh không? Ở nhà đã nấu canh xong rồi, tôi bưng lên cho ông, ông uống một hớp trước đi?"
"Không cần, bà bận thì bà cứ làm đi, tôi ở trong vườn hoa một lát." Lão Hồ nói.

"Vậy phải mặc nhiều một chút, tôi vào phòng ngủ lấy khăn choàng lông cừu đang treo trên giá ra cho ông, ông khoác đi." Bà lão nói xong bèn đi vào phòng, lại đi ra, trên tay đã có thêm một chiếc khăn màu cà phê.

Bà khoác khăn quàng lên đầu gối của lão Hồ đang ngồi dựa vào ghế trong vườn hoa, lại quay người vào nhà.

Tối hôm nay còn rất nhiều việc.

Bởi vì ra ngoài đón người, mới nấu canh, chưa đun thức ăn, cũng chưa ngao thuốc.

Không thể ngắt thuốc thang của lão Hồ được.

Người đã già, bệnh này bệnh kia đếm không hết, một lần không uống thuốc cũng là chuyện lớn.

Đúng rồi, ngày hôm nay còn đến bờ biển hóng gió, hay là, tối nay tắm bồn, lại thả thêm một gói thuốc xua đuổi khí lạnh?

Bà giống như một chú ong thợ, tất bật bận bịu trong tổ ong cực lớn này, một khắc cũng không hết việc.
Cho đến lúc rảnh rỗi sau khi đun thức ăn xong rồi chuyển sang sắc thuốc, bà mới lơ đãng ngẩng đầu, nhìn thấy hai người đang đứng trong vườn hoa từ cửa sổ mở rộng.

Lão Hồ.

Cùng với một cô gái trẻ tuổi.

Bọn họ trốn trong góc khuất được bóng cây che lại, không cho người khác nhìn thấy, bàn tay già nua nhăn nheo tóm chặt lấy bàn tay trẻ trung nhẵn nhụi.

Trên cổ tay trẻ trung lại trắng nõn mềm mại giống như ngó sen còn đeo vòng tay phỉ thúy xanh biếc lấp lánh.

"Ùng ục ùng ục —— ùng ục ùng ục —— "

Thuốc sôi rồi, nước thuốc trào ra khỏi bình sứ, chảy xuống từng hàng nước mắt màu nâu sền sệt dọc theo miệng bình.

*

Cô gái đeo vòng tay phỉ thúy cất tiếng hát, bước chân nhẹ nhàng, dáng vẻ mềm mại khi đạp lên bóng đêm, giống như đang múa cùng bóng đêm. Cô vén mái tóc dài đến eo nhỏ, quẹo vào một con hẻm sau cây cổ thụ ——
Hẻm nhỏ rất ngắn, khoảng năm mươi, sáu mươi mét, trong hẻm mở ba bốn cửa hàng chen chúc với nhau, nơi sâu nhất trong ngõ hẻm là một quán cà phê.

Bên cạnh quán cà phê là cửa hàng hoa, tường ngoài của cửa hàng hoa có trồng một dàn hoa tử đằng, đến khi vào mùa, tử đằng đậm nhạt khác nhau đều rủ xuống giống như bức tranh về tâm sự của thiếu nữ vậy.

Nhưng cuối đông đầu xuân—— lại kém sắc rất nhiều.

Đóa hoa tươi đẹp còn chưa nở, chỉ có cây xanh chịu rét chịu lạnh là còn có thể tô điểm vách tường xám đậm.

Cô đi ngang qua cửa hàng hoa, đẩy cánh cửa có tay vịn hình con mèo của quán cà phê.

"Meo —— "

Tiếng mèo kêu nháo nhác giống như sợ rớt lại phía sau truyền tới từ trong nhà, trong đó có một cô mèo toàn thân trắng như tuyết, chỉ có hai cái lỗ tai hơi nhuốm màu cà phê đang nằm nhoài trong giỏ mèo bên cạnh cửa quán, hai chân trắng như tuyết duỗi ra ngoài lưới treo, đệm thịt màu hồng phấn dưới lông suýt chút nữa đã chạm được hai má của cô gái.
"A!"

Cô gái kêu lên một tiếng, không phải sợ hãi, mà là bất ngờ.

Cô thành thạo mà ôm lấy con mèo này, ôm chặt vào trong lòng, nói với chủ quán: "Cục Tuyết lại nặng hơn rồi."

Đây là một cô mèo Ragdoll tên "Cục Tuyết", năm ngoài chủ quán mới mang đến, lúc mới đến vẫn còn nhỏ xíu, mà qua một năm đã nặng gấp hai lúc ban đầu, lại bởi vì luôn được khách hàng của quán săn đón, thế nên đã nuôi ra loại tính khí bễ nghễ cao quý của nữ vương.

"Mèo Ragdoll mà, lớn nhanh lắm." Chủ quán đang ở trong quầy bar ngẩng đầu lên, "La Tuệ, gần đây bận việc lắm à? Lâu lắm rồi không tới. Muốn ăn cái gì? Hay vẫn như cũ?"

"Bận chứ ——" La Tuệ ôm mèo đi tới cạnh bàn tròn trong quán rồi ngồi xuống, "Vẫn như cũ, bánh matcha nhân phô mai, thêm một ly Cappuccino, lại cho tôi thêm một phần thức ăn khô của mèo."
"Ngày hôm nay Cục Tuyết được cho ăn no rồi, cô lấy thêm nó cũng không ăn đâu." Chủ quán nhắc nhở, "Mỗi ngày khách tới quán, việc đầu tiên chính là muốn cho Cục Tuyết ăn."

"Không sao, cho mấy em mèo khác ăn cũng được, tôi thuộc đảng giàu tình thương mà." La Tuệ giương cằm, tuy nói là đảng giàu tình thương, nhưng cô vẫn thích con mèo Ragdoll này nhất, đặc biệt là đôi mắt xanh hoa ngô của mèo Ragdoll. Đôi mắt xanh này, đẹp giống như ngọc thạch vậy.

Mèo Ragdoll lười biếng đè lên tay cô, lông dài trắng như tuyết duỗi đến trên vòng tay phỉ thúy, màu lông trắng tuyết cực đẹp này, càng tôn lên vẻ rực rỡ của vòng tay phỉ thúy, giống như ngưng tụ được hồn phách của màu xanh biếc trên thế gian.

La Tuệ cũng cảm thấy cảnh này rất đẹp.

Cô lấy điện thoại di động ra, nhắm ngay vòng tay, "Tách" một tiếng ——
*

Một tiếng "ting" vang lên, là thông báo có bài đăng mới trên weibo.

A Khôn ngồi trước máy tính cũng được một lúc rồi, hắn cảm thấy đôi mắt hơi khô, bèn nhắm mắt lại dựa vào ghế chợp mắt. Giáo viên tiểu học đều ở nói mỏi mắt thì nhìn màu xanh lục, đúng là mệnh đề giả mà, hắn sống đến bây giờ, chưa từng cảm thấy cách này có tác dụng gì. Vừa nãy màn hình máy tính của hắn cũng có màu xanh, màu xanh quý giá thuộc về phỉ thúy.

Bức ảnh này là bức ảnh mới vừa đặt mua đồ của chủ nhân weibo "Phỉ Lãnh Thuý U Buồn". Kèm theo bức ảnh, chủ nhân còn đăng một đoạn caption.

【Lại không quản được tay, mới đặt mua cái vòng tay này, trước đây vẫn luôn chê màu xanh tầm thường, thích mua màu tím, màu hồng nhạt, màu trắng, kết quả tuổi càng lớn càng cảm thấy, mua phỉ thúy phải mua màu xanh! Không mua màu xanh thì còn gì là phỉ thúy nữa!】
A Khôn nghỉ ngơi khoảng năm phút, vệt xanh biếc xinh đẹp kia vẫn đang nhúc nhích qua lại trong võng mạc đen kịt, khiến hắn khó lòng quên được. Hắn mở mắt ra, kích chuột phải lưu lại hình ảnh, sau đó mới tra thuộc tính của nó.

Thông tin vị trí: số 172 phố Quan Hà - thành phố Cầm

A Khôn mở bản đồ, nhập số 172 phố Quan Hà, kết quả xuất hiện là một quán cà phê mèo. Lại dùng review của mọi người mà tra trang trí nội thất bên trong quán cùng đồ ngọt ngon nhất của quán. Đồ ngọt hàng đầu của quán là bánh matcha nhân phô mai, màu xanh nhạt rất giống với bức ảnh phía bên phải.

Phỉ Lãnh Thúy vẫn rất thích mèo nha, A Khôn nghĩ, nhưng đáng tiếc nhà cô không có mèo, chỉ có thể thỉnh thoảng đến quán cà phê mèo vuốt ve cho đỡ thèm tay. Cô gái trẻ không quá cẩn thận, không biết bảo vệ riêng tư, luôn thích đăng ảnh chưa qua xử lý lên mạng. So với Phỉ Lãnh Thúy, những người hay đăng ảnh đồ ăn có đủ các loại hiệu ứng ánh sáng ngược lại còn vô hình trung bảo vệ được riêng tư.
Hắn cầm điện thoại lên, chọn tài khoản Weibo bình thường tương tác khá nhiều với Phỉ Lãnh Thúy mà để lại bình luận.

【Đẹp quá đi mất, muốn có một cái, nhưng đáng tiếc không có tiền [khóc], chỉ có thể cầm bánh matcha bên cạnh vẽ một vòng tròn, làm bộ chính mình cũng có thôi.】

Không bao lâu Phỉ Lãnh Thúy đáp lại hắn.

【Oa! Anh cũng đang ăn bánh matcha à? Lúc nãy tôi cũng ăn, trùng hợp ghê! Nói nhỏ nhé, bánh matcha còn mang lại giá trị hạnh phúc cho con người cao hơn cả phỉ thúy ấy chứ. Đây là sức mạnh của đồ ngọt đúng không [chảy nước miếng]】

Thật ngây thơ, cô gái trẻ luôn có thể dễ dàng tiếp cận, dễ dàng lấy lòng như vậy đấy.

A Khôn mỉm cười, chụp lại đoạn trò chuyện này, lưu vào trong thư mục có tên là "Xanh Sáng", tất cả các bức ảnh trong thư mục này đều là dấu vết Phỉ Lãnh Thúy đã để lại trên mạng.
A Khôn lướt qua những số ảnh kia, chọn một bức ảnh về danh sách những người theo dõi Phỉ Lãnh Thúy.

Số người theo dõi của Phỉ Lãnh Thúy không nhiều, 103 người, lúc A Khôn nhàm chán đã từng truy cập vào tài khoản của từng người trong danh sách này. Người sống trong xã hội, bạn bè người quen chẳng qua cũng chỉ biểu đại quan hệ xã hội rối rắm phức tạp, chính sự đồng tình của các mối quan hệ xã hội này mới tạo thành bản thân con người. Mạng xã hội cũng vậy, một ID xa lạ không người hiểu rõ chỉ giống như cô hồn dã quỷ ở trên mạng, chừng nào được người ta biết tới, hai bên xây dựng quan hệ, nó mới có tính tất yếu trong mạng xã hội.

Phỉ Lãnh Thúy thích tử vi, cô vẫn luôn thích theo dõi các bloger xem lá tử vi, thỉnh thoảng cũng sẽ chuyển phát xin xăm. Phương thức cầu thần vái phật rất thú vị của phụ nữ trong xã hội hiện đại đã đơn giản hóa quá trình đến miếu cầu phúc của người lớn thành một bước xin xăm đơn giản. Thế nhưng bản chất nghiên cứu vẫn giống nhau, đều đang khẩn cầu một loại phản hồi hão huyền.
Mèo thì không cần phải nói rồi, Phỉ Lãnh Thúy theo dõi 5 blogger chơi game di động, khi cô chơi game đều không đề phòng mà dùng cùng một cái ID, nếu không phải một trong số những game đó không thể trực tiếp tìm theo ID, A Khôn còn có thể trở thành bạn tốt trong tất cả các game mà cô chơi. Nhưng A Khôn ghét chơi game, việc phải check in đúng giờ mỗi ngày đều giống như đang bị công ty game bức bách làm công mỗi ngày vậy. A Khôn không thích cảm giác này, cho nên sau khi trở thành bạn tốt, hắn đã ném hết tài khoản ném cho dân luyện thay.

Các cô gái trẻ luôn thích trang điểm, beauty blogger cũng là đối tượng theo dõi trọng điểm của Phỉ Lãnh Thúy. Hiện tại, phương thức mua sắm của mọi người cũng đã thay đổi, lúc trước mua hàng trên TV, hiện tại KOL chào hàng. Nhưng đây lại là tin tức tốt đối với A Khôn, hắn có thể căn cứ theo bài đăng Weibo mà Phỉ Lãnh Thúy đã nhấn like hoặc chuyển phát gần đây mà phán đoán dạo này cô mua mỹ phẩm mới nào, lại cảm thấy hứng thú với cái gì, hắn từng một lần lớn mật mà đặt hàng trên Taobao, gửi cho cô một con gấu bông, gấu bông được gửi đến, Phỉ Lãnh Thúy tưởng là bạn bè dành bất ngờ cho cô, còn đăng Weibo hỏi là ai.
Taobao thật tốt. Hoàn toàn tạo được bất ngờ nặc danh.

Đúng vậy —— A Khôn biết địa chỉ của Phỉ Lãnh Thúy.

Chuyện này rất đơn giản.

Phỉ Lãnh Thúy từng một lần bỏ lỡ hai bộ mô hình không tái sản xuất nữa, A Khôn dùng nick phụ nhắn với cô nói hắn có, trên thực tế lại tìm người bỏ ra giá năm ngàn tệ thu mua một bộ. Qua lần này đã có được địa chỉ của Phỉ Lãnh Thúy. Số điện thoại cùng địa chỉ của đối phương đều là thật, nhưng tên lại là giấu đầu hở đuôi viết "Phỉ Lãnh Thuý U Buồn". Nhưng chuyện này sao có thể làm khó A Khôn, A Khôn tìm một hôm thứ bảy mà đến trạm chuyển phát nhanh dưới nhà cô, báo bốn số cuối trong số điện thoại của cô, như vậy đã dễ dàng nhìn thấy tên thật của cô trong chuyển phát nhanh của Tmall —— Cô tên La Tuệ.

--------------------------------------------