Lời Nói Dối Chân Thành (1 - 200)

Chương 184




Câu chuyện khởi đầu từ một vùng biển mù sương...

Không ai biết bọn họ đã lênh đênh trên biển bao lâu, xung quanh đều là sương mù mịt mờ, họ ngồi trên một chiếc thuyền tam bản nho nhỏ, thuyền tam bản đã đưa bọn họ đi thẳng về phía trước, tiếp tục đi về phía trước... Nhưng phía trước chẳng có gì cả, lênh đênh lâu như vậy vẫn chỉ có sương mù, nhìn tới nhìn lui, vẫn là sương mù, ngay cả mặt nước trên biển cũng bị sương mù bao phủ.

Bọn họ trên không nhìn thấy trời, dưới không nhìn thấy biển, trái phải trước sau, cũng chỉ mịt mờ không rõ.

Mọi người vừa đói lại vừa mệt, như thể sắp chết trong màn sương vô danh này, chết trên con thuyền tam bản chật hẹp này. Mà trong hoàn cảnh sống dở chết dở đó, nước biển bỗng nhiên đưa tới một cái tay nải.

Từng đôi mắt nhìn chằm chằm lên chiếc tay nải này, trong từng đôi mắt tràn ngập ánh sáng xanh lục yếu ớt của người sắp chết.

Tay nải bị vớt lên, thuyền trưởng gấp gáp không thôi mà mở tay nải ra.

Chỉ thấy tay nải mở ra, bên trong là một chiếc túi xô màu đen.

Túi xô màu đen lại bị mở ra, bên trong có mấy tầng lụa sáng màu.

Ba lần như thế, vật được gói gém cẩn thận bên trong đã hiện ra trước mắt mọi người.

Đó là một cái ống tre, nhưng không phải ống tre bình thường, trên vỏ xanh của ống tre được vẽ thếp vàng, điêu khắc chạm rỗng, cũng không biết tinh xảo cỡ nào, lúc này ống tre bỗng tự mình mở ra, chia làm ba khúc, ở khúc giữa đặt một pho tượng thánh mẫu, hai bên trái phải của thánh mẫu có các đại tướng đang ngồi, đại tướng mặt mày hung ác, dữ tợn uy vũ, thánh mẫu lại phần phật tiên khí, phong thái ngời ngời.

Mọi người nhìn chằm chằm tượng thần kia, chỉ cảm thấy trong làn sương mù giăng kín trời biển, pho tượng thánh mẫu này vô cùng chói mắt, giống như lộ ra tiên âm du dương, kim quang mơ hồ, dị hương thoang thoảng.

"Là Ma Tổ nương nương đấy! Nương nương thánh đức từ bi, trẻ mãi không già!"

Nhắc tới cũng lạ, rõ ràng không phải ai cũng biết đến Ma Tổ nương nương, nhưng thời khắc này, không biết là ai đã điều khiển miệng của mọi người, mọi người lập tức trăm miệng một lời mà kêu lên.

"Trời không tuyệt đường sống của người!" Thuyền phó nhất ở bên cạnh thuyền trưởng vừa mừng vừa sợ, "Chỉ cần có thể mời nương nương xuất hiện, chúng ta có thể được cứu rồi!"

"Nhưng... Làm thế nào mới có thể mời được nương nương xuất hiện đây?" Một giọng nói sợ hãi vang lên, thủy thủ trong đoàn người lộ ra dáng vẻ hoảng sợ bất an.

"Xưa nay muốn cầu thần phải cúng tế, hay là chúng ta làm lễ đi, nương nương nhìn thấy lòng thành của chúng ta, nhất định sẽ hạ phàm giúp đỡ." Trong đoàn người, người quản lý lên tiếng.

Nhưng trên con thuyền tam bản nho nhỏ này, mọi người hai tay trống trơn, lấy đồ cúng từ đâu ra đây?

Ngay lúc mọi người hết đường xoay xở, mặt biển vốn bình yên như nước đọng bỗng lăn tăn rục rịch như nước sôi, thuyền trưởng kinh ngạc nói: "Đàn cá bên dưới đang tập trung lại, chúng nó đang chở vật gì đó!"

Những thứ này nổi lên trên, đầu tiên là thân người, sau đó là tay chân, cuối cùng là khuôn mặt của người chết.

Khuôn mặt tái nhợt của người chết kia, tất cả mọi người đều vô cùng quen thuộc, chính là khuôn mặt của thuyền trưởng!

Chuyện gì đây?

Thuyền trưởng rõ ràng còn đang sống sờ sờ trên thuyền tam bản, vì sao lại biến thành thi thể, lại xuất hiện trong biển, người đã chết trong biển chính là thuyền trưởng sao? Người đang sống trên thuyền tam bản cũng là thuyền trưởng sao?

Thuyền trưởng hoang mang mà nhìn thi thể của chính mình, người chung quanh ngơ ngác nhìn thuyền trưởng, đúng lúc mọi người không biết phải làm sao, người quản lý đột nhiên vỗ tay cười to: "Tôi biết rồi!"

"Cậu biết cái gì?" Thuyền trưởng vội vàng hỏi.

"Cúng tế quan trọng là thành tâm, còn gì thành tâm hơn là dâng lên chính chúng ta cho nương nương?" Người quản lý nói.

Câu nói này đúng là mưu trí tuyệt diệu, chỉ điểm đúng đường, mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ.

"Tôi hiểu rồi." Thuyền trưởng nói, "Tôi phải dâng hiến chính mình cho nương nương."

Hắn nói làm liền làm, giơ tay mò cơ thể của mình, nhìn chung quanh, nhìn kỹ một lúc lâu, đột nhiên duỗi tay vành miệng, kéo đầu lưỡi ra khỏi miệng.

Đầu lưỡi kia đỏ mỏng, mềm nhũn, kéo đến nỗi thuyền trưởng thở hồng hộc, cuối cùng kéo nguyên cả lưỡi ra, dứt khoát cắt đứt đầu lưỡi của mình, dâng lên trước mặt nương nương.

Chờ thuyền trưởng làm xong việc này, sóng biển cuồn cuộn lại hiện ra hai thi thể, lúc này là thi thể của thuyền phó nhất cùng phó lái.

Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người lập tức tin vào lời mà người quản lý đã nói, thuyền phó nhất cùng phó lái vội vã vớt thi thể của chính mình lên.

Thuyền phó nhất cùng phó lái đồng thời vớt lên thi thể của chính mình, vừa hay có một con cá thu đao trên thi thể, ngược lại cũng tiện tay, bọn họ liền dùng cá thu đao làm dao, mổ bụng rạch bụng, móc ra thận của mình rồi dâng lên.

Sau đó lại có thêm một thi thể, là thi thể của thủy thủ vừa lên tiếng khi nãy, thủy thủ sức lớn, muốn chơi trội nên đã chặt đầu của chính mình, đập đầu một phát thật mạnh, đập ra khe nứt, lại móc sạch mọi thứ bên trong, bỏ vào trong biển cọ cọ rửa rửa, bỏ cái đầu rỗng tuếch vào trong bát, cung cung kính kính dâng lên trước người nương nương.

Tiếp theo là người quản lý, thi thể của người quản lý xuất hiện, hắn cũng vớt thi thể của chính mình lên.

Hắn nhìn trái nhìn phải, rung đùi đắc ý, mổ xác ra, xả hết máu bên trong, lại xối nước biển lên trên, trộn lẫn hai thứ vào với nhau rồi chạm ngón tay vào, viết chữ trong hư không, lẩm bẩm vài từ, cung thỉnh nương nương:

"Trời trong xanh, đất hoang vắng, thuyền đơn lẻ lối tiêu điều không thôi"

Ngày đó trời tối hơn, sấm sét ầm ầm, rồng bạc nhảy múa; gió càng mạnh hơn, sóng lớn ngập trời, xoáy nước cuồn cuộn.

"Gió vòng quanh, vòng tới phía trước, xua đuổi tà ma"

Gió nổi lên, nhưng không phải gió lớn, mà là một làn gió mát không biết từ đâu tới, gió mát áp đảo gió lớn.

"Ánh sáng của thần minh hiện lên, đánh bay hồn phách của ma quỷ"

Chân trời nứt ra một cái khe, giống như một bàn tay khổng lồ vô hình, nhẹ nhàng đẩy đi lớp sương mù dày đặc, ánh mặt trời tràn xuống từ trong khe hở.

"Ma Tổ nương nương mau hiển thần thông!"

Một tiếng cuối cùng, người quản lý cất cao giọng, tiếng nói sắc nhọn như gà trống kêu to.

Thế nhưng dù Ma Tổ nương nương đã tỏa ra hào quang, nhưng vẫn chưa hiện thân. Mọi người biết rõ là do chưa đủ đồ cúng, bởi vì trong biển còn có thi thể, từng thi thể lần lượt nổi lên còn nhanh hơn lúc trước, xuất hiện liên tục.

Những người còn lại lập tức khí thế ngất trời mà bắt tay vào làm, cắt bỏ nguyên phần thịt lành lặn trên từng người, lại xâu những miếng vụn vặt thành xiên thịt, còn cắt thêm một chút làm thịt băm, cùng dâng lên như thế.

Cuối cùng, sương mù tản ra, bầu trời trong xanh, kim quang lấp lánh, hình bóng của một vị tiên tử yểu điệu yêu kiều xuất hiện giữa bầu trời, đó chính là Ma Tổ nương nương!

Nương nương ngồi trên đám mây: "Các ngươi muốn xin chuyện gì?"

Mọi người bái lạy: "Xin nương nương cứu mạng!"

Nương nương: "Nhân định thắng thiên, các ngươi không cần xin ta, tự mình có thể cứu lấy mình. Đi thuyền cần buồm, lột da làm buồm, không phải là có thể thoát khỏi cảnh khốn khó rồi sao?"

Mọi người đều cảm thấy vui vẻ, thế nhưng khi nhìn thấy thi thể rải rác của chính mình, bọn họ lại bắt đầu do dự.

Đúng lúc này, nương nương chỉ tay về phía trước, chỉ thấy sóng biển dâng trào, chín thi thể nguyên vẹn trôi tới từ phía sau thuyền tam bản. Đoàn người mừng rỡ, vội vàng kéo thi thể nguyên vẹn đến mép thuyền tam bản, bắt đầu lột da.

Lột da cũng không phải là một công việc dễ dàng, tỷ như thuyền trưởng, người quản lý, những người này vừa lột đẹp lại lột nhanh, nhưng cũng có vài người không lột xuống được, đành phải nhờ những người làm tốt hơn giúp đỡ.

Sau một phen như thế, những bộ da bị kéo xuống rồi để chung vào một chỗ bỗng liền lại, giống như một cánh buồm da có hàng trăm miếng vá.

Làm nhiều chuyện như vậy, đoàn người vốn vừa đói vừa mệt đã tiêu hao toàn bộ chút sức lực cuối cùng trên cơ thể, ngồi phịch trên thuyền tam bản không thể động đậy, cũng ngay lúc này, mọi người đều chợt ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của thức ăn.

Bọn họ nhìn về phía tỏa ra mùi thơm, lại nhìn thấy thi thể lác rải rác của chính mình, hương thơm bắt đầu tỏa ra từ trên những thi thể này, thế nhưng thi thể sao lại tỏa ra mùi thơm của thức ăn được?

Mọi người liếc nhìn lần nữa, thi thể vẫn là thi thể, thế nhưng nhìn kỹ lại, rõ ràng không phải thi thể, mà là lợn, là dê.

Từng người một, béo thì là lợn chết, lợn chết nở nụ cười ngốc nghếch; gầy thì lại là dê chết, dê chết sụp mí mắt xuống.

"Đây là bữa tiệc toàn thịt lợn lẫn thịt dê, có thể ăn được!" Người quản lý vội vàng kêu lên.

Mọi người không cần người quản lý dặn dò thêm, đã sớm không nhịn được, thuyền trưởng cúi đầu trước, gặm một miếng đầu lợn.

Con lợn kia rì rà rì rầm, còn vẫy vẫy tứ chi.

"Ngon lắm, ngon lắm!" Thuyền trưởng không tiếc khen ngợi, miệng chảy đầy mỡ.

Những người còn lại cũng không nhịn được, mời thuyền trưởng trước, lại nhường thuyền phó nhất, cuối cùng mới nghe người quản lý sắp xếp, có lợn ăn lợn, có dê gặm dê, sau một bữa nhồi nhét đầy bụng, càn quét sạch bay, mọi người đã cơm nước no nê, lúc này, đám lợn, dê bị gặm đến rơi rụng lác đác lại tập hợp với nhau, trở về đám lợn, đám dê nguyên vẹn, bơi vào trong biển, đi ra đằng trước, dẫn dắt thuyền tam bản; mà chín thi thể bị lột da kia lại dần dần hòa vào trong nước, qua chốc lát, mặt biển bỗng xuất hiện một đóa hoa sen rất lớn, hoa sen nâng thuyền tam bản, cứ vừa nâng vừa đỡ như thế, chiếc thuyền tam bản vừa mới gian nan đến nỗi sắp vỡ tan tành trong sóng gió khi nãy bỗng đạp gió rẽ sóng, vững như thái sơn, sương mù vốn cũng không thoát được kia cũng hoàn toàn biến mất, có thể nhìn thấy bờ từ đằng xa!

Mọi người lại nhìn lên trời, nương nương trên bầu trời đang mỉm cười hiền từ.

Nụ cười kia đẹp như vậy, chân thật như thế, khiến người hận không thể lập tức quỳ xuống, dâng lên tâm can, quỳ bái nương nương!

*

Khi câu chuyện thật dài được viết hết lên trên trang word trắng tinh, ánh mắt Triệu Vụ nhìn Lam Lan tràn đầy hoài nghi, Kỷ Tuân cảm thấy, nếu không phải cô gái này thật sự bị cắt rách cuống họng, có khi Triệu Vụ còn liệt đối phương vào hàng ngũ những phần tử ngoan cố, xảo quyệt.

Cuối cùng, Triệu Vụ vẫn tha cho Lam Lan một đường sống, không chất vấn câu chuyện này là thật hay là giả, chỉ hỏi Lam Lan: "Lúc Hồ Khôn kể câu chuyện này cho cô, có nói thêm gì không? Hoặc là trong quá trình sinh sống với Hồ Khôn, cô có nhìn thấy thứ gì khiến cô nhớ lại câu chuyện này hay không?"

"Không có." Lam Lan mệt mỏi mà vùi vào gối của giường bệnh, chiếc gối kia cũng chỉ là một chiếc gối có kích thước bình thường, nhưng nhìn cô thậm chí còn nhỏ hơn chiếc gối kia, "Những gì tôi biết..."

Người với người có thể thân mật da thịt với nhau, nhưng người với người làm sao có thể thân mật linh hồn với nhau đây?

Đôi mắt của Lam Lan lộ ra hoang mang.

"Cũng không nhiều..."

Triệu Vụ quan sát đôi mắt của Lam Lan, lại hỏi: "Cô còn muốn nói gì không?"

Lam Lan im lặng lắc đầu, viết lên trang word: "Về vụ án, các anh đều biết hết rồi."

"Thế lão Hồ thì sao?" Kỷ Tuân đột nhiên nói, "Cô có muốn nói gì về lão Hồ không?"

Lam Lan ngước mắt lên.

Bọn họ vào trong này đã lâu như vậy, nhưng hình như đây là lần đầu tiên mà người phụ nữ trên giường bệnh để lộ cảm xúc.

Nhưng cảm xúc kia cũng chỉ như một ngọn nến sắp tắt, nhẹ nhàng lay động vài lần đã biến mất.

Lam Lan lại cúi đầu, nhìn vào màn hình máy tính.

Màn hình đang ở trước mắt cô, bàn phím đang ở dưới ngón tay cô, con trỏ vẫn nhấp nháy như trước, có vẻ như nhiều lần cô muốn gõ chữ, nhưng lần nào cũng không thành câu... Cuối cùng, chuyện gì cũng không nói được.

Rời khỏi phòng bệnh, mọi người đi chung với nhau, Kỷ Tuân lên tiếng trước: "Mọi người cảm thấy câu chuyện này như thế nào?"

Hoắc Nhiễm Nhân: "Không giống như nhất thời bịa ra."

Đội phó vò đầu, thiếu kiên nhẫn nghĩ những chuyện linh ta linh tinh này: "Hai cậu thật sự đọc câu chuyện kia một cách nghiêm túc ư? Tôi đọc đến một nửa đã thấy ghét ma quỷ thần phật, không ra làm sao cả nên đứng ở bên cạnh, trố mắt mà ngủ gà ngủ gật."

"Câu chuyện này khá thú vị." Triệu Vụ lại nói thế này, trong phòng bệnh, hắn vẫn bày ra vẻ không tin cô ăn nói linh tinh, mà vừa ra khỏi phòng bệnh, hắn đã để lộ sự cẩn thận cùng khôn khéo của mình, xưa nay nếu đội trưởng đã thông minh, vậy thì chắc chắn đội phó sẽ ngu dốt, "Hồ Khôn đâu có viết tiểu thuyết để kiếm cơm, ông ấy rảnh quá viết câu chuyện vớ vẩn này làm gì? Có thể bán lấy tiền sao? Hơn nữa, ông lão này chắc chắn không đơn giản, suy rộng ra một chút, có khi những gì ông ấy viết lại là vụ án đã xảy trong hiện thực..."

May mà đội phó không uống nước, nếu không, một hớp nước ga mặn đã phun lên mặt Triệu Vụ rồi.

"Cậu cũng không nhìn xem có bao nhiêu người đã chết trong câu chuyện kia, tính sơ qua đã mười mấy người, cách chết còn không giống nhau, đây là vụ án nào? Án lớn động trời! Cậu thật sự muốn xử lý một vụ án rúng động cả nước đấy à?"

Triệu Vụ bình tĩnh lau đi nước miếng trên mặt, không châm chọc đội phó nữa, chuyển sang hỏi Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân: "Hai người từng gặp Hồ Khôn khi còn sống, cảm thấy ông ấy thế nào?"

"Hình như lão Hồ rất thích kể chuyện." Kỷ Tuân phân tích khách quan, "Lúc ở chùa Đại Diệp đã kể câu chuyện giấu thi thể trong bụng đầy âm u quỷ quái cho chúng tôi, nhưng so với câu chuyện trước mắt thì có vẻ nhỏ bé tầm thường hơn nhiều. Hiện tại, mặc dù trong câu chuyện này có bóng dáng vốn có của thần thoại Ma Tổ, nhưng phương thức xử lý thi thể lại nhiều kiểu nhiều loại, nội dung chi tiết quá tiêu chuẩn, có thể khẳng định không phải viết vu vơ."

Nếu không phải vu vơ, vậy hẳn là có mục đích cụ thể.

"Muốn xem hai câu chuyện này rốt cuộc là thật hay giả... Hiện tại cũng không hỏi được lão Hồ, chỉ có thể xem xem có thể tìm được thi thể giấu trong chùa miếu hay không, nếu như có thể tìm được..."

Nếu câu chuyện giấu thi thể trong bụng là thật, vậy thì câu chuyện này cũng có thể là thật.

Mọi người vừa đi vừa trò chuyện, đã ra khỏi bệnh viện, nhìn thấy ánh mặt trời.

Ánh mặt trời vừa chiếu vào, câu chuyện có vẻ âm u quỷ quái vừa nãy liền hóa thành một làn khói đen, biến mất không còn tăm tích.

Triệu Vụ cùng đội phó đi đến bãi đậu xe lấy xe, Kỷ Tuân đứng dưới ánh mặt trời một lát, ngẩng đầu nhìn lại tòa nhà bệnh viện.

Cửa sổ của tòa nhà hoặc đóng hoặc mở, một cánh cửa trong số đó, thuộc về Lam Lan.

"Lam Lan có yêu lão Hồ không?" Kỷ Tuân nói.

Anh giống như đang hỏi Hoắc Nhiễm Nhân, lại giống như đang tự hỏi mình.

Một cô gái trẻ, sẽ yêu một người đàn ông đáng tuổi ông nội mình sao?

Nếu như yêu, vậy vì sao người yêu chết rồi, cô lại không báo thù, không báo cảnh sát?

Nếu như không yêu, cùng đường mạt lộ, vì sao cô không nắm chặt lấy một tia hi vọng sống cuối cùng mà lão Hồ để lại cho cô, lại muốn nắm chặt một tia yêu cuối cùng của người đã mất?

Có lẽ, chính Lam Lan cũng không có cách nào trả lời được.

- ---------------------------