Long Ngạo Thiên Xuyên Nhầm Sách

Chương 90




Ngự Hàn cho rằng câu này của Tạ Tư Hành mang theo ý khinh thường.

Để chứng minh mình nói được làm được, y chau mày hỏi: “Anh thấy tôi hối hận bao giờ chưa?”

Chỉ cần y đã nói, từ trước tới nay đều chưa từng thay đổi.

Y bảo không hối hận thì là không hối hận.

“Vậy à.” Tạ Tư Hành cười trầm, cánh tay vòng bên hông y cũng siết theo: “Vậy thì tốt.”

“Bớt xem thường người khác đi.” Ngự Hàn lười biếng nói: “Anh có mánh gì dùng được cứ lôi ra hết cho tôi.”

Ngự Hàn nghĩ kỹ rồi, nếu Tạ Tư Hành đã tự tin như thế, dù mình nhường hắn ba chiêu cũng không sao.

Ngự Hàn hạ quyết tâm muốn cho Tạ Tư Hành chứng kiến thần thái cao thủ của y, tin tưởng nói: “Lát nữa anh có kêu mệt, tôi cũng sẽ không dừng lại đâu đấy.”

“Ừ.” Tạ Tư Hành cười mờ ám, nhỏ giọng nói: “Em cũng nhớ lấy.”

“Anh nói gì?!”

Ngự Hàn chưa từng đấu khẩu thua ai bao giờ: “Sao tôi phải nhớ…”

Y đang muốn phản pháo lại giọng điệu bất kính của Tạ Tư Hành, nhưng không chờ nói hết, người phía sau đã ra tay.

Tiếng sột soạt vang lên, tay Tạ Tư Hành dần xê dịch.

Hệt như thú dữ trong rừng núi sau khi phát hiện được nơi đột phá thì lập tức rời khỏi lãnh địa an toàn thuộc về mình, bước thẳng qua bụi gai và trở ngại, quanh quẩn tìm hiểu một nơi mình không biết, tham lam nhòm ngó báu vật cất giấu bên trong.

Trong bóng tối, tất cả các giác quan đột nhiên trở nên nhạy cảm.

Mệnh mạch liên quan tới tính mạng bị người khác nắm trong tay nhưng không thể tránh thoát hay vùng vẫy.

Những lời còn lại trong miệng Ngự Hàn đều bị chặn ở cổ họng, yên lặng nuốt xuống.

Trong lúc Ngự Hàn cảm nhận động tác cuối cùng của hắn, chỉ nghe thấy giọng khàn khàn nóng bỏng của hắn, ngậm vành tai y nói: “… Muốn làm chính diện không?”



Trong căn phòng tối tăm.

Ánh trăng khuất sau đám mây không biết từ lúc nào, không còn ánh sáng yếu ớt chiếu sáng mặt đất.

Dù khuôn mặt mờ ảo không rõ nhưng Ngự Hàn vẫn nhân lúc người đàn ông nâng mắt mà thấy sự hung ác như sói trong đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, lại nhanh chóng bị những cảm xúc nồng đậm khác che đi, nhanh đến mức Ngự Hàn tưởng đây chỉ là ảo giác.

Ngự Hàn liếc mắt ra cửa sổ, nhìn bóng cây đen chập chờn bên ngoài.

Cây vào mùa đông đều trụi lá, thỉnh thoảng có vài chiếc lá cô đơn bị gió thổi rụng, xoay một vòng rơi vào bể bơi trong sân nhà y làm gợn từng đợt sóng nhẹ, trôi nổi một hồi lâu trên mặt hồ, cuối cùng chìm xuống đáy.

Ngự Hàn không nói cho Tạ Tư Hành biết mình từng xuống bể bơi trong lúc hắn đi công tác.

Nước bể mùa đông quả thật rất lạnh, nhưng tố chất cơ thể Ngự Hàn tốt, có thể bơi trong đó rất lâu.

Dần dà y không còn thỏa mãn với việc chìm nổi nữa.

Ngự Hàn biết lặn sâu, cho tới tận giờ chưa từng biết cảm giác chết đuối là gì, nhưng vào khoảnh khắc nào đó chìm trong nước, y đã cảm nhận được rõ.

Dòng nước lạ lẫm dồn dập ùa vào ngực mang đến trải nghiệm ngạt thở tới cùng cực đầy mới lạ, cũng khiến y lơ lửng như lá cây, chuyển động theo độ cong gió, dập dờn mấy vòng trên mặt nước rồi nặng nề chìm xuống.

Nhưng vào lúc y sắp không thở nổi, một đôi tay vươn xuống nước kéo y lên ôm vào ngực.

Ngự Hàn thu lại ánh mắt nhìn ra cửa sổ, thở ra một hơi đầy nóng bỏng.



Khi Tạ Tư Hành ra khỏi phòng tắm, Ngự Hàn đã nghiêng người xoay đi, không biết đã ngủ hay chưa.

Hắn nhìn bóng người đen như mực nằm trên giường, thầm mỉm cười, nhấc đôi chân dài đi qua.

Lại nằm vào vị trí thuộc về mình, Tạ Tư Hành thuận tay kéo người kia tới gần sát.

Có lẽ Ngự Hàn mệt thật nên y không phản ứng lại, hắn dễ dàng kéo người từ sát mép giường qua, nhẹ nhàng ôm vào ngực.

Tạ Tư Hành cụp mắt nhìn, chạm phải người nào đó mệt mỏi nhắm mắt, hắn lại thấy buồn cười.

Rõ ràng đã đến thời khắc quan trọng lại cố chấp không chịu thả lỏng, thậm chí miệng còn ép hắn cố gắng hơn, cũng không biết lấy đâu ra tính bướng như thế.

Cuộc đối thoại điên đảo như vậy lặp lại nhiều lần, mệt mỏi cũng là bình thường.

Không biết nghĩ đến điều gì, đôi mắt Tạ Tư Hành tối sầm, vươn tay lau đi lớp mồ hôi mỏng trên chóp mũi y.

Cơ thể nhiệt độ được làm lạnh xuống vừa phải, Tạ Tư Hành ôm lấy y, cảm giác nơi nào đó trong lòng cũng được lấp đầy, cực kỳ thỏa mãn.

Ngự Hàn trong ngực bỗng mở mắt, xuyên qua bóng đêm nhìn thẳng vào hắn.

“Sao thế?” Tạ Tư Hành vươn tay, vén sợi tóc mướt mồ hôi trên trán y.

Ngự Hàn: “Tôi đỉnh không?”

“..”

Dường như Tạ Tư Hành bị câu hỏi của y chặn họng không trả lời nổi, dừng một hồi mới nói: “Đỉnh.”

Câu khen đầu tiên cất lên, những lời còn lại cũng suôn sẻ ra khỏi miệng: “Cực kỳ đỉnh, tôi chưa thấy ai đỉnh như em.”

Ngự Hàn hừ khẽ: “Còn cần anh nói à?”

Đây là đáp án y đã đoán ra từ trước, không có gì phải bất ngờ.

Ngự Hàn híp mắt hỏi: “So với anh thì sao?”

“Đương nhiên là em hơn.” Tạ Tư Hành thuận miệng nói: “Tôi không kiên trì được lâu, cũng không ra được nhiều lần vậy.”

“Xem như anh biết thân biết phận.” Ngự Hàn ngáp một hơi, nói: “Hôm nay xem như anh hời, hôm khác tôi sẽ không nương tay.”

Tạ Tư Hành bật cười, nói: “Đừng để hôm khác, bây giờ tiếp luôn được không?”

Ngự Hàn: “…”

Ngự Hàn: “Tôi buồn ngủ rồi.”

Tạ Tư Hành ừ một tiếng, giấu đi ý cười, thong thả nói: “Vậy ngủ đi.”

Ngự Hàn nhanh chóng nhắm mắt lại, có lẽ y mệt thật, một lát sau đã vang lên tiếng thở đều đều.

Tạ Tư Hành ôm lấy y, nương theo hơi thở trầm nhẹ của Ngự Hàn ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, khi Tạ Tư Hành rót nước quay về thì Ngự Hàn đã tỉnh.

Ngự Hàn nằm dang tay chân hình chữ đại trên giường, đôi mắt nhìn lên trần nhà không biết đang nghĩ gì, hàng mày chau lại.

Nghe tiếng Tạ Tư Hành tiến đến, y nghiêng đầu nhìn qua, trong mắt dần tập trung, yên lặng rơi lên người hắn.

“Anh dậy từ khi nào?” Ngự Hàn khó khăn trở mình quay về phía Tạ Tư Hành, lười biếng hỏi.

Tạ Tư Hành đi qua: “Trước lúc em dậy mười phút.”

“Ồ.” Ngự Hàn thất thần ứng lời, ngồi dậy khỏi giường, xoa xoa lên bụng: “Đói.”

Tạ Tư Hành cười tủm tỉm: “Uống cốc nước ấm trước rồi xuống tầng ăn cơm.”

Ngự Hàn không đáp lời, nhìn thoáng qua bàn tay đang cầm cốc nước.

Tay áo sơ mi xắn lên tận khuỷu, trên cổ tay còn đeo chiếc đồng hồ đắt tiền, ngón tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng cầm chiếc cốc trong suốt, mu bàn tay có gân xanh nối dài lên cánh tay trông cực kỳ mạnh mẽ.

Đây là bàn tay đã từng ký vô số hợp đồng trăm triệu, tối qua thăm dò y khiến y thất thần.

Ngự Hàn bỗng thấy khát, đôi mắt nhìn lướt qua lập tức dời đi, nhận lấy cốc nước ngửa đầu uống ừng ực.

Một cốc nước cạn thấy đáy, y thuận tay đưa ra, Tạ Tư Hành vươn tay nhận lấy, hỏi: “Bây giờ xuống ăn cơm chưa?”

“Đến phòng gym đã.” Ngự Hàn đang cảm giác sức lực trong người không có chỗ xả, nhảy xuống giường đi thẳng ra ngoài.

Nhìn bóng lưng ngập tràn sức sống của y, Tạ Tư Hành cong môi.

Hồi phục nhanh thật.

Ngự Hàn tập trong phòng gym một tiếng, sau khi ra ngoài lại ăn bữa sáng phong phú, khỏe hơn cả lúc vừa dậy.

Tạ Tư Hành đi gọi điện về, thấy y đang ngồi bên cạnh bàn, đi qua vờ thản nhiên hỏi: “Đêm nay em có hẹn không?”

Ngự Hàn ngẫm nghĩ: “Không có.”

Hôm nay lịch làm việc của y kín sạch giờ, nhưng đêm đến lại không bận.

“Ừ, vậy chờ tan ca tôi sẽ tới đón em.” Tạ Tư Hành mỉm cười: “Đi thôi.”

Ngự Hàn: “Đi đâu?”

Tạ Tư Hành: “Đưa em đi làm.”

Ngự Hàn thoáng dừng lại: “Có cần phải vậy không?”

Thịnh Cảnh và công ty Tạ Tư Hành nằm ở hai hướng khác nhau, dù ban đầu Tạ Tư Hành “không ngại gian khó” đưa y đi, nhưng về sau lại phái cho Ngự Hàn một chiếc xe riêng, về sau hắn rất ít khi đưa y tới công ty.

Tạ Tư Hành lời ít ý nhiều nói: “Cần.”

Sáng nay hắn mới để ý tới tin nhắn đêm qua Phó Nhàn gửi, cũng không biết Phó Nhàn bị cái gì chọc phải, gửi một mẩu truyện ngắn giật tít cho hắn, còn điên cuồng ám chỉ hắn.

Tạ Tư Hành chau mày đọc hết, cảm thấy hiểu lầm Phó Nhàn dành cho hắn khá sâu đậm.

Nhớ đến tin đồn bên ngoài dạo gần đây, hắn nghĩ quả thật cần phải đích thân làm sáng tỏ một chút.

Thấy Tạ Tư Hành kiên trì như vậy, Ngự Hàn không nói gì nữa, ngồi chung một xe với hắn.

Chiếc xe chạy thẳng tới Thịnh Cảnh, trên xe Ngự Hàn vẫn đọc tin buổi sáng như thường lệ, bỗng thoáng thấy một cái tên quen thuộc.

Là tin liên quan tới nhà họ Phong.

Ngự Hàn xem xong chợt trầm ngâm, quay qua hỏi Tạ Tư Hành: “Dạo này anh có nghe tin gì về Phong Cảnh Dư không?”

Tạ Tư Hành nghiêng đầu nhìn y, bình thản như không: “Có, sao vậy?”

Phong Cảnh Dư được phái đến công ty nhánh, tin tức liên quan về hắn ở thành phố A tức khắc ít đi rất nhiều, tuy nhiên Tạ Tư Hành vẫn có cách nắm rõ tình hình hiện tại.

Phong Cảnh Dư vốn là người có hi vọng kế thừa xí nghiệp gia tộc nhất, lại vì liên tục phạm sai lầm trong cả công việc lẫn đời sống dẫn đến bỏ lỡ rất nhiều cơ hội cho tập đoàn họ Phong, khiến bố hắn hoàn toàn thất vọng, đày hắn đến công ty nhánh.

Bây giờ tập đoàn họ Phong do em trai Phong Triệu của Phong Cảnh Dư nắm quyền.

Từ trước tới nay Phong Cảnh Dư và Phong Triệu không hợp nhau, hai người âm thầm đấu đá đã lâu, đó giờ đều là Phong Cảnh Dư chiếm thế thượng phong, nhưng một khi hắn thất thế, hổ xuống đồng bằng bị chó bắt nạt, nghe nói Phong Cảnh Dư ở công ty nhánh bị chèn ép rất cực khổ.

Mặc dù gia cảnh Phong Cảnh Dư vẫn còn đó, những người bên ngoài không dám làm quá lố nhưng âm thầm ném đá thì không thiếu.

Bài báo Ngự Hàn vừa đọc viết về Phong Triệu.

Trước đó Phong Triệu bị Phong Cảnh Dư đè đầu cưỡi cổ, có thể thấy năng lực của gã cũng chẳng ra làm sao, chắc hẳn tập đoàn họ Phong vào tay gã sẽ không khá lên là bao, tuột dốc không phanh là chuyện hiển nhiên.

Ngự Hàn và Tạ Tư Hành nhìn nhau, nhìn ra ý hóng vui từ trong mắt đối phương.

Bọn họ không cần ra tay đã có thể đoán được thế sụp đổ của một tòa nhà chọc trời.

Ngự Hàn nhíu mày: “Anh hỏi tôi đêm nay có hẹn không là vì muốn ăn bữa cơm chúc mừng điều này à?”

“Muốn ăn mừng với em là thật.” Tạ Tư Hành cười nói: “Nhưng không phải là vì điều này.”

Ngự Hàn: “Thế thì là gì?”

Tạ Tư Hành lẳng lặng nhìn y.

Ngự Hàn như nhìn ra điều gì trong mắt hắn, nói: “Dù sao cũng không phải ăn mừng tôi qua anh giúp tôi thủ…”

“Không phải.” Tạ Tư Hành cứng đờ, nhanh như chớp chặn đứng lời y, xác nhận tài xế ngồi hàng trước không để ý tới bọn họ mới nhắm mắt lại, bất đắc dĩ nói: “Sao em lại nghĩ vậy.”

Ngự Hàn nhíu mày: “Thế thì là gì?”

“… Không có gì, chỉ là muốn đi chung với em.”

Nếu nhất định phải nói lý do thì đó là vì buổi hẹn đến nhà hàng tầng cao nhất lần trước tạm thời bị hoãn do Ngự Hàn đi công tác, cho nên bây giờ hắn định dẫn Ngự Hàn đi lại.

Công ty Thịnh Cảnh gần ngay trước mắt, lo Ngự Hàn sẽ nói điều chấn động khác, Tạ Tư Hành quay mặt đi: “Đến nơi rồi.”

Ngự Hàn ờ một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Chiếc xe đáp xịch dưới tầng Thịnh Cảnh, Ngự Hàn vừa xuống xe, lại phát hiện Tạ Tư Hành cũng theo xuống.

Ngự Hàn hoang mang nhìn hắn, dùng ánh mắt hỏi thăm hắn có ý gì.

“Dẹp tan hiểu nhầm giữa người ngoài với chúng ta.” Tạ Tư Hành mỉm cười nhìn lại y.

Ngự Hàn không nghĩ nhiều, hàng mày dãn ra: “Biết rồi, anh đang muốn nhìn thần thái làm việc xuất thần của anh đây chứ gì?”

Tạ Tư Hành không phủ nhận: “Vào chung chứ?”

“Ừ, đi thôi.”

Ngự Hàn quay đi trước, Tạ Tư Hành theo sát phía sau.

Sau khi đi vào Thịnh Cảnh, dọc đường đều có nhân viên nhiệt tình chào hỏi với Ngự Hàn, đủ để chứng minh địa vị cao và hình tượng thân dân của y trong công ty.

Ngự Hàn có thể đọc rõ tên từng nhân viên, thậm chí còn có thể nhớ tình hình gần đây của bọn họ, lúc chào hỏi đồng thời quan tâm mấy câu.

Tạ Tư Hành đích thân nhìn thấy cảnh ấy, cuối cùng mới hiểu vì sao toàn nhân viên Thịnh Cảnh đều chui vào nhóm chat ẩn danh thờ phụng Ngự Hàn như thần tượng.

Người như Ngự Hàn quả thật rất đáng để mọi người yêu thích.

Tạ Tư Hành dịu dàng nhìn bóng lưng Ngự Hàn chăm chú, thong thả đi phía sau y, nhìn mỗi nhân viên sau khi bắt chuyện cùng Ngự Hàn nhìn thấy hắn chợt thay đổi biểu cảm.

“Chào, chào giám đốc Tạ.” Một nhân viên nơm nớp lo sợ lên tiếng chào hỏi.

Tạ Tư Hành gật đầu: “Ừ, đừng để ý tới tôi.”

Hợp đồng đã được ký, hắn không đến đây với thân phận người cầm quyền mà là người nhà của Ngự Hàn.

Tạ Tư Hành ôm suy nghĩ ấy, đi đường cũng cực kỳ vui vẻ.

Tới trước cửa phòng làm việc của Ngự Hàn, nơi làm việc của Ngôn Sở ở gần đó, cậu ta nhìn thấy Ngự Hàn thì lập tức đứng lên: “Chào giám đốc Ngự!”

Ngự Hàn gật đầu cười: “Chào buổi sáng.”

Ngôn Sở đang định nói thêm, đáy mắt liếc thấy cơ thể cao to rắn rỏi sau lưng Ngự Hàn, nhất thời không nói nên lời.

Tạ Tư Hành bình thản như không, ánh mắt thoáng lướt qua cậu ta rồi nhanh chóng chuyển đi chỗ khác.

Ngôn Sở giật mình, năng lực nhìn mặt nói chuyện của cậu ta rất mạnh, trước đây cậu ta có thể nhận ra hình như Tạ Tư Hành không thích mình cho lắm, nhưng hôm nay xem xét lại thì có vẻ hòa hoãn hơn?

Ngôn Sở không biết rằng, chỉ vì một câu nói của Ngự Hàn, cậu ta đã được Tạ Tư Hành âm thầm xếp vào hàng em út.

Nếu đã không phải quan hệ thù địch, lại là cấp dưới được Ngự Hàn yêu mến, tất nhiên Tạ Tư Hành có thể đối xử hòa hoãn hơn.

Đi vào văn phòng, Ngự Hàn ngồi xuống ghế của mình, ngẩng đầu hỏi Tạ Tư Hành: “Đưa xong rồi, chừng nào anh đi?”

“Không vội.” Tạ Tư Hành cũng tìm chỗ ngồi xuống, tiện tay cầm đồ trên bàn quan sát.

Nhanh như vậy đã rời đi, sao có thể dẹp bỏ tin đồn.

Ngự Hàn thấy thế cũng không quan tâm hắn, hừ một tiếng rồi tập trung xử lý công việc.

Y vô tư làm việc, không chú ý tiếng động bên cạnh, đến mức không nhận ra Tạ Tư Hành thả đồ xuống, bắt đầu nhìn y từ lúc nào.

Ngự Hàn lúc làm việc luôn cực kỳ nghiêm túc, đôi mắt cụp xuống, ngón tay thon dài nhanh chóng lật qua lật lại tài liệu trước mặt, dáng vẻ tập trung khiến Tạ Tư Hành không đành lòng lên tiếng làm phiền.

Thấy điện thoại rung lên liên tục, hắn lấy ra nhìn thoáng qua.

Phó Nhàn: [Nghe nói cậu tới công ty hở?]

[Cậu muốn làm gì? Không được dùng sắc quấy phá giám đốc Ngự của chúng tôi!]

[Không được, nhất định tôi phải tới xem, đảm bảo an toàn cho giám đốc Ngự]

Tạ Tư Hành cười khẩy, trả lời: [Đừng tới, cẩn thận lại thấy điều không nên thấy]

Phó Nhàn: [… Đồ vô sỉ!]

Nói thì nói thế, Phó Nhàn biết ngay Tạ Tư Hành rảnh rỗi trả lời mình chắc chắn là vì bị Ngự Hàn làm lơ.

Đáng đời, ha ha!

Tạ Tư Hành không nói nhảm với Phó Nhàn nữa, mở khóa màn hình nhưng lại bất cẩn nhấn vào nhóm chat ẩn danh.

Nhóm chat “Ngự Đế xuất chinh” ——

[Mọe, hoàng hậu nương nương được ra khỏi lãnh cung từ bao giờ thế?]

Tạ Tư Hành: “…?”