Lúm Đồng Tiền Nhỏ Của Em

Chương 46: Ăn cơm




Ăn cơm

Edit: Qing Yun

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ, ngay sau đó có người thấp giọng gọi.

"A Từ, dậy ăn cơm."

Hứa U không ngủ, lúc này nghe thấy động tĩnh liền mở mắt ra. Cô giật giật thân mình, phát hiện cơ thế mình bị người ôm vào trong ngực.

Tạ Từ chưa tỉnh, hơi thở nóng ấm vững vàng phun ở cổ cô. Cánh tay vòng lấy eo cô, cằm lại chống lên gáy cô.

Hoàn toàn là tư thế chiếm hữu.

"Muốn ăn cơm rồi." Hứa U kéo tay cậu xuống.

Cô vừa động Tạ Từ liền nhấc chân đè cô lại, hoàn toàn ngăn cản động tác của cô. Phản ứng nhanh chóng không giống người vừa tỉnh ngủ chút nào.

Hứa U thấy cậu tỉnh thì không còn cố kỵ nữa, cô chống tay ngồi dậy, xốc chăn lên muốn xuống giường.

"Đợi chút, gấp cái gì?" Tạ Từ ngáp một cái, giữ chặt cổ tay cô.

Hứa U cũng không để ý đến cậu, chính mình ngồi cong lưng ở mép giường, dùng một tay khác đi giày. Vừa mới đi xong đã bị người phía sau túm trở về, cô không kịp phòng ngừa mà ngã vào đệm giường mềm mại phía sau.

Tạ Từ trở mình chống tay bên tai cô.

Ánh mắt hai người giao nhau, cậu cúi đầu, dùng chóp mũi cọ cọ mũi cô, mới vừa tỉnh ngủ nên yết hầu có chút khàn khàn, "Ai, Hứa U, hỏi em vấn đề này?"

Hứa U liếc mắt, quay mặt đi, nhí mày đẩy người phía trên ra, "Vấn đề gì, cậu đừng đè tớ."

"Chậc, em thật không kiên nhẫn."

"Tôi chỉ muốn hỏi..." Tạ Từ nhanh chóng cúi đầu, cọ môi vào làn da ửng đỏ dưới cổ cô, "Sao em lại thích tôi như vậy?"

- -

Bàn ghế gỗ, trên vách tường có treo đèn màu vàng. Quán ăn Tứ Xuyên này trang hoàng rất đẹp, đồ ăn cũng không tồi, đều là nơi Tạ Từ và Tống Nhất Phàm từng tới.

Hứa U đi theo Tạ Từ ra ngoài. Bên ngoài rất náo nhiệt, đồ ăn đã được mang lên đầy bàn, chỉ là vẫn chưa bắt đầu ăn, mọi người đang chờ bọn họ.

Trong phòng hơi nóng, Tạ Từ cởi áo khoác ném sang một bên.

Một bạn nam nhìn thấy đầu tóc Tạ Từ hơi xù, tinh thần cũng không tốt lắm bèn mở miệng trêu đùa, "Tình hình chiến đấu rất kịch liệt đi, bị bệnh mà không biết tiết chế hơn à?"

Vốn Tạ Từ đang ngồi xem Hứa U lau bát đũa, nghe thấy vậy thì quay đầu lại nhìn người vừa nói: "Cậu có bệnh?"

Người nọ tự động ngậm mồm.

Không khí đông cứng trong vài giây.

Tống Nhất Phàm ngồi đối diện ra tới giảng hòa, hi hi ha ha cười nói: "Mày điên à Nghê Minh, có bạn nữ ở đây mà sao mày ăn nói bậy bạ thế, không tốt chút nào."

Dù sao người tới đa phần đều không quen, náo nhiệt một chút cũng tốt, Tống Nhất Phàm gọi mọi người đến làm quen một vòng, có mấy người mang theo bạn gái, bạn gái lại mang theo bạn thân, cuối cùng thành một đống người.

"Bên cạnh Tạ Từ là bạn gái đúng không, hình như chưa từng gặp bao giờ."

Nói chuyện chính là bạn gái của Từ Hiểu Thành, tên là Tôn Tiểu Tuyết. Cô từng học ở lớp 9 hồi lớp 10, sau đó chuyển sang lớp 5. Nhưng vì quan hệ của Tạ Từ và Từ Hiểu Thành nên ngày thường Tôn Tiểu Tuyết vẫn hay ra ngoài chơi cùng bọn họ, cô ta quen không ít người trong nhóm nhưng chưa bao giờ nhìn thấy Hứa U.

"Lớp chúng ta, kỳ trước mới chuyển tới."

"À... Tên là gì?"

"Hứa U."

"Oa, thì ra là cô ấy!" Tôn Tiểu Tuyết nhận ra.

Đây chính là người từ kỳ thì hồi tháng 9 đến bây giờ, chưa lần nào rớt khỏi ba vị trí đầu tiên trên bảng thành tích, có thể nói là đại danh đỉnh đỉnh, ngay cả giáo viên cũng thường xuyên nhắc đến.

Cũng không biết Tạ Từ làm sao mà theo đuổi được nữ học bá tâm cao khí ngạo... Khâu Thanh Thanh lúc trước cũng vậy...

Tôn Tiểu Tuyết chửi thầm trong lòng.

"Nhưng mà..." Cô chọc tay Từ Hiểu Thành, hạ giọng: "Cậu có cảm thấy Hứa U giống Đặng Dĩnh không?"

Từ Hiểu Thành đang chơi bài, cậu không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi: "Đặng Dĩnh là ai?"

Cậu chuyên tâm chơi trò chơi, trong lúc nhất thời không để ý đến âm lượng, giọng nói khá to.

"A... Cái gì?"

Đặng Dĩnh đang nói chuyện với người bên cạnh, bị người đâm đâm cánh tay, cô quay đầu, khóe miệng mang theo ý cười.

"Kêu cậu kìa." Có người nói.

Khuôn mặt Đặng Dĩnh rất trẻ con, tóc mái bằng, làn da thật trắng, mắt to tròn. Cô ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt Tạ Từ đảo qua. Cô ta ngẩn ra hai giây mới phản ứng lại, mặt đỏ lên, cúi đầu cắn môi.

"Không có việc gì không có việc gì." Tôn Tiểu Tuyết cười, âm thầm véo đùi Từ Hiểu Thành.

Bắt đầu ăn cơm chiều, mấy người uống không ít rượu, ít nhiều đều lâng lâng. Tạ Từ không thoải mái, không ai rót rượu cho cậu, chỉ chạm cốc rồi thôi.

Vì thế Lý Kiệt Nghị và Tống Nhất Phàm cân hết, mặt hai người đều đỏ bừng. Uống rượu một hồi mới bắt đầu ăn cơm, thuận tiện nói chuyện phiếm.

Trần Kính cúi đầu chơi di động.

"Xem cái gì?" Lý Kiệt Nghị ngồi bên cạnh dán đến, giơ tay ra muốn cướp di động.

"Đậu xanh, cút!" Trần Kính phản ứng thật nhanh, lách người trốn sang bên cạnh.

Chỉ là Lý Kiệt Nghị nhìn thấy rồi, cậu ta ngồi lại chỗ ngồi, tấm tắc lắc đầu, "Ai da, nhắn tin với bạn gái?"

"Làm sao? Hâm mộ ghen tị hận?"

Trần Kính cất điện thoại, cầm đũa bắt đầu ăn cơm. Đang ăn, cậu ta gọi Hứa U ngồi cách đó không xa," Ha ha ha ha ha, lớp phó tiếng Anh, cậu cũng ở đây à?"

Điển hình của không còn lời gì để nói nhưng cố tình muốn nói.

"...A" Hứa U vẻ mặt mờ mịt.

"Tôi học cùng lớp với cậu đấy! Hai ta còn ngồi cùng tổ nữa, cậu ngồi trước tôi." Trần Kính hứng thú bừng bừng tiếp tục nói.

Hứa U không hé răng, nhìn dáng vẻ chính là không quen biết cậu ta.

Tống Nhất Phàm cười mắng, "Đệch, Trần Kính cậu không có mặt à, cậu là mua vào mà đòi so với người ta."

Trần Kính không quá để tâm, "Thì sao, cậu có ý kiến."

"Thành tích của cậu như vậy, đi lớp 0 làm gì?"

"Vì bạn gái?" Có người trên ghẹo.

Một người khác nói thêm, "Khâu Thanh Thanh đúng không?" Nói xong mới ý thức được cái gì, không khỏi liếc nhìn Tạ Từ một cái.

Cậu lại không nghe được, thấp giọng nói với Hứa U: "Tôi muốn ăn sủi cảo."

Hứa U gắp giúp cậu.

Trần Kính ở bên cạnh trợn trắng mắng "Mày bị tâm thần à, tao là bố tao ép vào, nói hun đúc tình cảm, liên quan cái lông gì đến Khâu Thanh Thanh."

Lý Kiệt Nghị ồn ào, "Lợi hại lợi hại, trong nhà Trần thiếu có tiền."

Mà mấy nam sinh đều cố ý chơi, chọc cho mấy bạn nữ xung quanh cười rộ lên.

Tạ Từ không có hứng thú với mấy trò nhàm chán của bọn họ, cậu ngồi bên cạnh, lười tham dự.

Lười biếng không muốn động đũa, cậu chọc eo Hứa U, thấp giọng nói: "Đút tôi?"

Hứa U lắc đầu. Cô vẫn luôn cúi đầu an tĩnh ăn cơm, hoàn toàn không hợp với mấy người bên cạnh.

"Làm sao vậy? Không vui?" Tạ Từ nhíu mày, chống khuỷu tay lên bàn, tiến đến nhìn biểu cảm trên mặt Hứa U.

Cậu thích hành động thân mật trước công chúng như vậy, Hứa U không quen. Cô né sang bên cạnh, bỏ đồ trên tay xuống: "Tớ đi WC."

Sau khi cô đi, biểu cảm trên mặt Tạ Từ trầm xuống rõ ràng.

"A Từ, sao thấy cậu với Hứa U hôm nay cứ quái quái, có phải hai người cãi nhau rồi không?"

Lý Kiệt Nghi ăn ngay nói thật.

Cậu thấy lúc ăn cơm Hứa U không nói lời nào, đoán có phải cô cảm thấy thế này rất phiền chán không. Rốt cuộc cô không giống bọn họ, khí chất thật sự không hợp. Khâu Thanh Thanh lúc trước cũng thế, không khác Hứa U là mấy, chẳng qua cô ta quản Tạ Từ quá nhiều, khiến Tạ Từ không kiên nhẫn, cảm thấy không thú vị liền chia tay. Nhưng không biết Tạ Từ bị sao, dường như rất thích Hứa U, có lẽ sẽ không dễ dàng chia tay như vậy.

Chỉ là nói thật, Lý Kiệt Nghị nhìn người rất chuẩn, Hứa U không giống những người khác. Cô rất thuần. Là thật sự thuần, cậu có thể nhìn ra được.

Hứa U thuần đến xương cốt, khó trách Tạ Từ té nhào trước cô.

Lý Kiệt Nghị tiếp tục nói chuyện câu được câu không với Tống Nhất Phàm. Trong lòng lại yên lặng cảm thán vì bạn tốt.

Con gái một khi nhẫn tâm thì có thể đùa chết người thích mình.

Tâm tình Tạ Từ không tốt.

Chỉ cần Hứa U hơi lạnh nhạt thì cả người cậu là bực bội khó kiềm chế. Hơn nữa cậu không biết mới qua một lúc thôi, Hứa U rốt cuộc bị sao vậy.

Đang lúc đau đầu, bên cạnh lại có người kêu to: "Từ ca Từ ca."

Tạ Từ ngẩng đầu.

Là Nghê Minh. Cậu ta cười hì hì, ánh mắt ái muội, "Tôi có chuyện này, lát nữa nói cho cậu."

"Nói luôn bây giờ đi."

"Không không không, bạn gái cậu sắp quay lại, không thể nói."

Nghê Minh nói gần nói xa, nhưng Tạ Từ hiển nhiên không có tâm tình đùa giỡn với người khác, cậu lười phản ứng lại.

Hứa U đi WC xong, ra ngoài rửa tay. Dòng nước ấm chảy qua lòng bàn tay, cô vớt nước hắt lên mặt.

Trong toilet chỉ có mình cô, an tĩnh quá mức, loáng thoáng có tiếng ầm ĩ bên ngoài truyền vào.

Cô nhìn chính mình trong gương, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt rất lớn, có dòng nước trượt xuống gương mặt.

Ai...

- -

Phó Tuyết Lê cơm nước xong liền trở về nhà. Dùng chìa khóa mở cửa ra, trên tay còn xách một hộp bánh kem, vừa giơ tay ấn chốt mở, trong phòng liền sáng ngời lên.

Cô vừa đổi dép lê vừa chơi di động.

"---má ơi!!!"

Phó Tuyết Lê bị người ngồi lẳng lặng trong phòng khách dọa sợ lui về phía sau một bước.

"Đã về rồi."

Hứa Tinh Thuần dựa lưng vào tường nhìn cô, ngữ khí thật nhẹ nhàng.

"Sao cậu lại ở đây?" Phó Tuyết Lê bước đến.

"Chờ cậu về."

Cậu nói, cúi người cầm hộp thuốc trên bàn trà, dùng ngón trỏ đẩy thuốc ra.

Phó Tuyết Lê quýnh lên, muốn ngăn cản cậu, "Cậu làm gì."

"Đừng nhúc nhích." Hứa Tinh Thuần rũ mắt, ấn bật lửa châm thuốc lên.

Cậu rất ít khi lạnh nhạt như vậy, thật sự làm Phó Tuyết Lê không dám động.

"Tớ..." Cô ngập ngừng muốn giải thích.

Hứa Tinh Thuần kiên nhẫn hút xong điếu thuốc, tư thế dường như không thay đổi chút nào.

Phó Tuyết Lê không dám nhìn cậu, trầm mặc hồi lâu, cô nghe được tiếng nói của cậu: "Hương vị không tốt, sau này đừng hút nữa."

- -

"Sao lại đi lâu như vậy?"

Tạ Từ đặt tay lên lưng ghế của Hứa U, mắt nhìn cô, tùy ý ném một lá bài lên bàn.

Hứa U nhỏ giọng nói, "À, tớ hơi khó chịu, cậu chơi trước đi, tớ ra ngoài gọi điện thoại cho mẹ."

Bọn họ vừa mới ăn cơm xong, Từ Hiểu Thành kêu người phục vụ đến dọn bàn lấy chỗ đánh bài.

"Ra bài đi, đừng chỉ lo nói chuyện." Tống Nhất Phàm thúc giục.

Tạ Từ đáp lại, nhưng lực chú ý lại dồn toàn bộ lên người Hứa U, cô lấy di động trong túi rồi đứng vào một góc yên lặng gọi điện thoại.

Đôi mắt Tạ Từ vẫn luôn nhìn bên cạnh, thất thần một thoáng, ván này cậu lại thua rồi.

"Không chơi."

Cậu ném bài xuống, thong thả nói.

Trần Kính xấu xa cười, "Tạ thiếu hôm nay phải chịu phạt rồi."

"Đã nói nếu thua thì thế nào?" Từ Hiểu Thành thu bài lại, "Quy định cũ hay là?"

Đáng thương nhất là Tống Nhất Phàm đang ngồi đối diện Tạ Từ, cậu căm giận nói: "Đệt, Tạ Từ càng chơi càng cùi, không bao giờ muốn cùng một nhóm với cậu nữa."

Theo quy định cũ, hai người thua phải rút K đỏ và K đen, nếu rút trúng K đen thì phải chơi đại mạo hiểm. Thấy trò chơi bên này kết thúc, cả nhóm người xúm lại xem.

"Tới tới tới, mấy bạn nữ cũng đến chơi đi." Trần Kính cười tủm tỉm.

Đặng Dĩnh tò mò, nhón chân hỏi: "Chơi cái gì?

Trần Kính vẫy tay, "Anh thích em gái như em đấy, đến đây, rút một cái."

Đặng Dĩnh nhìn Tạ Từ ngồi gần bên ngoài nhất, cô ta nhấp môi, tùy tiện rút một lá bài.

Đến phiên Tống Nhất Phàn, Từ Hiểu Thành gảy hai cái, "Nào, bên trái hay bên phải?"

"Bên phải."

Từ Hiểu Thành đưa lá bài bên trái cho Tạ Từ.

"Được rồi, đều biết bài của mình là cái nào rồi chứ?"

Trần Kính ngồi lên bàn, cười hạ lưu, "Xét thấy A Từ là người có gia thất, chúng ta không cần chơi quá kích thích, ai rút phải K đỏ thì ôm công chúa một bạn nữ rút phải cây A, vòng qua chỗ ngồi một vòng?"

Không ai phản bác.

Có bốn bạn nữ chơi, Đặng Dĩnh lật bài đầu tiên, bài vừa lật, bên người lập tức ồn ào.

Cô ta rút được A đỏ.

Tiếp theo là Tống Nhất Phàm, cậu ném bài qua một bên, nhún nhíu vai. Cậu rút phải K đen.

"----- oa!"

Không biết ai vươn tay đẩy Đặng Dĩnh đến bên cạnh Tạ Từ, cô ta lảo đảo vài cái, mặt đỏ bừng. Nhận ra ánh mắt mọi người đều đặt trên người mình, Đặng Dĩnh nhỏ giọng nói: "Tôi sao cũng được."

Đặng Dĩnh thoáng nhìn Tạ Từ, không biết cảm giác trong lòng là gì. Lúc trước cô nghe bạn thân kể về Tạ Từ, có tốt có xấu. Biết cậu hư, trong nhà có tiền, học tập không tốt, thay bạn gái còn nhanh hơn thay áo. Bị bạn bè nhắc đến rất nhiều lần, cô cũng bất tri bất giác chú ý đến cậu. Kỳ thật Đặng Dĩnh từng đi chơi với bọn họ vài lần, mỗi lần đều chỉ dám đứng xa xa nhìn Tạ Từ. Cậu không phải người có tính cách lãnh đạm, nhưng lại luôn khiến người cảm thấy không dễ tiếp xúc. Nhưng con gái ở tuổi này lại dễ thích con trai như vậy, cô ta cũng không ngoại lệ.

Đặc biệt là hôm nay nhìn thấy bạn gái của cậu giống mình như vậy, chua xót và ghen ghét trong lòng đột nhiên lên đến đỉnh. Giống như không cam lòng... Vì sao không thể là mình...

Mọi người đặt ánh mắt lên người Tạ Từ.

Cậu không nói lời nào, cũng không từ chối, trên mặt treo nụ cười như có như không.

Hứa U đi vào sau khi nói chuyện điện thoại xong, nghe được một người cười nói: "Các cậu đừng làm khó A Từ, lần trước chính vì muốn cậu ấy hôn người khác trước mặt Khâu Thanh Thanh nên người ta mới chia tay đấy, này lại muốn chơi đùa rồi."

Vì thế Hứa U đại khái đoán được bọn họ chơi trò chơi, Tạ Từ thua.

Hứa U đứng ở ngoài đám người, tầm mắt mọi người đều dừng trên người Tạ Từ, không ai chú ý đến nơi này. Dáng người cô lại nhỏ, thực dễ dàng bị mọi người che lấp.

"Tới không, ôm công chúa có gì khó chứ, người ta là con gái mà cũng đồng ý rồi kìa."

Phía trước có người bắt đầu thúc giục.

Hứa U biết điều cất điện thoại đi, bước chân nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Từ Hiểu Thành nhìn dáng vẻ của Tạ Từ, vốn dĩ muốn nói thôi. Kết quả mọi người làm loạn khiến ai cũng chờ đợi, không thể làm mất hứng mọi người, cậu ta bèn ngậm miệng.

Nhưng mà...

Mấy người ồn này này không bị ngu chứ, chẳng lẽ không biết tính tình Tạ Từ không tốt à, còn làm ầm ĩ như vậy....

Người hiểu Tạ Từ đều biết tuy cậu còn cười, chỉ là...

Tống Nhất Phàm vừa định nói bỏ đi thì nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt Tạ Từ biến mất.

Dưới lầu.

Hứa U đứng trong gió lạnh, trong tay nắm chặt di động. Cô kéo lại khăn quàng cổ, gửi cho Tạ Từ một tin nhắn.

- -- Tạ Từ, tớ phải đi về.