Mang Thai Với Cha Của Vai Ác

Chương 45




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Quán đồ chay Thoát Đơn” của Kiều Vãn Tình lúc khai trương cũng không làm nghi thức gì lớn hết, chỉ mua 6 lẵng hoa ở cửa hàng bán hoa đặt ngoài cửa. Sau đó mua một ít pháo đốt ngoài cửa, coi như là khai trương.

Ba ngày đầu khai trương quán, các món trong quán được bán với giá bằng 75% so với giá bình thường.

Vốn dĩ Kiều Vãn Tình định giảm 40% nhưng Cố Yến Khanh bảo cô không cần làm vậy. Mấy nay là Đoan Ngọ, vừa vặn thời tiết cũng không quá nóng nên nhiều người tới đây, bán với giá 75% so với bình thường là được rồi.

Không phải là tự thổi phồng nhưng các món chay của quán Kiều Vãn Tình ăn rất ngon, trình độ làm không hề kém so với đầu bếp bình thường. Kiều Vãn Tình được hai vợ chồng ông La bà La hướng dẫn, sau đó cô còn tự mình thử nghiệm xem nấu ăn ở lửa lớn bao nhiêu là đủ, gia vị cho như thế nào mới ngon miệng nên các món ăn ngày càng được hoàn thiện và ngon miệng hơn.

Đồ ăn ngon dù đắt cũng sẽ có người mua. Chứ đồ ăn không ngon kể cả giảm giá thì khách cũng không đến.

Cho nên quán cô nhất định sẽ có khách tới. Vì thế không cần phải giảm giá nhiều đến như vậy. Nhỡ đâu có quá nhiều khách thì sẽ không đủ người phục vụ.

Bây giờ quán cô cũng chỉ có hai đầu bếp. Một người là đầu bếp Kiều Vãn Tình thuê tới, người thứ hai chính là cô.

Còn người ghi món ăn và dọn bát đũa thì cũng chỉ có chị Tống cùng một người khác làm thuê theo giờ.

Cuối cùng chị Tống vẫn quyết định tới quán của Kiều Vãn Tình làm. Chị Tống nói chị biết giá trị con người của mình đáng giá bao nhiêu tiền. Trước kia lúc chị còn làm bên Nông Gia Nhạc chỗ bà chủ Thái thì bà chủ Thái luôn keo kiệt bủn xỉn không muốn tăng tiền lương cho người làm, còn lấy đó làm cớ để bọn họ tiếp tục cố gắng.

Chị Tống đương nhiên cũng đã nhìn thấu thủ đoạn của mấy người buôn bán mời chào mình đó rồi.

Còn Cố tổng, người mười ngón tay không dính nước mùa xuân* thì Kiều Vãn Tình không đành lòng để anh bán sắc mời chào khách hàng nên chỉ có thể để anh phụ trách trông Khẩu Khẩu.

*mười ngón tay không dính nước mùa xuân: ý chỉ không phải làm việc nhà bao giờ.

Cậu hai đã hoàn toàn hồi phục sức khỏe nên việc trong nhà cô giao hết cho cậu hai và mợ hai. Bà nội Kiều sợ người lạ nên cũng ở nhà thuận tiện trồng rau trông vườn luôn.

Trước kia miếu cũ nổi danh vì có tiếng “linh nghiệm”. Linh hay không thì chưa nói, nhưng có rất nhiều người tin.

Trải qua hơn hai năm đóng cửa sữa chữa, lại được chính phủ quảng cáo nên đến Tết Đoan Ngọ có rất nhiều chàng trai cô gái còn độc thân tới đây.

Nhưng mà……

Đến 11 giờ, Kiều Vãn Tình nhìn bên ngoài cửa hàng nhà mình vài lần. Cô thấy có du khách đứng ngoài cửa do dự một lát sau đó bỏ đi, buồn bực nói: “Sao lại chả có khách thế nhỉ?”

Cái này không hợp lý chút nào nha!

Thật ra cũng có người qua đây nhìn quán. Nhưng tâm lý của khách hàng thường là theo đám đông. Sau khi mấy người đó thấy quán không có ai thì có lẽ họ sẽ cảm thấy quán này không tốt nên không vào ăn nữa.

Thêm vào đó nhiều người tới đây sẽ tới các quán đặc sản để ăn đặc sản vùng này thay vì chạy đến một quán không có khách.

Trong lúc nhất thời, Kiều Vãn Tình cảm thấy thất bại.

“Không sao đâu, tí nữa sẽ có người.” Chị Tống cũng có kinh nghiệm rồi nên chị an ủi Kiều Vãn Tình, nói, “Bây giờ vẫn còn chưa tới giờ cơm mà.”

Nếu bây giờ là 10 giờ thì Kiều Vãn Tình còn có thể tự an ủi chính mình, nhưng bây giờ đã là 11 giờ rồi.

Những người tới miếu Nguyệt Lão leo cầu thang đã sớm đói bụng rồi.

Thêm vào đó, còn có hai cô gái tới quán của cô. Nhưng họ thấy quán ít khách, sau khi nhìn thực đơn xong thì chạy. Vì thế Kiều Vãn Tình càng cảm thấy thất bại hơn.

Mở quán rồi mới thấy không hề làm ăn tấp nập như trong tưởng tượng của cô.

“Nếu không em thuê mấy người tới đây?” Kiều Vãn Tình hỏi chị Tống. Có lẽ người ta đi vào mà thấy có khách thì sẽ ngồi lại ăn.

Chị Tống gật đầu nói: “Được. Lúc trước Thái Văn Tú cũng làm như vậy đó.”

Thái Văn Tú chính là tên bà chủ Thái của Nông Gia Nhạc.

Vốn dĩ Kiều Vãn Tình chỉ nói đùa thôi, không nghĩ tới chị Tống lại nói như vậy. Vì thế cô đặt Khẩu Khẩu xuống, gọi điện thoại cho Cố Yến Khanh đang ở bên kia xem tiến độ xây dựng biệt thự của mình, nhờ anh cùng trợ lý Trần Phong của mình đến đây làm khách để chào hàng.

Chỉ có hai vị khách thôi thì vẫn hơi ít. Đáng tiếc vốn dĩ hôm nay Đường Nguyệt Nguyệt cũng muốn tới thăm quán cô mới khai trương, nhưng cô nàng còn đang bận, chưa tới được. Nếu mà tới cũng có thể ngồi đó chào hàng.

Sau khi Cố Yến Khanh biết ý định của cô, nói: “Hay tôi gọi người đến cho em nhé?”

“Anh có người hả?”

“Đừng quên,” Cố Yến Khanh lấy điện thoại ra, “Tôi là chủ của một khách sạn ở nơi này.”

Vì thế nửa giờ sau, những người làm ở khách sạn mà đang không bận việc đều mặc quần áo bình thường rồi tới đây làm khách. Hơn nữa bọn họ còn ngồi ở vị trí gần cửa sổ làm quán đồ chay của Kiều Vãn Tình náo nhiệt hẳn lên.

Quả nhiên, theo tâm lý đám đông nên rất nhanh có một, hai, ba…… vị “khách lạ” tới đây.

Có lẽ cũng là do tới giờ cơm nên 12 giờ, phòng bếp quán đồ chay của Kiều Vãn Tình đã không theo kịp tốc độ gọi món của khách.

Đến tận 3 giờ chiều Kiều Vãn Tình mới đỡ eo đi từ trong phòng bếp ra. Quá mệt mỏi rồi.

Trước kia khi ở nhà nấu cơm, dù cô phải nấu một bàn lớn cũng chưa bao giờ cảm thấy mệt. Ngược lại cô còn cảm thấy thật vui vẻ. Với cô mà nói thì nấu cơm cũng là một việc tiêu khiển giải trí.

Nhưng đến khi mình làm đầu bếp, phải không ngừng xào rau, nấu thức ăn. Đôi khi 1 giờ còn phải xào 10 phần ăn giống nhau thì cô bắt đầu cảm thấy nhàm chán, buồn tẻ vì lặp đi lặp lại nhiều lần.

Hơn nữa sau mấy giờ nấu thức ăn liên tục, Kiều Vãn Tình chủ yếu đều xào rau, ngửi nhiều dầu mỡ rồi giờ không muốn ăn cơm nữa.

Trái lại với cô thì những người được thuê đến ăn vô cùng vui vẻ. Đặc biệt là vị đầu bếp cô mời tới kia. Đối phương ăn ngon lành như không bị 4 giờ đồng hồ nấu ăn liên tiếp ảnh hưởng đến khẩu vị.

Chuyên nghiệp và nghiệp dư đúng là không giống nhau.

Kiều Vãn Tình ăn qua loa một chút sau đó đi nghỉ.

Bên quán cô chỉ có một phòng nghỉ. Đây là do Kiều Vãn Tình sợ Khẩu Khẩu sẽ ngủ trưa tại đây, hoặc đôi khi mình bận xong muộn quá không trở về được nên mới chuẩn bị một phòng này. Vì thế những người được thuê làm trong quán cô chỉ có thể ngồi nghỉ ở trên bàn ăn.

Nhưng trước đó họ đều thống nhất với nhau rồi. Vì quán của Kiều Vãn Tình không gần nhà dân nên buổi tối sẽ ít người đến ăn, bọn họ có thể về sớm hơn nên tất cả mọi người đều đồng ý.

Khẩu Khẩu đã được Cố Yến Khanh ru ngủ rồi. Lúc cô đi vào không cẩn thận chạm phải cái ly trên bàn. Tuy rằng cô kịp thời bắt được không làm vỡ ly nhưng vì động tĩnh lớn lại đột ngột nên đã đánh thức Khẩu Khẩu đang nằm trên giường.

Khẩu Khẩu giật mình, hé nửa mắt, thằng nhóc này lúc bị đánh thức thì sẽ khó chịu nên nó vô cùng không cao hứng, trề môi làm bộ muốn khóc nhưng không khóc.

Kiều Vãn Tình vội đi qua vỗ vỗ vào lưng nó: “Bảo bảo ngoan, tiếp tục ngủ ngủ nào.”

“Ma ma.” Khẩu Khẩu nói giọng mũi, mơ hồ kêu “ma ma” rồi lăn vào trong ngực cô.

Kiều Vãn Tình ôm cậu, hôn hôn khuôn mặt mũm mĩm của cậu, nói: “Mẹ đây, bảo bối mau ngủ đi.”

Khẩu Khẩu cảm nhận được hơi thở quen thuộc của mẹ mình, lại an tĩnh lại, tiếp tục ngủ.

Kiều Vãn Tình chờ nó ngủ say rồi mới đứng dậy dọn chỗ nước vừa rồi mình làm đổ. Làm xong, cô đang định leo lên giường ngủ thì cửa phòng bị gõ vang.

Kiều Vãn Tình đi qua mở cửa thấy Cố Yến Khanh cầm một sọt tre đứng bên ngoài. Anh quơ quơ sọt tre trong tay, nhẹ giọng nói: “Dâu rượu.”

*dâu rượu:  



Kiều Vãn Tình đang không có khẩu vị nghe được hai chữ “dâu rượu” lập tức nuốt nước bọt. Cô duỗi tay nhận, mở nắp sọt tre ra. Cố Yến Khanh đã tri kỷ rửa dâu rượu rồi. Trên quả dâu rượu còn có nước lấp lánh đọng lại, thoạt nhìn cực mê người.

Kiều Vãn Tình duỗi tay cầm một quả nhét vào trong miệng.

Dâu rượu này đã chín nên có rất nhiều thịt quả. Cắn một miếng là cảm nhận được vị ngọt thanh của nó, vô cùng ngon.

“Ui, ăn ngon quá. Anh mua ở đâu đấy?”

“Ở bên miếu Nguyệt Lão có người bán, tôi mua hai sọt, sọt còn lại đưa cho mấy người ở ngoài.”

Kiều Vãn Tình không cho anh đứng ngoài bán sắc, anh cũng không thể giúp cô được cái gì. Lại thêm Khẩu Khẩu được ra ngoài vô cùng hưng phấn, chạy nhảy liên tục. Sau khi anh làm xong nhiệm vụ làm “khách hờ” của mình thì Cố Yến Khanh mang thằng nhóc này tới miếu Nguyệt Lão chơi.

Bây giờ là mùa dâu rượu kết quả, sẽ có người tới đây bán nên cũng không có gì kỳ lạ.

Với Kiều Vãn Tình thì nhận được sọt dâu rượu này giống như đưa than ngày tuyết*. Cô ăn thêm mấy quả nữa, cảm giác cả người đều như sống lại.

*đưa than ngày tuyết: giúp đỡ đúng lúc, đúng chỗ.

Cố Yến Khanh thấy cô thích, biết mình làm đúng rồi, nói: “Vào trong rồi ngồi ăn.”

Hai người ngồi xuống ghế trong phòng. Cả hai đều cố ý để ghế dịch ra xa giường phòng việc đánh thức Khẩu Khẩu. Cố Yến Khanh nói: “Nếu thấy tự mình xào rau mệt hay là em thuê thêm đầu bếp?”

Đúng là Kiều Vãn Tình cũng nghĩ như vậy, cô cũng không thể tự mình lo liệu hết quá nhiều việc. Làm bà chủ, chuyện cô cần làm còn nhiều hơn so với tưởng tượng của mình.

Nhưng bây giờ quán có nhiều khách đều là do bây giờ đang là dịp nghỉ lễ. Chờ sau khi kết thúc kỳ nghỉ thì mọi người sẽ trở lại đi làm, sẽ không có nhiều khách như vậy nữa, đến lúc đó nếu thuê người tới làm thì sẽ thừa người.

Nếu đầu bếp cũng có thể mời theo giờ thì tốt rồi.

Hơn nữa, cùng với trời càng ngày càng nóng thì người tới sẽ càng ngày càng ít. Nói không chừng đến lúc đó chỉ cần mình cô là có thể làm xong được tất cả các việc rồi, đừng nói đến là mời thêm người nữa.

“Không sao đâu, chỉ bận có hai ngày thôi. Sau đó sẽ lại nhàn ngay ý mà.”

Cố Yến Khanh biết cô đang lo cái gì, đưa ra chủ ý: “Cô chỉ cần thuê đầu bếp làm vào ngày nghỉ là được rồi, không cần thuê dài hạn.”

“…… Thế cũng được?”

“Chỉ cần tiền lương đủ hấp dẫn thì sẽ có người.”

Cô nửa tin nửa ngờ nhìn Cố Yến Khanh: “Anh đừng nói là anh đưa người của anh tới đây nhé?”

Kiều Vãn Tình không quá am hiểu về vấn đề này nên cô khá nghi ngờ không biết có phải Cố Yến Khanh sẽ tìm một người tới đây giả vờ diễn cho cô xem không. Nói là làm vào ngày nghỉ nhưng thật ra lại là thuê dài hạn, chỉ là một phần tiền lương thì Cố Yến Khanh sẽ trả cho người đó thôi.

—— Cố Yến Khanh có nhiều tiền nên anh căn bản không để ý chút tiền ấy.

Nhưng như vậy thì hết vui rồi.

“Sao lại thế được? Em phải biết rằng có những người làm công việc như vậy đấy,” Cố Yến Khanh duỗi tay lấy dâu rượu trên tay cô, “Tin tôi đi.”

Động tác thình lình của Cố Yến Khanh làm Kiều Vãn Tình giật mình muốn rút tay ra. Nhưng Cố Yến Khanh đã sớm lường trước đến động tác của cô, bắt lấy tay cô không cho cô rút ra. Trên mặt anh còn treo ý cười nhàn nhạt nhìn cô nói: “Bà chủ phụ trách xinh đẹp như hoa là được.”

Kiều Vãn Tình vẫn luôn mặc kệ tùy ý Cố Yến Khanh theo đuổi mình. Cô không quan tâm. Nhưng trong thời gian này quan hệ của hai người đều tiến triển theo tốc độ sên bò, ngay cả nắm tay còn chưa nắm. Bây giờ anh đột nhiên nắm lấy tay cô như vậy làm cô chẳng biết làm sao, tim đập như sấm.

Hóa ra cảm giác được người mình thích nắm tay là như thế này.

“Nếu thế để tôi thử xem.”

“Được. Em làm một thông báo tuyển dụng, dán ở cửa quán một tờ, tôi sẽ bảo người của khách sạn dán trước cửa một tờ nữa. Nếu như vậy thì có thể truyền thông tin rộng hơn một chút.”

Nhưng nơi này của bọn họ hẻo lánh như vậy, có lẽ làm vậy thì tác dụng cũng không lớn hơn bao nhiêu.

“Được.”

Kiều Vãn Tình đưa tay không bị anh nắm cầm dâu rượu lên. Cố Yến Khanh nắm lấy tay cô đưa vào trong miệng mình. Lúc anh cắn còn “không cẩn thận” đụng phải đầu ngón tay cô.

“……” Trong nháy mắt bị anh chạm vào, Kiều Vãn Tình cảm nhận được một dòng điện chảy trong người mình, lan từ đầu ngón tay cô đến toàn thân làm cả người cô tê dại một chút.

Cảm giác này thật sự quá kỳ lạ.

Người nào đó cố tình chiếm tiện nghi cô còn nhẹ nhàng vuốt v e đầu ngón tay cô, nói: “Thật ngọt.”