Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1119: Hồng phấn khô lâu




Diệp Thiếu Dương nói:

“Vậy còn có ý tứ gì?”

Thập Nương nói: 

“Diệp Thiên Sư có từng nghe nói điển cố hồng phấn khô lâu hay không?”

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, chưa đợi mở miệng, Tứ Bảo đoạt lấy câu chuyện nói:

“Phật gia có một lời đồn, năm đó Quan Thế Âm vì cứu vớt người lạc đường, hóa thân mỹ nữ, cùng họ giao cấu, ở thời khắc mấu chốt nhất... Ngươi biết, mỹ nữ đột nhiên biến thành khô lâu, làm người ta tỉnh ngộ, ý sau đại hoan hỉ chính là đại tịch diệt.” 

Diệp Thiếu Dương nghe vậy, hơi động tâm, nghĩ đến con non Hóa Xà kia, lúc ấy cũng là như thế đến hấp thụ máu thịt người ta, nhưng chỉ là hình thức hồng phấn khô lâu mà thôi, khác rất xa với điều Tứ Bảo nói.

Lập tức nói với Tứ Bảo:

“Đây chỉ sợ chỉ là đồn đãi, hơn nữa thực sắc tính dã, tôi không cảm thấy loại chuyện này là sai.” 

Tứ Bảo buông tay:

“Tôi cũng không tranh cãi phật pháp với cậu, trong kinh Phật chính là ghi lại như vậy.”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày, hỏi Thập Nương: 

“Không biết tiền bối vì sao hỏi tới điển cố này.”

Thập Nương nhìn hắn, bình tĩnh nói:

“Hồng phấn giai nhân, kết quả chẳng qua là một bộ xương khô, hoan hỉ một hồi, đến cuối cùng lại là vô tận tịch diệt, tất cả trốn không thoát số mệnh. Diệp Thiên Sư, thiên cơ ta cũng không thể hiểu thấu đáo, lời chỉ có thế.” 

Một ý thê lương kia trong lời nói của cô, làm tâm tình Diệp Thiếu Dương cũng chìm xuống, tuy không biết ngụ ý hồng phấn khô lâu kia, nhưng khẳng định không phải dấu hiệu tốt.

“Đa tạ tiền bối.”

Thập Nương thở dài, lại nói: 

“Diệp Thiên Sư, lúc trước ngươi từng khuyên ta, tự mình lựa chọn con đường, cho dù kết quả là công dã tràng, cũng không cần hối hận, dù sao còn có hồi ức, vẫn tốt hơn chưa từng có được. Hiện tại ta cũng muốn khuyên lại ngươi.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nói cám ơn, gọi mọi người trở về, đi một đoạn đường, phía sau truyền đến thanh âm Ngư Huyền Cơ:

“Đợi một chút!” 

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn, Ngư Huyền Cơ không biết đi ra từ bao giờ, tay cầm một cái gương ngọc, tới trước Nghiệt Kính Đài, đưa tay từ trong khí trắng trước mặt gương vớt một nắm, rót vào trong gương ngọc, tới trước mặt Diệp Thiếu Dương.

“Cái gương ngọc này được ta rót vào khí Nghiệt Kính Đài, chờ ngươi nhìn thấy hóa thân đó của ta, cô ấy tất nhiên không biết chân thân của mình, đến lúc đó ngươi phải dùng cái gương này soi cô ấy một chút, cô ấy cái gì cũng sẽ hiểu.”

Diệp Thiếu Dương tiếp nhận gương, nhìn nhìn, bề ngoài tầm thường không gì khác lạ, đem nó cất đi. 

Ngư Huyền Cơ và Thập Nương rất nhiệt tình nói lời từ biệt với Lâm Tam Sinh. Mắt tiễn bọn họ đi xa, Thập Nương lẩm bẩm:

“Tỷ tỷ, biển người mờ mịt, Diệp Thiên Sư này có thể tìm được hóa thân đó của ngươi không?”

Ngư Huyền Cơ nói: 

“Tất cả đều là cơ duyên, chuyện này đã ứng ở trên người hắn, tự nhiên có liên quan với hắn, hóa thân kia của ta, hẳn là ở bên cạnh hắn.”

Thập Nương vừa nghe, khẽ nhíu mày nói:

“Nếu là người thân cận với hắn, vậy thì phiền toái, đến lúc đó hắn nhất định làm việc thiên tư, không chịu giao người.” 

Ngư Huyền Cơ cười cười:

“Ngươi chỉ cho rằng cái gương đó ta là cho miễn phí sao, nơi đó trừ khí Nghiệt Kính Đài, còn rót vào một luồng thần niệm của ta, chỉ cần tìm được hóa thân kia, lập tức sẽ truyền thần cho ta, đến lúc đó hắn nếu hỗ trợ thì tốt, nếu không hỗ trợ, ta sẽ tự đi thu phục, có chuyện gì khó xử.”

“Vẫn là tỷ tỷ thông minh.” Thập Nương nghe nàng nói như vậy, hoàn toàn yên lòng. 

Đột nhiên, phía sau truyền đến một đợt dị động. Hai vị mỹ nữ cùng nhau quay đầu, thấy trong đầm nước dưới tàng cây hoa quế, một bóng người đứng lên, là một tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi, cả người long lanh trong suốt, tóc tán loạn, trên người không mặc bất cứ quần áo gì, toàn thân long lanh, tựa như phủ một tầng sương sớm.

Hai người bọn Ngư Huyền Cơ chính là tuần du thiên sứ, âm ty chính thần, liếc một cái liền nhìn ra chân thân của cô nương này, chính là một cây tiên thảo.

Thập Nương lập tức biết thân phận của nàng, kinh ngạc hỏi: 

“Ngươi độ kiếp rồi?”

Cô gái đó lắc đầu, nghiến răng, chớp đôi mắt đỏ bừng nói:

“Đều do đạo sĩ kia, phá ma chướng của ta, làm ta độ kiếp bất thành! Ta hận!” 

Lập tức cất tiếng khóc to lên. Hai người bọn Ngư Huyền Cơ tiến lên an ủi, dò hỏi, cô gái đem tình huống nói một lần.

Ngư Huyền Cơ nghe xong, liếc nhau với Thập Nương, nói với cô gái kia:

“Cái này cũng không thể trách hắn, hắn lại không biết con côn trùng xanh đó thật ra là ma chướng giúp ngươi độ kiếp, giúp ngươi bài trừ, cũng là ý tốt, chỉ là làm hỏng việc.” 

Cô gái hừ một tiếng, oán hận nói:

“Ta kệ hắn là tốt bụng hay là ác ý, cản ta độ kiếp, thù này không đội trời chung, ta nhất định phải giết hắn!”

Ngẩng đầu hướng Ngư Huyền Cơ và Thập Nương bái lạy nói: 

“Nhận được hai vị tiên nương chiếu cố ta mấy trăm năm, hôm nay độ kiếp bất thành, ta cũng thời cơ chín muồi, không cách nào tu hành nữa, hôm nay phải đi rồi!”

Ngư Huyền Cơ tiến lên, vỗ ba cái ở trên vai nàng, hoa quang hiện lên, trên thân cô gái có thêm một cái váy hồng, tóc búi thành hai vòng, nhìn qua giống tiểu thư khuê các cổ đại.

Mặt như hoa đào, răng trắng mắt sáng, cũng thanh thuần tú lệ. Ngư Huyền Cơ hài lòng gật gật đầu. 

Cô gái đánh giá cao thấp bản thân, cũng rất hài lòng đối với trang phục này của mình, hướng Ngư Huyền Cơ cười cười nói:

“Cảm tạ tiên nương. Cầu tiên nương lại đặt cho ta cái tên đi.”

Ngư Huyền Cơ, nói: 

“Ngươi vốn là Tử Linh Thu Thảo, uống sương tu luyện, đều lấy một chữ, gọi là Thu Lộ đi.”

Cô gái chưa kịp trả lời, Thập Nương nói:

“Thí dụ sương sớm, mặt trời lên thì khổ nhiều. Giọt sương trôi đi quá nhanh, ngụ ý không tốt.” 

Khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy một chuỗi giọt sương trên lông mi của cô long lanh tỏa sáng, lập tức nói:

“Giọt sương hiện ánh sáng trong suốt, ánh sáng chính là vĩnh hằng, gọi là Thu Oánh đi.”

Ngư Huyền Cơ cũng gật đầu, năm ngón tay vòng qua tua phất trần, bấm đốt ngón tay tính toán, lòng trầm xuống. 

“Thu Oánh... Hay, tên này hay!” Cô gái vỗ tay cười nói, đột nhiên lại nghĩ đến đạo sĩ chết tiệt kia, sắc mặt phát lạnh, hướng hai người bọn Ngư Huyền Cơ bái nói:

“Ta phải đi tìm đạo sĩ kia báo thù, hai vị tiên nương bảo trọng, tương lai gặp lại!”

Ngư Huyền Cơ nói: 

“Ngươi tạm thời đừng có gấp, đạo sĩ đó và ta còn có hẹn, chờ hắn xong xuôi việc ta dặn, ngươi lại đi trả thù. Ngươi đi làm quen nhân gian trước một chút.”

Thu Oánh bái tạ, hóa thành một làn khói tím, trực tiếp phá vỡ hư không Quỷ Vực rời đi.

Hai người bọn Ngư Huyền Cơ ngửa mặt nhìn. 

“Thời cơ chín muồi, hoa khô lá úa, ngươi có bù đắp lại ở trên việc đặt tên, cũng là vô dụng.”

Thập Nương nói:

“Vậy tỷ tỷ cần gì phải để cô ấy đi?” 

Ngư Huyền Cơ nói:

“Cô ấy lại ở thời khắc mấu chốt nhất của độ kiếp bị Diệp Thiếu Dương cắt ngang, nhất ẩm nhất trác, chẳng lẽ không phải số trời. Cô ấy nào có thể giết được Diệp Thiếu Dương, chỉ sợ đến cuối cùng... đem chính mình cũng giao ra.”

Thập Nương nghe thấy lời của nàng, đột nhiên nghĩ đến cái gì, đem tình huống Diệp Thiếu Dương lúc trước soi Lai Sinh Nguyên nói một lần, âm thầm ngạc nhiên nói: 

“Chẳng lẽ đây là số trời?”

Lập tức thở dài nói:

“Đại Diễn chi đạo năm mươi, không đến cuối cùng, ai biết kết quả.” 

Quay đầu nhìn thoáng qua cây hoa quế kia nói:

“Đi hái chút hoa, chúng ta làm chút bánh hoa quế.”

Thấy Thập Nương không hiểu, Ngư Huyền Cơ nói: 

“Chuyện người khác chớ đi quản, chúng ta đi gặp Diêm La vương, đánh tiếng trước, đến lúc đó mượn chút quỷ binh, đi bắt phân thân kia của ta.”