Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1140: Không biết bao giờ gặp lại (2)




Lời còn chưa nói xong, đám người Tiểu Bạch lập tức lại ngồi không yên, đứng dậy muốn lý luận với cô, Cao Cao lập tức bồi thêm một câu:

“Mọi người không cần kích động, đại vu tiên và Phi Phàm đều đã chết, cho dù tôi muốn, cũng không có ai đến chủ trì hiến tế.

Lui một bước mà nói, cho dù có người chủ trì, gia tộc bọn tôi tổn thất thảm trọng, không tìm được ba mươi ba đại vu đến phụ trợ làm phép, cũng là vô dụng, cho nên biện pháp này coi như bỏ đi, mọi người không cần lo lắng nữa.” 

Đám người Tiểu Bạch lúc này mới tỉnh táo lại, nhìn nhau, trên mặt đều mang theo chút ý cười.

Bọn họ biết, nếu biện pháp lấy mạng đổi mạng có thể làm, lấy tính cách Diệp Thiếu Dương, nói không chừng thật sự sẽ cam nguyện hy sinh chính hắn, đến lúc đó cũng không thể ngăn trở, như bây giờ tốt nhất, hoàn toàn chặt đứt hy vọng, cho dù ngươi muốn hy sinh cũng không có cơ hội.

Diệp Thiếu Dương cảm xúc hạ thấp nhìn Đàm Tiểu Tuệ nói: 

“Không có biện pháp nào khác sao?”

Cao Cao nói:

“Có, đại vu tiên lúc ấy từng nói, còn có một loại vu thuật, có thể khiến vu linh tín nữ sống lại, nhưng càng thêm khó có thể làm được, hầu như là không có hi vọng, cho nên từ bỏ.” 

Diệp Thiếu Dương lập tức có tinh thần hỏi:

“Vu thuật gì?”

Cao Cao lắc đầu: 

“Tôi không biết, có một số điển tịch vu thuật do gia tộc truyền thừa, chỉ có đại vu tiên có tư cách tìm đọc và tu luyện, đại vu tiên không nói tỉ mỉ, tôi tự nhiên không biết.”

Diệp Thiếu Dương nói:

“Vậy cô làm đại vu tiên đi, cô về đọc sách, sau đó lại tới tìm tôi, chúng ta cùng nhau nghĩ cách.” 

Cao Cao nhíu nhíu mày nói:

“Như loại tiền nhiệm đại vu tiên đột nhiên tử vong, chưa chỉ định người thừa kế này, vậy nhất định phải cử hành hỏa tế, nghe ý tứ vu thần, chọn ra đại vu tiên mới...”

Diệp Thiếu Dương nói: 

“Đừng nghe ý tứ vu thần, lão nhân gia tôi tin tưởng cũng sẽ đồng ý, hai đời đại vu tiên đều đã chết, hiện tại ban chỉ và gậy tích trượng đầu quỷ đều ở trong tay cô, cô không làm thì ai làm.”

Cao Cao còn muốn nói gì, Diệp Thiếu Dương tiếp tục lừa dối:

“Đây không riêng gì là vinh quang, đây cũng là sứ mệnh cùng trách nhiệm, hai loại đồ vật lục tục vào trong tay cô, nói rõ vận mệnh lựa chọn cô...” 

“Không phải vận mệnh, là vu thần.”

“Đúng đúng, là vu thần lựa chọn cô, nói lên muốn cô đến tập hợp lại...”

Sau một phen lừa dối, Cao Cao cũng trầm mặc, tỏ vẻ ngầm thừa nhận. 

“Vậy tôi triệu tập tộc dân còn sót lại trước, xây dựng lại trật tự, sau đó nghiên đọc điển tịch, xem có biện pháp khác đánh thức thần trí vu linh tín nữ hay không.”

Cao Cao ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương một cái nói:

“Nhưng phải nói trước, anh đừng làm chuẩn bị quá lạc quan. Lúc trước đại vu tiên tình nguyện dùng anh tới huyết tế, cũng không muốn sử dụng một biện pháp khác, nói rõ khẳng định so với làm như vậy còn khó hơn.” 

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nhưng đã có hy vọng, vậy thử chút, có được hay không cũng phải biết chi tiết trước rồi nói sau, hiện tại nói cái gì cũng có chút sớm.

Cao Cao đứng dậy, nhìn Đàm Tiểu Tuệ nói:

“Vậy tôi mang tín nữ đi trước, một khi tôi tìm được biện pháp, thông báo anh sau.” 

Diệp Thiếu Dương lập tức đứng dậy, bảo vệ ở trước mặt Đàm Tiểu Tuệ, xua tay cười nói:

“Cô vẫn là để cô ấy ở lại bên cạnh tôi đi, như vậy tôi yên lòng chút.”

Cao Cao nhíu mày nói: 

“Cô ấy là tín nữ của chúng tôi, chúng tôi sẽ dùng sinh mệnh để bảo vệ cô ấy.”

Diệp Thiếu Dương khoát tay:

“Tôi không nghi ngờ các cô, nhưng tôi đối với bản thân càng yên tâm hơn chút, vẫn là để cô ấy đi theo tôi đi, tìm được cách, cô lại liên hệ với tôi.” 

Cao Cao trở nên do dự, thấy hắn kiên trì như thế, cũng chỉ đành đáp ứng.

“Tôi phải đi tìm tộc nhân, tu chỉnh một phen, đến lúc đó tôi sẽ liên hệ anh. Anh lưu số điện thoại cho tôi.”

“Wechat có không, cái đó tiện, bình thường có thể nói chuyện.” 

“Vì sao?” Cao Cao nhìn hắn, sau đó lấy ra một chiếc di động cục gạch, tính ghi dãy số.

Diệp Thiếu Dương nhìn đến cái di động này, nhất thời tin tưởng, cô khẳng định không biết wechat là cái gì. Nhìn di động cục gạch, lắc lắc đầu, thở dài:

“Di động cục gạch! Tôi lúc ấy vừa xuống núi, dùng là lam bình di động (mấy dòng điện thoại cũ của Nokia), bọn họ đều nói tôi lạc đơn vị, tôi hôm nay cuối cùng tìm được một người so với tôi còn lạc đơn vị hơn.” 

Sắc mặt Cao Cao đỏ một chút nói:

“Đừng nói lung tung, tôi thường xuyên ở sơn dã, di động cũ này tín hiệu tốt, pin cũng dùng bền. Tôi cũng không phải không có di động kiểu mới, tôi còn có cái màu bình, Nokia loại mới nhất.”

Tứ Bảo nhịn không được cười lên ha ha, ngay cả Mộ Thanh Vũ đang âm thầm đau buồn, nghe thấy lời này cũng nhịn không được che miệng bật cười. 

Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn Tứ Bảo một cái nói:

“Cô ấy nói không đúng sao, di động Nokia, nổi tiếng bao nhiêu, không phải lưu hành nhất sao?”

“Một đôi người rừng!” Tứ Bảo cười sắp không thở nổi: 

“Tôi nói này đại ca, ngay cả hòa thượng tôi cũng biết, Nokia cũng đóng cửa nhiều năm rồi, còn lưu hành...”

Diệp Thiếu Dương và Cao Cao nhìn nhau một cái, đều tương đối xấu hổ.

Hai người trao đổi số di động cho nhau, Cao Cao không yên tâm, đem địa chỉ của hắn cũng lưu lại, dặn đông dặn tây Diệp Thiếu Dương, nhất định phải đem Đàm Tiểu Tuệ chiếu cố tốt, sau đó từ biệt rời đi. 

“Đúng rồi.”

Diệp Thiếu Dương đuổi theo hỏi:

“Hỏi một cái vấn đề quan trọng nhất, vì sao các cô nhất định phải khiến cô ấy sống lại, nguyên nhân ở đâu?” 

Cao Cao trầm mặc một chút rồi đáp:

“Bởi vì chỉ có vu linh tín nữ, mới có thể trao đổi với vu thần, nghe ý chỉ vu thần.”

Nghe thấy lời này, toàn bộ mọi người đều nhíu mày, hoàn toàn không rõ nguyên do. 

Diệp Thiếu Dương vốn cho rằng, có thể là có vu thuật thần bí gì, chỉ có Đàm Tiểu Tuệ loại người thừa kế huyết thống thuần khiết này mới có tư cách tu luyện, nào ngờ được chân tướng sẽ là như thế.

Hơn nữa nghe giọng Cao Cao, câu này hẳn không phải tân trang, như rất nhiều phần tử tôn giáo, đều tỏ vẻ thời điểm cầu nguyện hoặc là minh tưởng, có thể câu thông với “Thần”, trên thực tế không phải ảo giác thì là bản thân nghĩ ra.

“Thật sự... Có vu thần tồn tại?” Diệp Thiếu Dương thốt ra. 

Cao Cao nhìn hắn, lạnh lùng nói:

“Thật sự có Tam Thanh tồn tại?”

“Xin lỗi, tôi không phải ý tứ này.” Diệp Thiếu Dương vội vàng xin lỗi. Hoài nghi tín ngưỡng của người ta, quả thật rất thiếu lễ phép, gãi gãi đầu nói: 

“Tôi chỉ là muốn biết, vu thần... ở nơi nào, là dạng hình thái gì?”

Cao Cao lắc lắc đầu, nói:

“Tôi không biết, tôi không phải vu linh tín nữ, chưa có quyền lực trao đổi với vu thần, tôi chỉ biết là, vu thần khẳng định tồn tại, toàn bộ lực lượng vu thuật của chúng tôi, đều là nó ban cho, tựa như Tam Thanh ban cho các anh pháp lực.” 

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, cáo biệt cô, Tứ Bảo đột nhiên xông lên, bảo cô dừng bước, hướng Diệp Thiếu Dương mắng:

“Cậu là tên hồ đồ, chỉ để ý ra vẻ, quên cả chính sự!”

“Chính sự gì?” Diệp Thiếu Dương sửng sốt. 

“Tiểu Nhụy, nữ đồ đệ kia của cậu đó!” Tứ Bảo chỉ vào Cao Cao:

“Cao thủ vu thuật, đây không phải sao!”

“Móa!” Diệp Thiếu Dương dùng sức vỗ đầu mình, thầm nghĩ nếu không phải Tứ Bảo nhắc nhở, mình quả thật lỡ đại sự rồi! 

Lập tức vội vàng đem tình huống Trương Tiểu Nhụy nói với Cao Cao, nói đến một nửa mới nhớ ra, Trương Tiểu Nhụy trúng cổ, tựa như còn là gia tộc đại vu tiên gây nên, thế này xem như tìm được chủ nợ rồi.