Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1143: Con chuột cũng là cổ




Tương Lộ an bài người, đem thi thể Mộ Thanh Vũ đưa đến thố đường, sau đó an bài người ta lập mộ chôn quần áo và di vật cho Mộ Thanh Phong.

Buổi tối, một mình Diệp Thiếu Dương đi nhà của Mộ Thanh Vũ vòng vòng, ở trong phòng của Mộ Thanh Vũ, còn có rất nhiều đồ đạc của cô.

Bởi vì Mộ gia ở địa phương đã không còn thân thích, Diệp Thiếu Dương trưng cầu ý kiến Tương Lộ, bảo hắn an bài người đem đồ của Mộ Thanh Vũ thu thập một phen, đến lúc đó gửi cho mình, cất chứa làm kỷ niệm. Về phần thứ khác, còn có căn nhà này xử lý như thế nào, mình không quản. 

Ở phòng của Mộ Thanh Phong, lấy được album bên trong tất cả đều là ảnh chụp của Nhuế Lãnh Ngọc, đây là mục đích Diệp Thiếu Dương ban đêm tới:

Hắn không thể để ảnh chụp của Nhuế Lãnh Ngọc rơi vào trong tay người khác.

Lục rương đá hòm, không phát hiện bất cứ thứ gì tương tự nữa, Diệp Thiếu Dương vừa muốn rời khỏi phòng ngủ, Qua Qua đột nhiên từ ngoài cửa sổ tiến vào, thần bí hề hề nói: 

“Lão đại, trong sân có con chuột.”

Chuột?

Không đợi Diệp Thiếu Dương hỏi, Qua Qua bổ sung nói: 

“Là một con chuột bị người ta khống chế, có thể là cổ trùng.”

Diệp Thiếu Dương hơi động tâm, lấy ra la bàn Âm Dương, nghe thấy Qua Qua nói:

“Lão đại ngươi có phải muốn làm phép tìm ra vu sư đứng phía sau màn hay không?” 

“Ừ.” Diệp Thiếu Dương cắn ngón tay, thấy Qua Qua một bộ dáng muốn nói lại thôi, nói:

“Đã nói với ngươi bao lần, đừng quấy rầy ta làm phép, ngươi đi theo dõi con chuột đi.”

Qua Qua đành phải không lên tiếng, ở một bên nhìn. 

Diệp Thiếu Dương đốt bùa làm phép, khí bắt đầu tìm, la bàn Âm Dương chuyển động vài cái rồi dừng lại.

Một tay Diệp Thiếu Dương đè lại tinh bàn khác nhau, nhắm mắt lại, cảm giác một phen, đột nhiên trợn mắt nói:

“Kẻ đó ở ngoài cửa hướng đông bắc cách mười mấy mét!” 

Qua Qua nói:

“Đúng vậy, ta chính là nhìn thấy kẻ đó làm phép mới vào, là một người phụ nữ, hơn bốn mươi tuổi, bộ dạng rất xấu.”

Diệp Thiếu Dương ngây ra tại chỗ, trách mắng: 

“Ngươi biết sao không nói sớm, còn để ta làm phép!”

“Là ngươi bảo ta đừng ngắt lời ở lúc ngươi làm phép.” Qua Qua gãi đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Diệp Thiếu Dương quả thực muốn ngất. 

Lúc này ngoài nhà truyền đến một tiếng chuột kêu.

Diệp Thiếu Dương lập tức bảo Qua Qua đi âm thầm theo dõi người kia, mình quan sát con chuột này rốt cuộc muốn làm gì.

Qua Qua đi rồi, Diệp Thiếu Dương vẽ một tấm Ẩn Khí Phù dán ở trên người, lặng lẽ đi ra khỏi phòng ngủ, liếc một cái liền nhìn thấy con chuột đó, ở trong nhà chính nghe nghe ngóng ngóng. 

Diệp Thiếu Dương lập tức đứng lại bất động, nhìn kỹ. Con chuột đó cái đầu rất lớn, có thể so sánh với con mèo con, toàn thân ngả màu tím, trong hai con mắt cũng toát ra ánh đỏ, quan sát khắp nơi. Ở nhà chính vòng vo một vòng, cũng mở cửa phòng bếp, chui vào, dạo qua một vòng, bộ dáng như là đang tìm cái gì.

Diệp Thiếu Dương đi theo, đột nhiên, con chuột đó quay đầu, nhìn mình một cái, vài giây tiếp theo, ngoài sân truyền đến một tiếng hét thảm.

Lúc này, toàn thân con chuột đó đột nhiên run lên, trong miệng nôn ra một dòng nước đen, ngã vật xuống đất, thân thể từng chút một thối rữa thành nước. 

Diệp Thiếu Dương tiến lên nhìn kỹ, chỉ thấy một con nhện to bằng móng tay cái, cả người đỏ bừng, từ trong thi thể con chuột bò ra.

Cổ trùng?

Diệp Thiếu Dương bừng tỉnh đại ngộ, thì ra vừa rồi con chuột đó là bị con nhện trước mặt này khống chế, mà con nhện này là cổ trùng, lại là bị người bên ngoài khống chế. 

Diệp Thiếu Dương ghé lên, vừa muốn đem cổ trùng kia xem cho rõ ràng, con nhện đột nhiên nhảy bắn lên, tốc độ cực nhanh, bò đến trên quần áo Diệp Thiếu Dương, rất nhanh đã không thấy bóng dáng.

Ngay sau đó, Diệp Thiếu Dương cảm thấy bụng tê, đem quần áo lật lên nhìn, con nhện đó bám vào trên bụng mình, cắm đầu chui vào trong thịt, dùng sức hút máu, thân thể cấp tốc bành trướng lên, phát sáng màu đỏ.

Diệp Thiếu Dương đưa tay đi túm, túm tới lúc bụng mình sinh đau cũng chưa thể rút ra, đang không biết làm sao, cổ trùng đó đột nhiên từ trên bụng rơi xuống, lật người rơi xuống đất, móng vuốt run rẩy một phen, đã chết. 

“Tiểu gia hỏa, muốn uống máu Thiên Sư, là phải trả giá đắt.”

Diệp Thiếu Dương đắc ý cười cười, đưa tay đi sờ bụng, bị cắn ra một cái lỗ nhỏ, máu chảy không dừng, nhịn không được lại mắng vài tiếng, xoay người ra khỏi cửa, ở chỗ gần cửa sân nhìn thấy một người ngồi trên mặt đất, hai mắt trợn thật to, không nhúc nhích.

Là một hán tử bốn mươi mấy tuổi, ăn mặc như người bình thường, vẻ mặt có chút hung ác nham hiểm, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, trên mặt lập tức lộ ra nét bối rối. 

Diệp Thiếu Dương biết hắn là bị Qua Qua nhập vào, cho nên toàn thân không thể động đậy, không đợi mở miệng, Qua Qua từ trong thân thể hắn đi ra, đáp ở một bên.

“Hả?” Qua Qua thấy hán tử này muốn đứng dậy, lên tiếng uy hiếp.

Hán tử nhìn nó, lại nhìn nhìn Diệp Thiếu Dương, bỏ qua tính toán đào tẩu, tiếp tục ngồi thủ nơi đó, không nhúc nhích. 

“Ngươi là vu sư.” Diệp Thiếu Dương nói:

“Ngươi dùng cổ trùng khống chế con chuột kia, tới trong nhà Thanh Vũ, là muốn làm gì?”

Hán tử không lên tiếng. 

Diệp Thiếu Dương hỏi vài lần, hán tử cũng không có bất cứ phản ứng nào, hỏi đến cuối cùng, hán tử cũng có chút phiền, cười lạnh, cực kỳ kiêu ngạo nói:

“Đừng hỏi nữa, tiết kiệm chút sức đi.”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt một chút, ở trước mặt hắn ngồi xổm xuống, nheo mắt nhìn hắn, chậm rãi nói: 

“Rơi vào trong tay ta, ngươi thế mà còn kiêu ngạo như vậy, là ai cho ngươi dũng khí?”

Hán tử không kiên nhẫn nhìn hắn một cái, nói:

“Ta biết ngươi là ai, Diệp Thiếu Dương, ngươi cũng chỉ là bắt ta, ngươi cho rằng ta là đến một mình?” 

Vừa mới dứt lời, một chùm ánh sáng từ ngõ nhỏ đối diện bắn tới đây, là ánh đèn pin.

“Không được cử động, các ngươi đang làm gì!”

Hai nam tử cầm đèn pin, đến gần từng chút một. 

Ánh đèn pin chiếu vào trên mắt Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương bị chói đưa tay che mắt.

Một người dùng giọng trêu tức nói:

“Đây không phải là đạo sĩ đó sao, Diệp Thiếu Dương.” 

Diệp Thiếu Dương nhìn tới, một kẻ trong đó là cảnh sát, một kẻ khác ngược lại là người quen, Bảo Ca.

Bảo Ca vẻ mặt âm trầm nhìn Diệp Thiếu Dương. Hắn đã biết tin huynh muội Mộ Thanh Vũ chết, nhưng chưa thể hiện bất cứ điều gì, Diệp Thiếu Dương cũng không biết trong lòng hắn đang nghĩ cái gì.

“Hai người các ngươi, đêm khuya ở đây làm gì?” Cảnh sát kia hỏi. 

Diệp Thiếu Dương cho dù là ngu ngốc, cũng biết cảnh sát này và Bảo Ca cùng nhau xuất hiện, là giải vây cho hán tử kia.

Hán tử lập tức sinh long hoạt hổ hẳn lên, bịa đặt nói láo, lại còn nói Diệp Thiếu Dương là thiếu nợ hắn thuốc phiện, dây dưa không ngớt, vân vân.

“Hút thuốc phiện buôn thuốc phiện, chuyện này cần phải điều tra rõ.” Cảnh sát nheo mắt cười lên, lui về phía sau hai bước, từ trên đai lưng rút ra một khẩu súng lục, nhằm vào đầu Diệp Thiếu Dương, sau đó đón lấy còng tay, ném qua. 

“Ta hoài nghi ngươi tham dự một vụ án buôn thuốc phiện, Diệp Thiếu Dương, ngươi có thể bảo trì trầm mặc, tự đeo còng tay, theo ta trở về.”

Diệp Thiếu Dương nhìn họng súng tối om, đây vẫn là hắn lần đầu tiên bị người ta dùng súng lục chỉ vào, loại cảm giác này, rất không thoải mái.

Bảo Ca ở một bên nói: 

“Làm quan viên chính phủ, ta cảnh cáo ngươi, hậu quả bắt bớ... Là rất nghiêm trọng. Ngươi có thể thử.”