Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1232: Huynh đệ chân chính (2)




Trong lòng Nhuế Lãnh Ngọc phi thường sốt ruột, thậm chí có một tia bi thương, đối phương quả nhiên là có chuẩn bị mà đến, hai cao nhân thần bí, lại cầm pháp bảo cực mạnh, vừa ra tay đã vây khốn Diệp Thiếu Dương. Giả như Diệp Thiếu Dương có thể có tự do mà nói, còn có thể chiến một trận, mà hiện tại... bại cục đã định.

Đáng tiếc chính nàng cũng bị Thập Nương kiềm chế, căn bản không thể giúp Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương cùng một đôi Lê Sơn đệ tử kia còn đang đấu pháp, hai bên đều dùng toàn lực, vòng ngọc tỏa hào quang rực rỡ, kết giới cũng bị linh lực thần phù căng lên tới cực điểm, ở trong Quỷ Vực ảm đạm nhìn qua đặc biệt chói mắt. 

Trong Uổng Tử thành, vô số quỷ hồn đều ngầng đầu, nhìn nửa bầu trời bị chiếu sáng linh quang, lo sợ bất an không thôi, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Thiên Tử điện, Luân Hồi ti, Sâm La điện, Tần Hoàng cung, bốn đại nha môn lại đóng chặt cửa, môn nhân bị nghiêm lệnh không được ra ngoài.

Bên ngoài bốn cửa thành của thành Phong Đô đều có u binh gác thành đội, đề phòng nghiêm ngặt, như đối mặt đại địch. 

Trên cửa bắc thành rộng lớn nhất, một hán tử mặt đen mặc áo bào gấm đỏ thẫm ngồi, đội lệch một cái nón thiên sư, râu ria xồm xoàm, lôi thôi lếch thếch, tựa vào trên ụ thành, một tay cầm hồ lô rượu, thỉnh thoảng ‘ọc ọc’ trút một ngụm.

Ở bên hắn, hai bóng người một đen một trắng nhìn phương hướng luân hồi đạo, trầm mặc không nói.

Sau một lúc lâu, Bạch Vô Thường nói: “Tiểu thiên sư sắp thua rồi.” 

Hắc Vô Thường hừ một tiếng nói: “Âm ty bề ngoài là dung túng Diệp Thiếu Dương, trên thực tế ta thấy lại là trái ngược, dung túng nhiều tăng binh như vậy ở địa phủ quấy động, ngay cả người của Thanh Minh giới cũng đến đây, còn ra thể thống gì! Thật cho rằng đạo môn ta không có người sao.”

Bạch Vô Thường nói: “Lời này của ngươi cũng chỉ có thể nói ở trước mặt chúng ta, mà nay đạo Phật hợp lưu, cùng nắm giữ Quỷ Vực, đại đế cũng có bí ẩn khó nói, cũng chỉ có thể hai bên đều không hỏi đến.”

“Cánh tay Pháp Quyết Tự, vươn có chút quá dài rồi.” 

Lúc này một đội u binh lên cửa thành, một vị linh quan cầm đầu từ thật xa đã lớn tiếng quát: “Kẻ nào dám ở trên cửa thành ồn ào!”

Đến gần nhìn qua là Hắc Bạch Vô Thường, nhất thời muốn đem lưỡi của mình cắt đi, lại thấy vị kia uống rượu trên sàn, nhất thời toàn thân run rẩy, lập tức quỳ mọp ở trên mặt đất xin lỗi.

“Cút!” Hắc Vô Thường mắng một tiếng. 

Linh quan đó lập tức bỏ trốn mất dạng, lại bị Hắc Vô Thường gọi về hỏi: “Các ngươi đi làm cái gì?”

Linh quan trả lời: “Phụng mệnh ti chủ, rời thành tuần tra, miễn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Hắc Vô Thường phất tay bảo bọn họ rời đi, giận dữ nói: “Nhìn thấy chưa, trong thành sinh sự không đi quản, ngược lại muốn ra khỏi thành tuần phòng!” 

Bạch Vô Thường nói: “Đây là lo lắng có người thừa dịp loạn đánh lén đi, dù sao thời kì phi thường, cũng có thể lý giải.”

Hắc Vô Thường ngồi xuống đất, từ trong tay Chung Quỳ đoạt lấy hồ lô rượu, dốc hai ngụm nói: “Chung lão gia thật tự tại! Bên kia tiểu thiên sư sắp mất mạng rồi!”

Chung Quỳ cười ha ha nói: “Các ngươi biết cái gì, nào có dễ như vậy, trò hay vừa mới bắt đầu thôi, theo ta xem kịch là được, chớ có huyên náo!” 

Hắc Vô Thường còn muốn nói gì, Chung Quỳ vỗ vỗ mông đứng dậy, đi đến vị trí đối diện dưới cửa thành.

Lúc này, một bóng người xa xa chạy như điên đến, tới gần mới nhìn rõ, là một hòa thượng.

Đến dưới thành, bị u binh ngăn lại. 

Chung Quỳ cầm lấy hồ lô rượu uống một ngụm, thấy đã hết, tùy tay ném, vừa lúc nện ở trên đầu linh quan đang tranh chấp với hòa thượng, linh quan ôm đầu, quay đầu nhìn, giận dữ lập tức biến thành cười nịnh.

Chung Quỳ nói: “Để hắn đi vào.”

Tùy tay ném xuống một món đồ vào trong tay hòa thượng kia, hòa thượng nhìn qua, là một khối ngọc bài hình dạng bộ xương, toàn thân xanh thẫm, hào quang bắt mắt. 

Hòa thượng vừa muốn nói lời cảm tạ, Chung Quỳ đã đi xa.

Thủ lĩnh u binh bị đập một phát có chút buồn bực xoa xoa đầu, bảo các thủ hạ tránh ra một con đường, cho hòa thượng tới từ nhân gian đi qua.

Tuy ti chủ nghiêm lệnh không được để bất luận kẻ nào đi vào, nhưng hắn nào dám không nể mặt Chung Quỳ, chọc giận hắn, đi Quân Bị ti đập bàn làm việc của ti chủ, ti chủ còn phải cười làm lành... 

Diệp Thiếu Dương gần như đã dốc toàn lực, lại vẫn không xông ra khỏi được vòng ngọc phong ấn, tuy đối phương là lấy hai đánh một, lại có linh lực vòng ngọc tăng thêm, có chút không công bằng.

Nhưng đấu pháp vốn đã là không công bằng, Diệp Thiếu Dương không vì vậy mà giận, chỉ là chú ý tới người của mình bị ép đến một chỗ, đã rơi hoàn toàn vào cửa dưới, trong lòng sốt ruột đến nổi lửa.

Hai vị Lê Sơn đệ tử cũng khổ không nói nổi, hiện ra dấu hiệu thoát lực. 

Thập Nương thấy một màn này, cổ vũ: “Sư huynh sư tỷ, các ngươi kiên trì một hồi nữa, chỉ cần vây khốn Diệp Thiếu Dương, chờ tỷ tỷ làm phép hoàn thành, tất cả sẽ được quyết định!”

Vừa dứt lời, đột nhiên từ trong bụi cỏ đối diện bắn ra một ánh sáng màu vàng, đánh về phía đạo cô trong Lê Sơn đệ tử.

Thế tới cực kỳ nhanh chóng mãnh liệt, nháy mắt đã tới, chờ lúc Thập Nương phát hiện, đến cứu, đã không còn kịp rồi. 

Đạo cô kia biết luồng ánh sáng vàng này thế tới phi phàm, không dám ngạnh kháng, nghiến răng một cái, đành phải dừng làm phép, lùi sâu tránh kim quang.

“Thiếu Dương ngươi chờ đó!”

Ở nháy mắt tiếng hô vang lên, Diệp Thiếu Dương cũng cảm nhận được kết giới thả lỏng - thiếu một người làm phép duy trì, đương nhiên là khác rồi, vì thế tập kết cương khí vào một điểm, đột nhiên bùng nổ, miệng hô to một tiếng: “Phá!” 

Ba đạo thần phù nỏ mạnh hết đà bị kích phát ra toàn bộ tiềm lực, nháy mắt đánh vỡ kết giới, vòng ngọc khẽ lật, biến ảo thành kích thước vòng tay bình thường, bị đạo sĩ kia thu vào trong tay, đồng thời ‘oa’ một tiếng phun máu, đạo cô lập tức ngồi xuống ở bên người hắn, chữa thương cho hắn.

Diệp Thiếu Dương vừa ra khỏi kết giới, lập tức hít sâu một hơi, hướng Tiểu Ngư lao đi - lúc này Tiểu Ngư đã nửa thân rơi vào trong giếng lục đạo luân hồi, toàn thân bị hào quang bao phủ, nhìn qua không dính một hạt bụi, rất có một loại cảm giác thánh khiết.

Diệp Thiếu Dương giữ chặt tay Tiểu Ngư, hướng bên trên nhấc lên, lại phát hiện có một lực hút ở bên dưới hút chặt, hoàn toàn kéo không được, cúi đầu nhìn, trong giếng con mắt luân hồi giống như kính vạn hoa, các loại hào quang quấn quanh, lấy tu vi của hắn, vậy mà lại lập tức cảm thấy mê muội, thiếu chút nữa đã ngã vào. 

Thập Nương thấy hắn bắt được Tiểu Ngư, dị thường kinh hoảng, vội vàng phi thân tới, lúc này từ trong bụi hoa bờ đối diện bay ra một bóng người, ngăn lại đường đi của cô ta, chính là Tứ Bảo lúc trước đánh lén đạo cô.

Tứ Bảo cầm quỷ bài của Chung Quỳ, một đường thông suốt, chỉ có lúc qua luân hồi đạo, là một hơi xông qua hai vị pháp vương phong tỏa, sau khi tới đây, trước ẩn núp đi, quan sát tình thế một phen, đột nhiên ra tay.

Đám người Thập Nương căn bản không ngờ Diệp Thiếu Dương còn có viện thủ, không kịp chuẩn bị, Tứ Bảo lúc này mới một đòn thực hiện được, cứu ra Diệp Thiếu Dương. 

Nhuế Lãnh Ngọc cũng đuổi theo, trước sau giáp công Thập Nương, trừng mắt nhìn Tứ Bảo một cái nói: “Tôi đã sớm gọi điện thoại cho anh, sao giờ mới đến!”

“Tôi đi âm cũng cần thời gian mà!” Tứ Bảo giải thích, thì ra Nhuế Lãnh Ngọc ở thời điểm từ nhà trọ đi ra, đã đoán trước được có thể sẽ đi âm cướp đoạt hồn phách Tiểu Ngư, sợ không đủ trợ thủ, đã gọi điện thoại cho Tứ Bảo.

Chỉ cần là phá vỡ hư không, tiến vào Quỷ Vực, đều sẽ xuất hiện ở phụ cận thành Phong Đô, tuy Tứ Bảo ở Ngũ Đài Sơn, cách Diệp Thiếu Dương bọn họ vài trăm dặm, nhưng đi âm khoảng cách không có gì chênh lệch, chỉ là hắn ở nhân gian có chuyện làm chậm trễ, mới tới chậm.