Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1630: Ác Mộng Tỉnh Lại (2)




Kết quả đột nhiên từ trong nước vươn ra một đôi tay, đem em kéo xuống, em giãy dụa bò lên trên, lúc này em nhìn thấy anh từ đối diện chạy tới, em liền hướng anh kêu cứu, anh chạy tới, đem em kéo lên bờ, em vốn cho rằng không có việc gì, không ngờ anh rút ra Long Tuyền Kiểm muốn giết em…”

“Anh muốn giết em?” Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nói, tuy là cảnh trong mơ, nhưng hắn rất kỳ quái Nhuế Lãnh Ngọc vì sao sẽ gặp giấc mơ như vậy.

Nhuế Lãnh Ngọc gật gật đầu, “Đúng vậy, anh muốn giết em, em cũng không biết vì sao, em liền hỏi anh, kết quả anh bảo em nhìn chính mình, em liền cúi người hướng trong nước soi một phen…” Thanh âm Nhuế Lãnh Ngọc có chút run lên, “Em nhìn thấy mình thế mà biến thành bộ dáng em? kia của lúc trước, chính là thân thể hư thối, lộ một nửa xương trắng, cả người đều chảy máu màu xanh lục…

Sau đó anh nói cho em biết, em đã thành cương thi, không nên tồn tại, cho nên anh muốn giết chết em, giúp em giải thoát, em rất sợ hãi, luôn cảm thấy mình là bị oan uổng, liền vòng quanh mặt hồ bắt đầu chạy, anh liền đuổi theo em, sau đó anh đuổi kịp em, một kiếm đâm đến trong cổ họng em, em liên tỉnh…”

“Cái này…” Diệp Thiếu Dương nhất thời có chút không biết nói gì, bất đắc dĩ cười nói, “Đây là một giấc mơ mà thôi, tỉnh lại sẽ không sao.”

Nhuế Lãnh Ngọc trầm ngâm một lát, cũng hoàn toàn tỉnh táo lại, lắc đầu nói: “Dạ hữu phân phân mộng, thần hồn dự cát hung, em luôn cảm thấy không có khả năng vô duyên vô cớ nằm mơ kỳ quái như vậy, Thiếu Dương, anh nói… Giấc mơ này có phải có ý nghĩa điềm báo gì hay không?”

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen, nói: “Anh cảm thấy là chuyện đã xảy ra ở trong không gian giam cầm, cho em ấn tượng quá sâu, lúc ấy em cho rằng mình đã thành cương thi, sợ anh với em tách ra, cho nên em sau đó mới sẽ gặp giấc mơ tương tự, cũng rất có khả năng.”

Nhuế Lãnh Ngọc cũng nghĩ một hồi, thở dài: “Có lẽ thế, chẳng qua, em vẫn cảm thấy rất kỳ quái. Đúng rồi Thiếu Dương, em nhớ rõ sư phụ anh biết đoán mộng, anh hắn là cũng biết một ít chứ, bằng không anh giúp em đoán một lần?

“Giải mộng anh không phải người trong nghề, hơn nữa mộng có cái không chiêm, chiêm có năm cái không nghiệm, em vừa rồi là bị bừng tỉnh, cái này gọi là ‘loại thứ tư ‘giấc mơ điềm báo không được đầy đủ’, chính là giữa đường tự mình bừng tỉnh, hoặc là bị người ta đánh thức cắt ngang, mộng như vậy đoán không chuẩn.”

Nhuế Lãnh Ngọc nhíu mày nói: “Không chừng giấc mơ đó đã xong rồi, chính là để em lấy loại phương thức đó tỉnh lại?”

“Cái này… Vẫn là không chiêm thì tốt hơn. Quá khứ có câu, gọi là ‘Không tin chẳng kiêng kỵ, vừa tin quỷ thần kinh’, em hẳn là cũng từng nghe, rất nhiều chuyện phương diện thần quái, chỉ cần em không tin, có một số điềm báo liền sẽ không thay đổi trở thành sự thật, em nếu tin, ngược lại dễ dàng biến thành sự thật.”

Đạo lý này, Nhuế Lãnh Ngọc cũng hiểu, không rối rắm cảnh trong mơ nữa, nắm tay Diệp Thiếu Dương, nói: “Đoạn tình huống kia trong không gian giam cầm, với em mà nói thật là một cơn ác mộng, nhưng anh lúc ấy là làm sao nghĩ tới dùng Hạng Tiểu Vũ để làm yểm hộ?”

“Cũng là nhất thời có linh cảm đi, nếu không phải hắn mở miệng nói chuyện, khuyên anh từ bỏ em, lúc ấy dưới loại tình huống đó, anh căn bản sẽ không nghĩ đến một chiêu này.”

“Anh lúc ấy cũng rất khó xử phải không?”

“Đâu chỉ khó xử, lúc ấy hầu như chính là kết quả phải chết.”

Nhuế Lãnh Ngọc cười nói: “Cho nên anh lúc ấy nghĩ như thế nào, có phải quyết định muốn từ bỏ em hay không?”

“Không có, tuy hầu như lúc ấy là tuyệt cảnh, nhưng anh luôn luôn tự hỏi đối sách, chỉ là một mực không nghĩ tới.”

“Cái đó thật sự chính là tuyệt cảnh, có thể bị anh dưới loại cục diện đó tìm được phương pháp phá giải, cũng thật sự khó được.”

Diệp Thiếu Dương đắc ý cười nói: “Bản thân anh cũng cảm thấy mình là thiên tài.”

“Nói anh béo anh liền hóp bụng.” Nhuế Lãnh Ngọc giận lườm hắn một cái, kéo hắn nói, “Vậy anh nói cho em biết, nếu Hạng Tiểu Vũ không ở đó, anh lúc ấy tính chọn như thế nào? Là từ bỏ em, hay là vì cứu em mà gián tiếp hại chết rất nhiều người?”

“Em thật muốn biết?”

“Yên tâm, em không tức giận.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Thật ra ở trong tiềm thức, anh đã làm ra lựa chọn: người khác có chết hay không, anh lúc ấy cũng không nhìn thấy, nhưng chỉ cần em có một tia hy vọng sống sót, anh sẽ không bỏ cuộc, cùng lắm sau đó cùng nhau đi đối kháng thi tộc xâm nhập, chết trận mới thôi.”

Nhuế Lãnh Ngọc có chút giật mình nhìn hắn, cô vốn tưởng, Diệp Thiếu Dương sẽ từ bỏ mình, cho nên mới có câu “em không tức giận” vừa rồi, không ngờ… Hắn vậy mà lại cực đoan như vậy.

“Anh nghĩ như vậy quá nguy hiểm, anh là pháp sư, hơn nữa không phải pháp sư bình thường.”

“Anh là pháp sư, nhưng anh cũng là người.” Diệp Thiếu Dương nhất thời kích động, lớn mật nắm tay cô, đặt ở bên miệng mình, hôn một cái, nói, “Nếu ngay cả người mình yêu thương cũng không bảo hộ được, anh có tư cách gì đi bảo hộ người khác?”

“Suy nghĩ này của anh khiến em rất cảm động, nhưng mà… Thật sự rất nguy hiểm.”

Không cho Diệp Thiếu Dương cơ hội mở miệng, hai tay Nhuế Lãnh Ngọc ôm mặt hắn, nói: “Đáp ứng em, nếu tương lai có một ngày, em thật sự biến thành loại tà vật đáng sợ đó… Tựa như em nằm mơ, anh cũng nhất định phải giống trong mơ, nhất định phải giết chết em, như vậy cũng là tốt với em.”

Diệp Thiếu Dương nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Anh sẽ giết em, sau đó tự sát, cùng nhau thành quỷ với em.”

Nhuế Lãnh Ngọc thở dài: “Có thể cùng nhau thành quỷ, trái lại cũng là một loại hạnh phúc, chỉ sợ là quỷ cũng không làm được.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương hơi kinh hãi, cẩn thận suy nghĩ, có thể là cô vừa rồi trải qua nhiều như vậy, lại từ trong ác mộng tỉnh lại, cảm xúc tương đối hạ thấp, mới có nhiều cảm khái tiêu cực như vậy, dứt khoát kết thúc đề tài này, nói: “Nói với anh cái tin tức tốt, em nhớ rõ lúc ấy anh cho rằng em thành hoạt tử nhân, đối kháng Vương Mạn Tư, bùng nổ lệ khí trong cơ thể chứ?”

Nhuế Lãnh Ngọc kinh ngạc nói: “Bản thân anh có cảm giác?”

“Trước kia không có, trước kia vừa tiến vào loại trạng thái đó, cũng chỉ có bản năng chiến đấu, không có tri giác gì nữa, lần này mới đầu cũng không khác lắm, nhưng sau đó anh đột nhiên có tri giác, hơn nữa mạnh mẽ đem lệ khí đè ép xuống.”

Nhuế Lãnh Ngọc sau khi nghe xong, càng thêm kinh ngạc. “Anh là nói, anh có thể tự do khống chế lệ khí thu phát?”

“Có thể thu, nhưng không thể chủ động đem lệ khí bức ra, thế nào cũng phải thời điểm rất phẫn nộ hoặc là kích động, lệ khí tự mình đi ra. Bình thường anh căn bản không cảm giác lệ khí tồn tại, điều này cũng rất kỳ quái.”

Diệp Thiếu Dương vừa nghiền ngẫm, vừa nói, “Anh tính quay về nghiên cứu một phen cẩn thận, tranh thủ làm được có thể tự do khống chế lệ khí, thời điểm cần dùng, liền bộc phát ra, dù sao sau khi lệ khí bùng nổ, thực lực của anh ít nhất có thể tăng lên gấp hai, cái này nếu thật sự khai phá ra, thì rất trâu bò.”

“Tuyệt đối đừng!” Nhuế Lãnh Ngọc phi thường khẩn trương cắt ngang lời hắn, “Lệ khí không phải thứ tốt, anh tốt nhất ít dùng tới.”

“Không phải thứ tốt, sao?” Diệp Thiếu Dương nhíu mày, “Hình như không có tác dụng phụ gì nha, anh bây giờ vẫn rất ổn.”