Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1813: Mỹ Nữ Dị Quốc Thần Bí (1)




Lão Quách nói: “Ngươi cũng đừng gọi ta chủ nhân, gọi ta… Đại thúc là được. Được rồi người vừa trải qua độ kiếp, hồn thể bất ổn, đi về dưỡng trước đi.”

Bẹp Đầu hướng Diệp Thiếu Dương cúi đầu thi lễ, sau đó hiện ra chân thân, một lần nữa chui vào trong khăn lông ướt.

“Đệ vừa rồi cảm giác một phen, con rết tinh này ít nhất có tu vi yêu linh, chúc mừng Quách sử huynh.” Nhìn thấy con rết tinh độ kiếp thành công, trong lòng Diệp Thiếu Dương cũng tràn đầy cảm giác thành tựu, càng thêm cảm thấy cao hứng vì lão Quách.

Lão Quách cười hắc hắc, nói: “Yêu linh không tính là gì, mức trần của nó rất cao, ta muốn dạy dỗ thật tốt, để hắn tiến bộ nhanh một chút.”

Hai người lái xe trở lại tiệm quan tài của lão Quách, lão Quách đem con rết tinh nuôi ở trong một cái và sự chuẩn bị sẵn, đi ra ngoài mua chút đồ nướng cùng bia, trở lại trong cửa tiệm vừa ăn vừa nói chuyện, sau khi ăn xong, Diệp Thiếu Dương cũng trực tiếp ngủ ngay tại trong cửa hàng.

Sáng sớm hôm sau, hai người mua đồ, cùng đi thăm Tạ Vũ Tình, Tạ Vũ Tình đã khôi phục hơn phân nửa, không có việc gì, chỉ là Tuyết Kỳ rất khó chịu, cho rằng Diệp Thiếu Dương không bảo vệ tốt Tạ Vũ Tình, ra sức bắt chẹt hắn, Diệp Thiếu Dương cũng không thể nói gì hơn, nghĩ đến mình thật ra mới là chủ nhân của nàng, nhất thời cảm thấy mình nhất định là thu quỷ phó giả rồi.

Chuyến đi Cương Thành chấm dứt, Diệp Thiếu Dương cũng thanh tĩnh được hai ngày.

Ngày thứ ba, Tạ Vũ Tình gọi điện thoại tới cho hắn, bảo hắn đi sở cảnh sát một chuyến, trong điện thoại cũng không nói là việc gì, Diệp Thiếu Dương sau khi đến, Tạ Vũ Tình mang theo Kỳ Thần, đối với hắn tiến hành một lần hỏi, hỏi hành tung hắn tối hôm qua.

Diệp Thiếu Dương không rõ nguyên do, thấy Tạ Vũ Tình rất là nghiêm túc, đành phải phối hợp, trả lời tối hôm qua mình ở nhà ngủ.

Tạ Vũ Tình lập tức phái nhân thủ, đi tiểu khu Diệp Thiếu Dương ở, điều lấy camera theo dõi, rất nhanh đã được truyền về. Tạ Vũ Tình ở trong điện thoại nghe xong báo cáo, buông di động, hướng Diệp Thiếu Dương cười nói: “Không có việc gì, camera theo dõi biểu hiện cậu tối hôm qua chưa từng ra khỏi cửa, cậu đã giải trừ hiềm nghi, có thể đi rồi.”

“Kháo, hóa ra các người đang thẩm vấn tôi, hiềm nghi cái gì thế!”

Kỳ Thần cười nói: “Giết người.”

Diệp Thiếu Dương đứng bật dậy, bị dọa thiếu chút nữa lại ngã ngồi ở trên ghế, “Cái gì, cái gì. Đừng dọa tôi!”

Tạ Vũ Tình nói: “Tối hôm qua, Cương Thành có hai người chết oan chết uổng, trải qua điều tra, cậu có hiềm nghi gây án, nhưng bây giờ đã bài trừ.”

“Hai người chết oan chết uổng, đâu có chuyện gì liên quan tới tôi?” Diệp Thiếu Dương trong lúc nhất thời chưa phục hồi tinh thần.

Tạ Vũ Tình cười meo meo nhìn hắn, “Hai người chết, một người tên là Vương Tiểu Vĩ, một người tên là Lý Hoành Giang.”

Diệp Thiếu Dương lập tức hiểu, thì ra Trân Trân và Trác Nhã hành động rồi… Tâm tình nhất thời có chút phức tạp, nghĩ đến các cô ấy sau khi báo thù, hẳn là đã đi âm ty, trong lòng dần dần yên ổn, hướng Tạ Vũ Tình cười cười, “Chuyện không liên quan tôi.”

Trong lòng Tạ Vũ Tình biết rõ, nói: “Biết chuyện không liên quan tới cậu, nhưng cậu không lâu trước đó mới từng tiếp xúc với bọn họ, bởi vậy cậu có hiềm nghi gây án, chúng tôi cũng là làm theo phép, bây giờ hiềm nghi bài trừ, thật là chuyện không liên quan cậu.”

Thời điểm nói mấy chữ cuối cùng, Tạ Vũ Tình cố ý kéo dài giọng, trên mặt mang theo nụ cười ý vị sâu xa.

Diệp Thiếu Dương cười cười.

“Được rồi, thị dân tốt, trở về đi.” Tạ Vũ Tình an bài Kỳ Thần đem kết quả hỏi vào sổ sách, hướng Diệp Thiếu Dương hạ lệnh trục khách.

Diệp Thiếu Dương nhún vai nói; “Giờ đã đuổi tôi đi rồi, không mời tôi ăn bánh bao thịt lớn?”

“Giữa trưa đi, cậu về nhà trước, tôi tan tầm đi tìm cậu.”

Tạ Vũ Tình nói chuyện giữ lời, giữa trưa quả nhiên lái xe đi đón Diệp Thiếu Dương, cùng đi ăn bánh bao thịt lớn, Diệp Thiếu Dương đang lúc ăn sướng, di động vang.

Diệp Thiếu Dương vốn không có ý tiếp, cầm lên nhìn, nhất thời trong lòng run lên: là số của Đàm Tiểu Tuệ!

Sau khi tiếp nghe, một thanh âm quen thuộc lập tức từ trong ống nghe truyền đến: “Thiếu Dương ca.”

“Tiểu Tuệ, gần đây có khỏe không?”

“Rất ổn, trở lại sinh hoạt trước kia rồi. Chỉ là rất nhớ mọi người. Mọi người cũng đều khỏe cả chứ.”

Trong điện thoại, Đàm Tiểu Tuệ tỏ vẻ mình vẫn luôn ở trong núi sâu, không có tín hiệu, hôm nay rời núi đến trên trấn mua đồ, di động lúc này mới nạp pin, nhìn thấy tin nhắn Diệp Thiếu Dương vài ngày trước gửi, lập tức gọi điện thoại tới hỏi.

Diệp Thiếu Dương hàn huyên với cô vài câu, bảo Tạ Vũ Tình cũng nói chuyện một lúc với cô, sau đó mới đem điện thoại cầm lại, nói với cô về tình huống của Nhất Cốc đại sư.

Tiểu Tuệ nghe xong, nói: “Nghe anh nói như vậy, đại khái là một loại bản mạng hồn cổ khó giải.”

Diệp Thiếu Dương vội hỏi: “Có thể giải không?”

Tiểu Tuệ không lên tiếng.

Diệp Thiếu Dương nói: “Tiểu Tuệ, đây là sư phụ của Lãnh Ngọc, cũng chẳng khác nào nửa sư phụ của anh, nếu em có thể giải, mặc kệ có chuyện gì khó xử, anh cũng hy vọng em có thể ra tay, trừ em ra anh cũng không nghĩ tới còn có ai có thể hỗ trợ.”

Tiểu Tuệ cười lên, u oán nói: “Thiếu Dương ca, anh đây là nói cái gì thế, chỉ cần anh mở miệng, cho dù là muốn mạng của em, em cũng cho ngươi mà thôi, sao có thể giấu riêng, em vừa rồi là đang tính toán dược liệu cần để giải loại cổ này.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương rất cảm động, cười hắc hắc hai tiếng.

Hai người nói chuyện với nhau một lát, Tiểu Tuệ tỏ vẻ cần chuẩn bị một phen, sau đó lập tức xuất phát, dự tính một hai ngày sau có thể chạy tới Hạ Môn, hai người ước định đến lúc đó gặp, hàn huyên thêm một hồi, lúc này mới ngắt điện thoại.

Tạ Vũ Tình tò mò hỏi thăm từ đầu đến cuối của sự kiện, hướng Diệp Thiếu Dương cười nói: “Cậu nếu có thể chữa khỏi ác bệnh của lão gia tử, lão gia tử cao hứng, tám phần sẽ đem Lãnh Ngọc gả cho cậu, nếu ông ấy đến lúc đó không đề cập tới, cậu có thể chủ động đưa ra, tôi cảm giác hai người cũng gần tới rồi.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, không lên tiếng.

Tạ Vũ Tình bĩu môi nói: “Sao, có phải nói đến trong lòng cậu rồi hay không?”

Diệp Thiếu Dương nhìn cô, nói: “Chị thật sự muốn như vậy sao?”

Tạ Vũ Tình hai tay chống má, tựa vào trên bàn nhìn hắn, tựa cười mà không cười nói: “Tôi đã sớm nghĩ tới sẽ có một ngày này, tới sớm tới muộn đều là giống nhau, hơn nữa tôi định vị cho bản thân rất rõ ràng, an tâm cưới cô ấy là được, không cần phải để ý tới tôi.”

Diệp Thiếu Dương nghe xong, trong lòng rất cảm động.

Tạ Vũ Tình nói: “Nhưng Tĩnh Như muội tử có thể sẽ khóc nhè, để sau này tôi phải khuyên nhủ cô ấy, nhắm chừng cô ấy cũng có thể đủ nghĩ thông suốt.”

Diệp Thiếu Dương không biết nên nói gì mới tốt.

Ăn xong cơm trưa, Diệp Thiếu Dương tự mình về nhà, ở trên đường liền gọi điện thoại cho Nhuế Lãnh Ngọc, báo cáo tình huống này, Nhuế Lãnh Ngọc sau khi nghe xong cũng khá hưng phấn, giúp hắn đặt vé máy bay ngày hôm sau.

Diệp Thiếu Dương về nhà thu thập đồ đạc một phen, lúc chơi di động, thu được wechat của Diêu Mộng Khiết, hẹn hắn cùng đi ăn cơm.

Từ buổi tối ngày đó cùng nhau ăn cơm, sau khi thêm wechat, Diêu Mộng Khiết thường xuyên ở trên wechat nói chuyện phiếm với hắn, thật ra cũng không tán gẫu cái khác, vẫn là luôn hỏi truyền thống pháp thuật đạo gia vân vân, Diệp Thiếu Dương có tính lựa chọn nói cho cô một ít, cũng không quá để ở trong lòng.

Nhìn thấy cô ấy mời, Diệp Thiếu Dương theo bản năng nghĩ đến cô là thay Chu Tĩnh Như mời mình, nghĩ buổi tối cũng không có việc gì, đáp ứng.

Diêu Mộng Khiết một lát sau gửi đến địa chỉ khách sạn, Diệp Thiếu Dương thu dọn một phen, gọi xe qua, phát hiện là một tiệm lẩu Bắc Kinh lâu năm, ở trong phòng gặp được Diêu Mộng Khiết.