Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1948: Tấm Ảnh Cuối Cùng (1)




“Ô… Nhưng trùng cửu không phải cần ở nhà đón lễ sao?” Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới cái này.

“Các anh bên này bình thường là buổi tối hay là giữa trưa đón lễ?”

Diệp Thiếu Dương buông tay, “Anh cũng không phải người địa phương, anh nghĩ hẳn là buổi tối đi.”

Nhuế Lãnh Ngọc nghĩ nghĩ nói: “Vậy chúng ta ở giữa trưa đặt tiệc, mọi người khẳng định có thời gian. Nhưng có cái vấn đề… Anh muốn mời người nào?”

“Không phải những người này sao, anh cũng không có bạn bè gì khác.” Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen, mình thật ra có mấy người bạn học, lúc trước quan hệ cũng không tệ, cũng từng cùng nhau trải qua một số sự kiện linh dị, nhưng đã rất lâu không liên hệ, quan hệ cũng phai nhạt, vẫn là không cần mời nữa.

“Bằng hữu giới pháp thuật, muốn mời hay không?”

Diệp Thiếu Dương nhất thời trở nên có chút do dự, lẽ ra, mình là chưởng giáo Mao Sơn, như kết hôn loại đại sự này, tuy không quan hệ với tông môn, nhưng dựa theo lệ thường, là cần mời chưởng giáo một số tông môn vân vân đến uống rượu mừng, nhưng mình bình thường cũng không tiếp xúc với bọn họ, tùy tiện mời bọn họ đến, cảm giác có chút xấu hổ, hơn nữa thời gian cũng rất gấp gáp.

Hai người thương lượng, cuối cùng quyết định vẫn là trước tiên ở Thạch Thành làm một lần hôn lễ thế tục, chỉ mời bạn bè gần gũi, sau lại về Mao Sơn, làm một cái hôn lễ truyền thống, đến lúc đó lại

mở tiệc chiêu đãi các đại môn phái tới tham gia, đây mới là biện pháp thỏa đáng nhất. Diệp Thiếu Dương lập tức liên hệ với Mã Thừa, muốn đặt tiệc ở Kim Hoàng Cung, cái này xem như lợi dụng tài nguyên lớn nhất, lại nói Kim Hoàng Cung là khách sạn sa hoa nhất Thạch Thành, ở nơi đó bày tiệc rượu, Diệp Thiếu Dương cũng cảm giác rất có mặt mũi.

Diệp Thiếu Dương lại gọi điện thoại cho lão Quách, bảo hắn đến lúc đó chủ trì tất cả sự tình trên hôn lễ cho mình, bao gồm hậu cần.

“Được, đến lúc đó muốn mời đội kèn Xona (kèn đám ma) hay không?”

“Đội kèn Xona? Cần cái đó làm gì?”

“Khụ khụ, không cần không cần, ta tìm cho đệ nhạc đám cưới, để yên tâm đi.”

Ngắt điện thoại, Diệp Thiếu Dương nhớ tới câu nói kia của lão Quách lúc trước, đột nhiên hiểu có ý tứ gì, giận sôi lên: ở địa phương, chỉ có xử lý tang sự mới có tập tục thổi kèn Xona! Lão Quách này, nhất định là bình thường nhận việc tăng sự quá nhiều, thuận mồm nói ra! Thật sự là xui!

Sau đó Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc cùng nhau lại thương lượng đưa thiệp mời cho người nào, bạn bè Thạch Thành tự nhiên không cần phải nói, về phần nơi khác. Diệp Thiếu Dương cũng nghĩ đến vài cái tên, người đầu tiên chính là Ngô Gia Vĩ. Tuy sau khi từ La Bố Bạc trở về, chưa từng liên hệ với nhau thế nào cả, nhưng Diệp Thiếu Dương vẫn đem hắn coi là bạn tốt, hơn nữa hắn nói tới cũng là một thành viên Liên Minh Tróc Quỷ.

Sau khi điện thoại kết nối, hai người hàn huyên một hồi, Ngô Gia Vĩ tỏ vẻ mình đã trở lại Lao Sơn, gần đây đang thanh tu, nghe nói tin vui của Diệp Thiếu Dương, cũng sửng sốt một phen, tỏ vẻ nhất định sẽ đến, hơn nữa lập tức xuất phát.

Diệp Thiếu Dương bảo hắn tạm thời đừng nói cho sự trưởng Lao Sơn, cho tương lai mình về Mao Sơn làm bù tiệc cưới, lại dùng lễ nghi đạo môn đưa thiếp mời, Ngô Gia Vĩ đáp ứng.

Tiếp theo, Diệp Thiếu Dương còn muốn liên hệ Ngô Hiểu Tầm cùng Long Hổ sơn Long Dương chân nhân, mình

giới pháp thuật cũng chỉ mấy người bạn này quan hệ không tệ, đang lục lọi danh sách điện thoại, Nhuế Lãnh Ngọc vẫn luôn chơi di động bảo hắn theo mình ra ngoài một chuyến trước.

“Đi tiệm ảnh, ảnh của chúng ta có rồi.” Nhuế Lãnh Ngọc vui vẻ nói.

“Nhanh như vậy?” Diệp Thiếu Dương có chút giật mình.

“Em bảo bọn họ làm trước một cái, muốn xem hiệu quả thực thể, nếu có lỗi màu gì đó, có thể kịp thời điều chỉnh.” Nhuế Lãnh Ngọc nói, “Cả đời chỉ một lần này, em không muốn lưu lại tiếc nuối cái gì không hoàn mỹ.

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Thận trọng như vậy, chụp không tốt tương lai chụp lại một lần là được.”

“Vậy lần thứ hai anh tìm người khác đi chụp đi.”

Hai người lái xe tới tiệm ảnh, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy ảnh áo cưới của mình, bởi vì là ảnh mẫu, chỉ chế tác thành dạng tấm cỡ nhỏ, có thể nhét vào trong ví tiền loại đó.

Ảnh chụp là chụp ở bên hồ Huyền Vũ của Thạch Thành, lúc ấy thợ trang điểm rất sáng ý vì chế tạo hiệu quả lập thể tương phản, bảo Nhuế Lãnh Ngọc mặc áo cưới, Diệp Thiếu Dương lại mặc Hán phục trang trọng, nhưng nhìn qua lại không có một chút mất hài hòa nào, hai người sóng vai ngồi ở trên mặt cỏ bên hồ, cũng chưa bày ra tư thế gì đặc thù, chỉ nắm tay, trên mặt đều mang theo mỉm cười hạnh phúc.

Ảnh chụp thực thể rất tốt, Nhuế Lãnh Ngọc rất hài lòng, vì thế bảo tiệm ảnh tiếp tục chế tác ảnh chụp khác, Diệp Thiếu Dương đem ảnh cắm vào ví Ferragamo Nhuế Lãnh Ngọc mua cho hắn, kích cỡ vừa vặn.

Hai người lái xe, đi tiệm ăn vặt bên đường ăn chút, sau đó ở dưới ánh trời chiều chậm rãi lái xe về nhà.

Sau khi về nhà, Diệp Thiếu Dương nằm ở trên sô pha, đem ảnh chụp lấy ra, lăn qua lộn lại xem. Nhuế Lãnh Ngọc mắt thấy, cười nói: “Một tấm ảnh chụp, anh ra sức xem như vậy còn có thể xem ra trò gì hay sao?”

“Thật không ngờ mình sẽ có một ngày như vậy, không ngờ.”

Diệp Thiếu Dương đem ảnh chụp lật đến mặt trái.

Ảnh chụp là một mặt, mặt trái có hai hàng chữ nghệ thuật: ngư dược thử thì hải, hoa khai bỉ ngạn thiên (cá nhảy biển lúc này, hoa nở bờ đối diện).

Là Nhuế Lãnh Ngọc bảo in lên.

Hai câu thơ này, nhìn vẫn là rất hợp với cảnh, nhưng Diệp Thiếu Dương có chút không thích hai chữ “bỉ ngạn”, dễ dàng liên tưởng đến “bỉ ngạn hoa” của âm ty, cảm giác có một tia gở, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Nhuế Lãnh Ngọc từ cửa hàng rượu lấy ra rượu vang lúc trước mua, rót một ly, tới trên ban công, ghé vào trên ban công nhìn ánh chiều tà, đồng thời lười biếng uống rượu vang. Diệp Thiếu Dương đi tới, nói: “Em tốt nhất đừng bộ dạng này nha.”

“Làm sao vậy?” Nhuế Lãnh Ngọc rất tò mò.

“Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ ly rượu vang trong tay cô, “Người kia, Diêu Mộng Khiết lúc trước luôn ở trước mặt anh uống rượu vang… Ừm, em biết cô ấy uống là gì, từ sau đó, anh nhìn thấy rượu vang liền có chút bóng ma tâm lý.”

Nhuế Lãnh Ngọc cười một tiếng, hướng hắn nhường nhướng mày, “Em cũng là quỷ hút máu, có sợ không?”

“Không sợ, anh là pháp sư, chuyên môn đối phó quỷ hút máu.” Diệp Thiếu Dương đi đến đưa tay, hai tay ôm eo cô, cù cô.

Hai người náo loạn một hồi, Nhuế Lãnh Ngọc đem hai tay đặt lên trên vai hắn, nhìn đôi mắt hắn, nói: “Thiếu Dương, sau khi kết hôn anh có tính toán gì không?”

“Tính…”

“Kiếm tiền nuôi gia đình như thế nào?”

“Cái này…” Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, “Cái khác anh đều không biết, anh có thể theo sau Quách sự huynh xem phong thuỷ các thứ cho người ta, hình như cũng có thể kiếm không ít.”

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Anh là chưởng giáo Mao Sơn đó, bài vị linh tiên, có phải tài lớn dùng vào việc nhỏ hay không?”

“Không có, anh nghĩ rồi, chờ sau khi giúp Đạo Phong hoàn thành chuyện này, anh sẽ không làm chuyện quá mạo hiểm nữa, ở nhà nhiều hơn, bầu bạn với em.”

“Nhưng thiên kiếp buông xuống.”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Sao em cũng nói loại lời này, cái gì thiên kiếp, anh ngay cả cái bóng cũng chưa nhìn thấy, lại nói nhân gian không chỉ một pháp sư là anh.”

Nhuế Lãnh Ngọc ôm mặt hắn, nói: “Về sau nói sau, đem chuyện trước mắt này giải quyết trước.”