Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1976: Linh Cốt Chi Toái (1)




Ba người xuất hiện, lập tức bị Đạo Phong phát hiện, nhưng bản thân đang trong tử chiến với Lê Sơn Lão Mẫu, không thể phân tâm, vì thế hô lên một tiếng khẩu lệnh ngắn gọn.

Cách đó không xa, mấy người trong mười hai môn đồ đang chém giết lập tức phi thân lên, ý đồ ngăn trở ba người.

Tô Mạt ở không trung ra tay, mấy sóng linh lực như quả cầu lửa màu đỏ bắn ra, đem mấy người vây khốn ngắn ngủi, bóng người từ bên cạnh bọn họ nhanh chóng lướt qua.

Đột nhiên một đạo kiếm khí màu vỏ quất phát sau mà đến trước, hướng ba người phóng tới, sóng linh lực Tô Mạt bố trí hầu như bị đánh nát trong nháy mắt, kiếm khí tiếp tục đi tới tấn công, mắt thấy tựa như đâm trúng Tô Mạt, nam tử mặt vàng kia bên cạnh cô đột nhiên ngoặt lại, hai tay giống như đánh Thái Cực ở không trung hướng tới một phương hướng bắt đầu xoay gạt, khí tức màu lam phun trào ra giữa đôi tay, hình thành một vách ngăn, kiếm khí đánh vào bên trên, chấn động ra một sóng dao động phản chấn cường đại.

Ánh sáng đỏ rẽ ngoặt, một lần nữa trở lại trong tay Kiến Văn Đế, nam tử mặt vàng đó nhìn hắn một cái, trong ánh mắt mang theo một tia lạnh lùng, hai tay phân biệt xách theo Trương Vân cùng Tô Mạt, tiếp tục hướng dưới núi bay đi.

Kiến Văn Đế tay cầm Ngư Trường Kiếm, đứng ở cửa núi, nhìn bóng lưng nam tử mặt vàng, vẻ mặt rất ngưng trọng, ở sâu trong nội tâm lặp lại tự hỏi một vấn đề: thực lực nam nhân này gần như không dưới Đạo Phong, rốt cuộc là ai?

Ba người phi thân xuống bên trong thung lũng, hướng tới đám người Nhuế Lãnh Ngọc đánh đến.

Chung Quỳ đang toàn lực đẩy cột cờ, căn bản không rảnh bận tâm mấy người phía sau, nghe thấy động tĩnh, lập tức bảo đám người Tiêu Dật Vẫn đến ngăn cản.

Tiêu Dật Vân mang theo nhóm người Thiên Tử điện xông lên, che ở phía trước ba người, lớn tiếng quát: “Các ngươi là ai, ta là áp ti Thiên Tử điện, dám động thủ với ta sao!”

Nam tử mặt vàng nhìn Tiêu Dật Vân một cái, cái gì cũng chưa nói, động tác dưới chân không ngừng, khoát tay, một ngọn lửa màu đen từ lòng bàn tay phun ra, giống như một cây đao nhọn, trực tiếp đâm tới, Tiêu Dật Vân vội vàng đánh ra ba đạo quỷ phù, vừa tiếp xúc với ngọn lửa, chỉ chống đỡ không đến vài giây lập tức bị đánh nát, mấy kim giáp cùng ngân giáp quỷ võ sĩ phía sau lập tức vây lên, làm phép đem ngọn lửa ngăn trở.

Tiêu Dật Vân lúc này mới liên phục hồi tinh thần lại, mệnh lệnh mọi người bày trận, đem ba người vây lại, triển khai tiến công.

Nhuế Lãnh Ngọc và Đầu Bẹp tiếp tục giúp Chung Quỳ cùng nhau đẩy cột cờ, tuy hai người thực lực có hạn, nhưng vì cứu Diệp Thiếu Dương, cũng dâng ra toàn bộ lực lượng của mình.

Lão Quách ở loại địa phương này là hoàn toàn không có một chút tác dụng, đứng ở một bên, yên lặng quan sát chiến cuộc, trong lòng càng lúc càng cảm thấy chấn động:

Vốn nhìn thấy ba người này từ trên núi đi xuống, cũng không quá mức để ý, dù sao mình bên này nhiều người, kim giáp quỷ võ sĩ là thượng đẳng quỷ tướng, quỷ thủ bậc ba, mỗi một tin nha nhiều nhất cũng chỉ phân phối cho vài tên, càng không cần nói còn có mấy ngân giáp quỷ võ sĩ, Tiêu Dật Vân thân là áp ti Thiên Tử điện, ít nhất cũng là bài vị chuẩn Địa Tiên.

Đội hình này đã cực kỳ cường đại, mà đối diện chỉ có ba người, sau khi hai bên bắt đầu hỗn chiến, trong ba người đối phương thằng nhóc mặt trắng ( Trương Vân) trên cơ bản chỉ có năng lực tự bảo vệ mình, Tô Mạt không sai biệt lắm hình thành đội quân với Tiêu Dật Vân, nói cách khác, một mình nam tử mặt vàng kia ngăn cản toàn bộ kim giáp cùng ngân giáp quỷ võ sĩ tiến công, vẫn không rơi vào thế yêu!

Lão Quách cuối cùng đã hiểu, vì sao đối phương chỉ có ba người, vẫn dám khởi xướng tiến công. Thằng cha này… Rốt cuộc là ai?

Lão Quách cau mày đánh giá cao thấp hắn, trong đầu đột nhiên hiện ra một cái tên, trong lòng lộp bộp, thì ra… Là hắn!

“Lão đại, có người tới cứu chúng ta!” Chanh Tử nằm ở trong lòng Diệp Thiếu Dương, xuyên thấu qua lưới linh lực hướng ra phía ngoài nhìn lại, tuy không thấy rõ quá nhiều, nhưng có thể nhìn thấy một cây cờ lớn, đang chậm rãi hướng trận tâm tới gần, hầu như đã vươn đến trước mặt, chỉ còn lại có một tia khoảng cách cuối cùng.

“Tiểu thiên sư, người bên kia thêm sức lực, chỉ thiếu chút nữa!!”

Diệp Thiếu Dương rất muốn trả lời, nhưng hắn bây giờ, đã ngay cả miệng cũng không mở ra được. Trên đỉnh đầu treo một tấm lưới linh lực cường đại nhất kia đang chậm rãi co lại, hầu như sắp áp sức đến trên đỉnh đầu hắn.

Đây còn là kết quả hắn dốc hết toàn lực ngăn cản, hắn bây giờ, ngay cả toàn bộ lệ khí trong cơ thể không sai biệt lắm cũng đã dùng hết, thật sự là đèn cạn dầu, chỉ dựa vào một tia ý niệm bất khuất chống đỡ.

“Lão đại…” Chanh Tử nhìn gương mặt trắng bệch của hắn, cảm nhận được thân thể càng lúc càng run rẩy mãnh liệt, cô biết, tuy hy vọng được cứu vớt ngay tại trước mắt, nhưng Diệp Thiếu Dương không chống đỡ được đến lúc đó.

“Lão đại, em thật sự rất vô dụng.” Hai hàng nước mắt trong veo từ trên mặt Chanh Tử chảy xuống, dùng sức cắn cắn môi, vẻ mặt sau đó trở nên lạnh nhạt, từ trên đầu gối hắn chậm rãi bò dậy, hướng hắn cười cười, nói: “Cũng rất tốt, cuối cùng là có cơ hội làm chút chuyện cho anh rồi.”

Cái gì?

Chanh Tử biểu hiện khác thường, làm ý thức gần như hỗn độn của Diệp Thiếu Dương tỉnh táo lại chút, vừa đau khổ chống đỡ không cho lưới linh lực hạ xuống, vừa nhìn về phía Chanh Tử.

Cô đã sớm hao hết tu vi, ngay cả di động cũng khó khăn, cô còn có thể làm gì?

Chanh Tử đứng lên, hé miệng, một luồng linh khí màu đỏ từ trong miệng cô phun ra, hóa thành hình dạng một con cá chép, quẫy cái đuôi, nhảy đến trên đỉnh đầu.

Chanh Tử nắm hai tay, không ngừng biến hóa thủ ấn, nhắm mắt lại, trong miệng lẩm bẩm, đột nhiên mở mắt, con cá chép linh khí tạo thành kia quẫy đuôi một cái, hình dạng tản ra, hóa thành một tầng kết giới, ở đỉnh đầu hai người bao phủ xuống, nháy mắt chặn lưới linh lực rơi xuống, tuy kết giới lập tức lay động, nhưng nhìn qua ít nhất có thể chống đỡ một lát.

Diệp Thiếu Dương nhất thời cảm thấy áp lực thoải mái hơn rất nhiều, hai chân mềm nhũn, ngã ngồi ở trên mặt đất, hầu như thoát lực.

“Cái gì, đây là pháp thuật gì!” Trong lòng Diệp Thiếu Dương hiện lên dự cảm không rõ, giãy dụa bò dậy.

“Đừng qua đây, lão đại, nếu anh đụng vào em, phong ấn vỡ, em lập tức hồn phi phách tán.”

Chanh Tử yên lặng nhìn hắn, miệng vô dụng, đang dùng thần niệm nói chuyện với hắn.

“Có ý tứ gì, cái gì?” Diệp Thiếu Dương dùng khí lực lớn nhất ồn ào, nhưng hắn thoát lực hầu như không phát ra âm thanh,

“Lão đại, anh còn nhớ Ngư Huyền Cơ không?”

Ngư Huyền Cơ, Tuần Du ti chủ?

Một ít ký ức ngày xưa lại nổi lên trong lòng. Diệp Thiếu Dương không hiểu, ở thời điểm này, Chanh Tử vì sao nhắc tới cô ấy?

“Ngư Huyền Cơ trước khi vãng sinh Tu La đạo, đem một thân linh cốt hủy đi cho em… Chuyện này anh còn nhớ không, bởi vì em cùng cô ấy xem như đồng loại, sau đó tu vi của em không có tăng trưởng, là vì thần thức của em, cùng linh cốt của cô ấy còn chưa thể hoàn toàn dung hợp, em vẫn luôn tể luyện linh cốt, cuối cùng tế luyện không sai biệt lắm, đem nguyên thần của em dung nhập vào.”

Đem nguyên thần dung hợp với linh cốt của Ngư Huyền Cơ? Cái này quả thật là tu luyện chính đạo, chỉ có như vậy, mới có thể đem linh cốt biến thành của mình, mới có thể từng chút một phóng thích tu vị cùng ký ức chất chứa trong xương cá… Trong lòng Diệp Thiếu Dương lộp bộp một cái, đột nhiên nghĩ tới cái gì.