Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1994: Tuyệt Vọng Khai Đoan (1)




Ấn tượng của bọn họ đối với nhân gian pháp sư vẫn luôn là hai chữ nhỏ yếu, cho dù một lần trước Diệp Thiếu Dương ở trước mắt bao người chiến thắng Hoàng quan chủ, cũng bị cho rằng là dùng mưu kế may mắn thủ thắng.

Huống hồ Hoàng quan chủ chỉ là Chúng Các phải quan chủ một tòa trong bốn đỉnh núi, không phải cường giả quan trọng của Không Giới. Thậm chí ngay cả bọn họ đôi vợ chồng Lê Sơn đích truyền này cũng không bằng.

“Cho ngươi cơ hội đon đả độc đấu. Đừng nói chúng ta lấy nhiều bắt nạt ít.”

Đạo cô đâm tới một kiếm, trong miệng niệm một đạo chú ngữ, lưỡi kiếm trong lúc run lên bay ra vô số linh quang, tựa như vạn mũi tên cùng bắn, hướng Diệp Thiếu Dương bắn tới.

Phu quân cũng là sư huynh của cô ta thì rút kiếm đứng ở một bên xem, đối với thê tử có thể thủ thắng không lo lắng một chút nào.

“Nay đã khác xưa rồi.”

Diệp Thiếu Dương giờ kiếm mà lên, dùng kiếm quyết Thất Tinh Long Tuyền Kiếm đấu một lát, tìm một cơ hội, từ trong đai lưng lấy ra năm tấm ám kim thần phù, dán ở trên lưỡi kiếm. Trước khi tới hắn đã biết sẽ có một trận ác chiến, bởi vậy làm đủ bộ chuẩn bị, chỉ là ám kim thần phù đã vẽ mười mấy tấm đặt ở trên người.

“Thiên địa chấp pháp, thất tinh trường minh!” Diệp Thiếu Dương cắn chót lưỡi, phun một ngụm máu ở trên lưỡi kiếm, đem linh lực Thất Tinh Long Tuyền Kiếm kích phát đến mức tận cùng, sau đó dùng lực lượng cực hạn này trong nháy mắt kích hoạt năm tấm ám kim thần phù, trường kiếm

hướng tới đạo cô vung tới. Không có chiêu trò gì, cũng không có các ám chiếu kỳ tự diệu tưởng bình thường, bởi vì không đủ thời gian, Diệp Thiếu Dương giờ khắc này hóa thân thành Đạo Phong, bật tank lên.

Năm đạo ám kim thần phù trong nháy mắt phóng ra linh lực dao động khủng bố, nháy mắt hóa giải kiếm trận đạo có bố trí, vẻ mặt đạo cô dại ra, muốn né tránh đã không kịp, mắt thấy sắp sửa bị linh lực dao động đánh trúng, phu quân của cô ta đột nhiên ra tay, từ một bên hướng Diệp Thiếu Dương đâm ra một kiếm, muốn ép hắn thu chiêu.

Diệp Thiếu Dương căn bản không nhìn hắn. Ở thời điểm quyết định dùng ra thủ đoạn mạnh nhất, một đòn chế địch, hắn đã chú ý tới bên cạnh còn có một uy hiếp tiềm tàng. Nhưng không có cách nào, khi mình hết sức chăm chú khống chế thần phù, căn bản không có khả năng có dư sức ứng phó công kích đến từ phương hướng khác nữa, nếu không dùng thủ đoạn thường quy lấy một địch hai, Diệp Thiếu Dương rất rõ, mình tuyệt đối không phải đối thủ của đôi vợ chồng trước mặt này.

Cho nên, mình chỉ có thể liều mạng tiếp một đòn này, bị thương là khẳng định, chỉ hy vọng đừng bị đánh chết.

Nhưng một màn này chưa xảy ra. Một kiếm từ chéo bên cạnh bay tới, đẩy ra kiếm trong tay đạo sĩ, tuy dư thế không giảm, nhưng coi như tranh thủ cho Diệp Thiếu Dương được một chút thời gian.

Oanh…

Năm đạo linh lực ám kim thần phù trong nháy mắt nổ nát kết giới đạo cô trong tình thế cấp bách bố trí lên, đánh thật mạnh vào trên thân cô ta, cả người bay ngược ra ngoài, nện trên mặt đất, bắt đầu học cả đống máu, giãy dụa vừa ngồi dậy, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm của Diệp Thiếu Dương đã đặt ở chỗ mi tâm của cô ta, chỉ cần nhẹ nhàng đưa lên, đâm vào đầu cô ta, lập tức có thể khiến cô ta nguyên thần câu diệt.

Đạo cô không dám có lấy một cử động nhỏ, trong mắt lóe ra phẫn nộ cùng không cam lòng, càng nhiều vẫn là cảm thấy xấu hổ, mình, thế mà lại thua một nhân gian pháp sư.mình nhất chướng mắt

Bị người mình coi thường đánh bại. Loại cảm giác này, là khiến người ta khó có thể tiếp nhận nhất.

Diệp Thiếu Dương lại không để ý cô ta đang nghĩ cái gì, nghe thấy phía sau có tiếng đánh nhau, quay đầu nhìn lại, thế mà lại là Tứ Bảo cùng Ngô Gia Vĩ, hai người vây quanh đạo sĩ kia đang đánh. Không cần phải nói, vừa rồi một kiếm ngang trời bay tới cứu mình đó là Ngô Gia Vĩ dùng ra.

“Đừng đánh nữa.” Diệp Thiếu Dương kêu một tiếng, ba người cùng nhau quay đầu, Tứ Bảo và Ngô Gia Vì lập tức hiểu, lui đến một bên.

Đạo sĩ kia nhìn thấy Diệp Thiếu Dương dùng kiếm chỉ vào nương tử mình, nhất thời hoảng hốt, muốn mở miệng quát lớn, lại cảm thấy không cần thiết, hơn nữa Diệp Thiếu Dương tựa như cũng không có ý đồ động thủ giết người, vì thế bắt buộc bản thân bình tĩnh, hỏi: “Muốn thế nào?”

“Nhân gian pháp sư.”

Diệp Thiếu Dương cười cười, thu hồi kiếm, đi về phía trong thung lũng.

Tứ Bảo và Ngô Gia Vĩ sửng sốt một phen, nhìn nhìn đạo sĩ kia, lập tức đuổi theo Diệp Thiếu Dương.

Đạo sĩ đó lao tới bên cạnh nương tử, kiểm tra một phen, bị thương là rất nặng, nhưng nguyên thần và thân thể đều không có thương tổn quá lớn, trở về có thể dưỡng khỏi, trái tim lúc này mới hoàn toàn buông xuống, vẻ mặt phức tạp nhìn bóng lưng Diệp Thiếu Dương, thở dài.

Tuy hắn còn có tâm tư chiến một trận với Diệp Thiếu Dương, nhưng cái đó cũng chỉ có chờ về sau. Diệp Thiếu Dưong thời khắc cuối cùng thu kiếm, ý tứ rất rõ: tha cho thế tử ngươi không chết, đừng dây dưa nữa.

Sở dĩ chưa nói rõ, là cho hắn một bậc thang để xuống, cũng tin tưởng hắn là một quân tử.

“Diệp Thiếu Dương!”

Diệp Thiếu Dương đứng lại, quay đầu nhìn hắn.

“Ngươi nhớ kỹ, ta tên Trần Lưu Vương. Tương lai ta cùng với người vẫn có một trận chiến!”

Diệp Thiếu Dương cười cười, “Phụng bồi.”

Trần Lưu Vương ôm lấy nương tử, phi thân đi hướng Lê Sơn.

“Các cậu sao lại đến đây?” Diệp Thiếu Dương hỏi Tứ Bảo và Ngô Gia Vĩ.

“Đến giúp cậu. Đến cũng đến rồi, không có gì để nói.” Ngô Gia Vĩ nói.

Tứ Bảo đánh Diệp Thiếu Dưong một quyền, “Đã nói cậu đừng làm màu, nhìn xem, bọn tôi không đến, cậu thiếu chút nữa đã treo.”

Diệp Thiếu Dương không để ý đến hắn, giữa hắn cùng Tứ Bảo, cùng chung hoạn nạn nhiều lần như vậy, thật sự không có gì để nói.

Nhìn Ngô Gia Vĩ, nhếch miệng cười, nếu nói lần trước Tây Vực sự kiện đó, khiến hắn tiếp nhận Ngô Gia Vĩ trở thành thành viên Liên Minh Tróc Quỷ, như vậy ngay tại giờ khắc này, bọn họ cũng đã thành huynh đệ thật sự.

“Theo ta giết địch!”

Diệp Thiếu Dương nói xong, phi thân lên, hướng chỗ sâu trong thung lũng lao đi, dọc theo đường đi gặp được không ít từng đối chém giết, đều có đối thủ của mình, cũng đều không quản bọn họ. Chỉ có một người trong mười hai môn đồ bị một tên bộ dáng như là Ngưu Ma Vương giết chết, người này trên đầu mọc sừng, thân hình như trâu, nhưng trên người mặc đạo bào, đã muốn xé ra.

Nhìn qua là biết yêu quái tu đạo, ở trong lúc đánh nhau hiện ra bản tôn, mười hai môn đồ môn hạ Đạo Phong tu vi ai cũng cực sâu, là từ trong mười vạn đại quân Phong Chi Cốc chọn ra cường giả, bằng không cũng không có khả năng chống đỡ được các tông sư kia tấn công vô cùng điên cuồng.

Ngưu yêu gì đó có thể giết chết một môn đồ, tu vị tự nhiên không cần phải nói. Gã này cũng bị đánh ra chân hỏa, sau khi giết môn đồ Phong Chi Cốc, lập tức lao tới ba người bọn Diệp Thiếu Dương, bổ nhào vào.

Ba người bọn Diệp Thiếu Dương liên thủ, mất một phen khí lực thật lớn, cuối cùng đem hắn đánh bị thương, dù sao tạm thời cũng mất đi sức hành động, vì thế chưa giết hắn, bỏ lại hắn tiếp tục hướng chỗ sâu trong thung lũng đi đến.

Bắc Đẩu Thất Tinh Trận sớm đã tịch diệt, chiến trường đã chuyển dời đến nội địa thung lũng, dù sao nơi này không gian càng thêm rộng lớn, nhưng trung tâm chiến trường, chỉ là vài người mà thôi:

Ở chỗ cao nhất của tòa tháp sắt, có mấy bóng người đứng, Diệp Thiếu Dương nhìn lướt qua, là Dương Cung Tử và Kiến Văn Đế, đang vây công Lý Hạo Nhiên, hai bên đánh cực kỳ kịch liệt, Diệp Thiếu Dương nhìn một hồi, ba người bất phân thắng bại, trong lòng không khỏi cảm thấy chấn động. Thực lực Dương Cung Tử không cần phải nói, cho dù là Kiến Văn Đế, thực lực cũng ở trên mình, hai cường giả loại cấp bậc này vây công một mình Lý Hạo Nhiên, thế mà cũng chỉ ngang tay…