Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2169: Pho Tượng Thần Bí (2)




Diệp Thiếu Dương nói: “Sao lại nói như vậy?

“Đạo lý rất đơn giản, nếu ngôi mộ này là Nguyễn triệu trở về trước, vậy tự nhiên không có quan hệ với Triệu Đích, nếu là mộ Minh triều hoặc là Đại Thanh, vậy cũng không có khả năng… Chỉ có ở thời kì Nguyên triều, Triệu gia coi như là tiền triệu chính thống, các bề tôi sót lại kia của Nam Tống mới sẽ nghĩ đến phục quốc, đến Đại Minh, người Mông Cổ đã bị người Hán đuổi đi, còn cần huyết mạch hoàng thất Tổng triều có ích lợi gì?”

Tống Hiểu Vũ cũng đốt một ngọn đèn, soi cái lỗ thủng kia nói: “Cái hang này là ở đâu ra?”

Diệu Tầm nhìn quanh bốn phía cái hang, nói, “Tôi hoài nghi cái hang này bên ngoài, là thân núi biến hóa sinh ra, sau đó có thể có thứ kiểu như chuột hoặc xuyên sơn giáp, cảm giác được bên trong mát mẻ, ở nơi này đào thành hang, đem mộ đạo đục thủng…”

Mao Tiểu Phương vừa nghe, nhịn không được xen vào nói: “Xuyên son giáp có thể đào ra một cái hang lớn như vậy?”

Diệu Tâm lườm hắn nói: “Nghe tôi nói xong đã, dưới cổ mộ, âm dương nhị khí ngăn cản, chỉ cần không tiếp xúc dương khí, cho dù là có tà vật, cũng đang ngủ say, sẽ không kinh chập mà biến. Nhưng nơi này có cái hang, tuy âm khí tiết ra ngoài, nhưng dương khí cũng sẽ tiến vào, tà vật loại cương thi bên trong, cảm nhận được dương khí co lại, sau khi thức tỉnh, sẽ một mực tìm kiếm ngọn nguồn, rất có thể là sau khi tìm tới nơi này, muốn hấp thụ nhiều dương khí hơn nữa, cho nên đem hang này bới lớn hơn nữa.”

Tuy là đoán, nhưng vài người ở đây đều cảm thấy phân tích này hợp tình hợp lý.

Diệu Tâm từ trong tay Lô Hiểu Thanh cầm lấy đèn hoa sen ba màu, ngồi xổm bên cạnh lỗ nhỏ trên mộ đạo kia, từ trong túi lấy ra bút lông, chấm thuốc bột nào đó, ở trên gạch một phía dưới cùng của cái hang bôi vẽ vài cái, gạch mộ ban đầu màu xám xanh, ở dưới ánh lửa chiếu rọi lập tức nổi lên

một tầng màu đen, sau đó tản ra. “Đây là thi khí, không sai, không lâu trước đây, khẳng định có cương thi từng từ nơi này bò ra.”

Diệp Thiếu Dương và Mao Tiểu Phương nhìn nhau một cái, đều âm thầm hít vào một hơi. Tuy nói lấy thân phận bọn họ, đối với cương thi các thứ không có gì sợ, nhưng nơi này dù sao cũng là cổ mộ, là địa bàn của cương thi, ai biết phía dưới có bao nhiêu cương thi? Là cương thi cấp bậc gì? Bởi vậy hiện tại tìm được chứng cứ phía dưới xác định có cương thi, hai người vẫn có chút khẩn trương.

“Tốt, có cương thi là tốt rồi!” Trần Hiểu Vũ xoa tay, “Mấy người chúng ta hôm nay phải đại khai sát giới, chỉ sợ cương thi quá ít.”

“Yên tâm, mặc kệ có bao nhiêu cương thi, ta tặng hết cho ngươi tới đối phó.” Diệp Thiếu Dương nói, thầm nghĩ, chỉ mong đến lúc đó người còn có thể bảo trì loại hăng hái không sợ chết này.

Diệu Tâm không để mọi người đi vào trước, mà là lấy ra một tờ giấy hoàng phiếu, gấp thành hình dạng hạc giấy, sau khi dùng bút chu sa vẽ rồng điểm mắt, buông tay, hướng hạc giấy thổi khí, niệm: “Địa hình vô quả, âm dương minh chứng, gặp dương thì chìm, gặp âm thì về, đi đi.”

Hạc giấy vỗ cánh một phát, theo cửa hang bay vào.

Diệp Thiếu Dương biết động cơ một chiêu làm phép này của cô, đưa tay thử chút ở cửa hàng, nói: “Hang trống lấy đâu ra gió, nơi này có gió, vậy đã nói lên phía dưới là có dưỡng khí, hẳn là không có vấn đề.”

Sau khi nói xong, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn, phát hiện mấy người đều đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, đang không biết sao lại thể Diệu Tâm nói: “Anh vừa nói cái gì, dương khí? Nơi này sao có thể có dương khí?”

“Ặc.” Diệp Thiếu Dương cuối cùng biết chuyện là thế nào, vỗ vỗ ót, nói: “Tôi nói không phải dương khí, là… Dưỡng khí. Người ta là vì hấp thu dưỡng khí trong không khí, mới có thể tồn tại.”

Thời đại này, khoa học hiện đại còn chưa thông dụng, ít nhất ở Hoa Hạ, còn chưa có khái niệm “dưỡng khí”, Diệp Thiếu Dương đành phải phổ cập cho bọn họ một lần.

Ngô Đồng nói: “Anh đây là từ đầu nghe được? Tôi sao mà chưa từng nghe nói.”

“Cái này..” Diệp Thiếu Dương không biết giải thích như thế nào.

“Là tự hắn bịa ra, cố ra vẻ lời nói kinh người.” Trần Hiểu Vũ không mất thời cơ hướng Diệp Thiếu Dương châm chọc nói.

Diệp Thiếu Dương giải thích không rõ được, dứt khoát không giải thích nữa. Trần Hiểu Vũ còn cho rằng hắn là bị mình ép hỏi không còn gì để nói, càng thêm đắc ý, châm chọc Diệp Thiếu Dương vài câu.

Đợi một nén nhang thời gian, con hạc giấy bị Diệu Tâm làm phép điều khiển kia lại từ trong hang bay ra, nhưng vỗ cánh vài cái, lập tức héo rút, cả người biến thành màu đen, biến thành một đống giấy khô…

Diệu Tâm chấn động, nói: “Phía dưới có âm sào, hơn nữa âm khí cực nặng, không phải dấu hiệu tốt.”

Trần Hiểu Vũ không cho là đúng, nói: “Sợ cái gì, binh đến tướng chặn, cho dù là có thể vương ở trong, dựa vào mấy người chúng ta cũng không có gì phải sợ.”

Diệu Tầm nhìn chằm chằm hài cốt hạc giấy hóa thành một đám giấy nát nói: “Lời tuy như thế, vẫn cẩn thận là đầu, mấy người nhớ lấy, đi theo phía sau tôi. Thiếu Dương Tử, anh tới cầm đèn đi.”

Diệp Thiếu Dương biết trong tiềm thức cô ấy cảm thấy mình vô dụng nhất, cho nên để mình làm việc này, cười cười, từ tay Lô Hiểu Thanh tiếp nhận đèn hoa sen ba màu. Mao Tiểu Phương nhìn đèn, trêu Diệp Thiếu Dương một câu: “Thiếu Dương Tử, lúc này nếu có đèn pin (thủ điện) cậu nói, khẳng định hữu dụng hơn so với đèn này nhỉ.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Điều đó đương nhiên”

“Cái gì điện? Pháp khí sao?” Diệu Tâm hỏi.

“Khụ khụ, không đúng không đúng, chúng ta tiếp tục.” Diệp Thiếu Dương ho khan hai tiếng, dùng đèn hoa sen ba màu chiếu sáng lên cho cô.

Diệu Tâm lấy ra ba nén hương, sau khi điểm hỏa, bảo Diệp Thiếu Dương nắm bắt, nói cho hắn thời khắc chú ý, nếu hương tắt, nhất định phải nói cho cô, sau đó đoàn người phải lập tức rời khỏi.

Diệp Thiếu Dương lập tức biết nguyên nhân làm như vậy, không quan hệ với thần quái, thật ra là nguyên lý khoa học đơn giản nhất: cái gọi là người thắp nến, quỷ thổi đèn, ở thời điểm xuống mộ, trộm mộ tặc đều phải đốt một ngọn nến đặt ở trong huyết, một khi ngọn nến tắt, coi là quỷ hồn quấy phá, phải lập tức rút đi.

Thật ra ngọn nến tắt, chỉ là vì trong cổ mộ thiếu dưỡng khí… Nhưng đó là thực đến chỗ sâu trong mộ huyệt, lúc không cần đi lại, mới thuận tiện dùng ngọn nến để kiểm tra đo lường dưỡng khí, ở trong mộ đạo tiến lên, bình thường đều là càng lúc càng sâu, rất có thể đi tới đi tới sẽ không còn dưỡng khí, nhưng cầm ngọn nến không tiện đi lại, cho nên dùng hương, hương khói nếu tắt, tự nhiên cũng là bởi vì thiếu oxy. Người trong quá khứ tuy không biết nguyên lý cháy của lửa, nhưng ở trong thực tiễn cũng tổng kết ra nguyên tắc như vậy.

Về phần đèn hoa sen ba màu, bởi vì dùng không phải dầu thắp, cho dù không có không khí, nơi này nếu có âm khí, vẫn có thể thiếu đốt, cho nên không có tác dụng kiểm tra đo lường.

Diệu Tâm lấy ra một cái la bàn, xoay vài cái, là người đầu tiên theo huyết động bò vào, sau đó Diệp Thiếu Dương đuổi theo, dùng đèn hoa sen ba màu soi qua, là một mộ đạo thật dài, xây thật sự chỉnh tề, hai bên đều là liếc một cái không nhìn thấy điểm cuối.

Sau khi nhóm người đi vào, đoàn người bắt đầu nghiên cứu đi bên nào. Diệu Tâm đề nghị đi hướng gió thổi đến, gió chỉ có thể từ chỗ thấp thổi hướng chỗ cao, phía dưới, tự nhiên chính là chỗ sâu trong mộ huyệt.