Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 135: (¯`•._) Đàm Giảo (17.11)






Tôi đột nhiên hiểu ra anh đang bị đau. Trong hòm cũng không có bất cứ thuốc giảm đau nào, anh hoàn toàn phải chịu đựng vết thương đau nhức. Cho nên mới tỉnh lại vì đau từ trong cơn mê, lúc này ngồi dậy cũng vô cùng khó khăn.

Tôi không biết tâm trạng hiện tại của mình như thế nào. Cho tới nay khi trải qua hoàn cảnh khó khăn đều là anh bảo vệ cho tôi đi rồi lại trở về. Kể cả vừa rồi khi tôi hoang mang lo sợ canh giữ trong căn phòng nhỏ này, khi anh tỉnh lại, cả người tôi dường như cũng sống lại theo anh, không còn sợ hãi, không còn uất ức nữa.

Bây giờ anh đang sửa điện thoại vệ tinh, đây có lẽ là cơ hội duy nhất của chúng tôi, nhưng nhìn thấy trên trán anh lấm tấm mồ hôi, nhìn đôi tay run run của anh, nhìn thấy anh bị đau như vậy mà không nói gì với tôi... dường như tất cả là hiển nhiên. Tôi đột nhiên nhận ra thực ra anh cũng chỉ là người đàn ông bình thường. Anh cũng sẽ biết đau đớn, yếu đuối, sợ hãi, tổn thương giống như cô gái bình thường là tôi. Hai chúng tôi chưa bao giờ là đại anh hùng, thiên tài gì đó, chúng tôi đang luân hồi trong vòng xoáy vận mệnh, chúng tôi đang phải cố gắng hơn so với người bình thường, nhưng vẫn chỉ là người bình thường. Cho dù nhìn anh cứng cỏi như một toà thành cô độc cho tôi dựa vào.

Tôi cũng đột nhiên hiểu ra tại sao anh không chịu chấp nhận tôi.

Bởi vì anh cũng sẽ do dự lùi bước, nhưng đó không phải là yếu đuối mà là sự dịu dàng còn sót lại trong trái tim đã bị bóp nát.


Anh như vậy, sao tôi cam lòng để anh chịu khổ chứ?

Tôi không có thứ gì khác, đành cầm lấy băng gạc khẽ lau mồ hôi trên trán cho anh. Động tác của anh hơi dừng lại sau đó tiếp tục. Tôi mở chai nước ra, không uống ngụm nào, giữ lại cho anh, đưa nước đến bên môi, anh lại nói: "Tôi không khát, em uống đi."

Anh đổ mồ hôi đầy người lại bị thương như vậy, sao lại không khát chứ?

"Uống một chút đi." Tôi dịu dàng khích lệ.

"Thật sự không cần đâu." Anh thản nhiên nói.

Tôi im lặng một lúc: "Chẳng lẽ anh muốn em dùng cách vừa rồi cho anh uống?"

Đầu óc tôi có lẽ thực sự hỏng rồi hoặc là quá mệt mỏi căng thẳng, vậy mà lại thốt ra được những lời tổng tài bá đạo như vậy.

Ô Ngộ liếc tôi, ánh mắt kia khó mà có thể miêu tả, sau đó nhận lấy chai nước, tu hết nửa non, đưa cho tôi. Mặt tôi hơi nóng lên, nhận lấy uống mấy ngụm.

Tôi lại ra lỗ thông gió xem tình hình dưới nhà.

Hình ảnh dưới đó khiến người ta hơi xấu hổ.

Phùng Yên, Tô Hoàn và giáo sư Trần đang ở chung một chỗ.


Tầng hai còn có một phòng khách nhỏ, từ góc độ của tôi có thể nhìn thấy hơn nửa, Tô Hoàn ôm trọn eo Phùng Yên tựa trên ghế salon, còn giáo sư Trần sau khi bị người mang tới đứng yên, hai tay vẫn bị trói sau lưng, chỉ là vẻ mặt vô cùng giận dữ.

Tô Hoàn nói: "Tao hỏi mày lại một lần nữa đồ ở đâu. Nhà chúng mày còn muốn sống không?"

Sắc mặt giáo sư Trần trắng bệch: "Tôi không biết." Vừa dứt lời, tên côn đồ bên cạnh đã đấm ông. Giáo sư Trần vô cùng thê thảm, đau đớn ngã xuống đất. Tên côn đồ còn muốn đánh tiếp, Phùng Yên đột nhiên lên tiếng: "Nửa đời người ông ta đều được nuông chiều từ bé, theo như tôi đọc được trên mạng thì gọi là con trai bảo bối của mẹ. Ông ta chưa bao giờ quan tâm chuyện trong nhà này, sao biết được đồ giấu ở đâu. Nếu biết thì đã khai từ lúc bị đánh rồi.”

Trên mặt Tô Hoàn cũng không nhìn ra được buồn vui, chỉ hôn Phùng Yên một cái nói: "Ừ."

Giáo sư Trần ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Phùng Yên, nhưng bà như thể không thấy, ánh mắt lộ ra sự trống rỗng.

"Tiện nhân." Giáo sư Trần mắng, "Bà là đồ đê tiện, những năm này tôi có lỗi với bà ở đâu chứ mà bà hại cả nhà tôi như vậy? Mẹ tôi nói không sai, bà quả nhiên là yêu tinh hại người..."

Khoé miệng Phùng Yên thoáng cười: "Đúng vậy, đời này ông đều không có lỗi với tôi. Bọn họ là tôi dẫn đến, tôi nội ứng ngoại hợp với bọn họ chính là muốn hại cả nhà ông không được sống yên ổn."

Giáo sư Trần lại bị mang đi nhốt vào phòng. Tô Hoàn dường như rất hài lòng với những lời vừa rồi của Phùng Yên, hai người lại tư tình trên ghế salon một lúc. Tôi nghĩ Tô Hoàn này đồ chưa đến tay mà đă đắc ý quên hình (*) rồi.

(*) vì đắc ý mà quên đí dáng vẻ vốn có của mình.

"Mang cô em gái ra đây hỏi." Tô Hoàn lại ra lệnh cho đồng bọn.


"Trần Bảo Châu?" Phùng Yên cười nói, "Chỉ sợ anh không hỏi được gì từ cô ta đâu. Địa vị trong nhà của cô ta chỉ cao hơn em một chút thôi. Bà ta đã sớm không thích đứa con gái này, sao mà nói cho cô ta biết đồ giấu ở đâu chứ?"

Tô Hoàn lại nói: "Cũng chưa chắc, dù sao cũng là con ruột, lại là người thành thật, không ép làm sao biết được."

Phùng Yên đứng lên nói: "Em về phòng trước."

Tô Hoàn cũng không ngăn lại, chỉ nắm tay bà mãnh liệt hôn một cái. Phùng Yên cúi đầu nhìn qua gã, nói: "Anh còn chưa thả con gái em sao? Nó không biết gì hết đâu."

Tô Hoàn tựa vào ghế, lười biếng nói: "Yên tâm, nó là con gái em, anh sẽ không để cho nó xảy ra chuyện gì. Nhưng bà già và chồng em coi trọng nó, con bé còn có chỗ hữu dụng."

Trong ánh mắt Phùng Yên hơi loé lên, cuối cùng chỉ gật đầu, bà đi ra đến cửa lại quay lại nói: "Em hỏi anh câu cuối cùng, trong nhà này là ai thông đồng đưa các anh vào?"

Tô Hoàn cầm điếu thuốc, phả ra mảng khói lớn: "Em nghĩ xem còn ai không vừa mắt với cái nhà này?"