Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 165: (¯`•._) Đàm Giảo (21.3)






Tôi lập tức sững sờ, trong đầu lập tức phản xạ có điều kiện, nghĩ đến những đoạn ngắn miêu tả trong sách không thể giải thích nổi. Thực ra cũng chỉ là những miêu tả linh tinh, hơn nữa cũng không dài mấy, nhưng miêu tả anh anh em em lại còn đọc cho một người đàn ông nghe đúng là kì lạ.

"Không muốn." Tôi nói, "Trước kia không phải anh từng phá sách của em, bảo là rác rưởi sao?"

Anh nói: "Khi đó anh quá ngốc nghếch. Anh nên nhặt sách giấu kĩ."

Tôi mỉm cười, nhìn đôi mắt dịu dàng của anh, nghĩ thầm đọc cũng chả có vấn đề gì, lại cầm điện thoại, tìm một cuốn tiểu thuyết của tôi, hắng giọng đọc:

"Bầu trời tối đen, bóng cây dưới đèn đường khẽ lay động. Con đường không người, cũng không có xe tải chạy qua..."


Giữa lúc đó có y tá đến đổi thuốc nhìn chúng tôi yên tĩnh làm xong rồi rời đi, còn khẽ khàng đóng cửa phòng lại. Ô Ngộ hình như nghe rất chăm chú, khi nghe thấy đoạn đặc sắc tôi viết về nam nữ chính, anh còn mỉm cười. Nghe thấy nhân vật nam nữ chính bị người khác hãm hại trên con đường sự nghiệp, sắc mặt cũng sẽ thay đổi một chút.

Đọc khoảng một tiếng, tôi bỏ di động xuống: "Cổ họng cũng khàn rồi, nghỉ ngơi một lát." Tôi uống nước lại rót cho anh một cốc.

Hai bọn tôi yên tĩnh uống nước một lát, anh nói: "Anh thừa nhận trước kia đã hiểu lầm em, cũng hiểu lầm cả Ô Diệu, cảm thấy con bé đọc những thứ này chả bổ ích chút nào. Thực ra bây giờ nghe cũng thấy khá thú vị, có một ít nội dung còn khiến anh xúc động. Khi đó em nói đúng, dụng tâm làm gì đó, nhất định có thể khiến người ta cảm động sâu sắc."

Trong lòng tôi cũng thoải mái hơn. Dù sao anh cũng là học bá, khảng định sách của tôi khiến tôi cảm thấy mình cao lên mấy phân, nhưng tôi chỉ liếc anh nói: "Bây giờ em là bạn gái anh, đương nhiên anh phải nói như vậy rồi.”

Anh nhìn tôi không nói lời nào.

Một lát sau, tôi không nhịn được cười, trong mắt anh cũng hiện lên sự vui vẻ. Chưa bao giờ tôi thấy anh cười nhiều lần như vậy trong ngày, hơn nữa còn là nụ cười vui vẻ. Không đúng mới chỉ có nửa ngày thôi.

Anh thấp giọng: “Giảo Giảo, qua đây. Đọc tiếp cho anh nghe đi.” Trong sự vui vẻ còn ẩn chứa điều gì đó. Vì thế tôi cảm giác được anh lại muốn hôn tôi rồi. Thực ra tôi cũng rất muốn hôn anh, cảm giác nhiệt liệt mà lưu luyến này giống như thuốc phiện sẽ khiến người ta nghiện. Có phải những đôi mới yêu nhau đều sẽ như vậy, dù hôn nhau thân mật như thế nào cũng như thể chưa đủ? Thời gian ở bên nhau cũng không đủ?

Thế nhưng tôi sờ lên đôi môi đã hơi sưng của mình, quyết định từ chối.

“Em không qua.” Tôi nói.

Anh không nói gì nữa, nhưng khi tôi nhìn bàn tay dài trên giường còn có vết chai cộng thêm nhiều vết thương nhỏ thì cảm thấy tim đập rộn lên. Chính là đôi tay đó ôm tôi vào trong ngực. Tôi sợ anh không cần nói gì, chỉ cần nhìn chằm chằm tôi một lát là tôi sẽ không thể chống lại yêu thương nhung nhớ. Vì thế tôi nhìn đi nơi khác, đổi chủ đề: “Này, anh kể chuyện trước kia ở trường đi. Trường học trâu bò của anh có phải áp lực học tập rất lớn không?”

Anh đáp: “Không lớn, nhưng anh phải cố gắng hơn rất nhiều so với người khác.”


“Rất vất vả sao?”

“Ừ.”

Tôi liếc anh: “Vậy có phải có rất nhiều cô gái theo đuổi anh không?”

Anh cười: “Đàm Giảo, trường anh là ngành kỹ thuật, sinh viên nữ hiếm lắm.”

“Rốt cuộc có hay không?”

“Có một ít, có mấy người là ở trường bên cạnh.”

Tôi chống cằm nhìn anh: “Vậy tại sao anh không chấp nhận bọn họ? Hay vẫn là... từng nhận rồi?”

Anh đáp: “Đương nhiên là anh không chấp nhận rồi.” Dừng một chút nói tiếp: “Thực ra cũng không nói rõ được, chỉ là có cảm giác cô gái anh đang chờ đợi không phải là những dạng đó.”

Tôi nhìn đôi mắt đen kịt của anh, tâm trạng dần mềm nhũn xuống: “À.”

Ai ngờ anh cũng chẳng phải là đèn dầu đã cạn, thực ra tôi cũng biết anh không phải, anh ngước mắt lên, giọng nói nhàn nhạt: “Em thì sao? Có lẽ có rất nhiều nam sinh theo đuổi em nhỉ?”

Tôi hơi xoắn xuýt, trường đại học gà rừng của chúng tôi nữ nhiều nam ít, dáng vẻ của tôi cũng thường thường. Thực ra cũng có mấy kẻ không đứng đắn, cũng hơi mất mặt. Nên nói khoác nhỉ, nhưng tôi lại không muốn anh hiểu lầm.


Cuối cùng tôi vẫn nói thật: “Chả có mấy đâu, đều không đến tay.”

Anh lại nói: “Anh không tin.” Tôi nhìn ánh mắt nghiêm túc của anh, điều này khiến tôi thoải mái. Tôi lại thản nhiên: “Tuỳ anh.”

“Mặc kệ có ai.” Anh thấp giọng, “Bọn họ đều không có cơ hội.”

Thực ra trong hai ngày này bác sĩ không cho Ô Ngộ xuống giường, nhưng anh vẫn cố chấp đi WC phải tự mình đi. Tôi vội vươn tay ra đỡ anh, nửa sức nặng trên cơ thể đều dồn trên người tôi, nhưng khi đến cửa WC, anh lập tức bỏ tôi ra, tự mình đi vào, đóng cửa lại.

Chờ anh đi ra trên mặt rõ ràng hơi ửng đỏ. Điều này khiến tôi hơi buồn cười, vừa dìu anh quay về giường vừa nói: “Anh xem chuyện riêng tư như vậy em cũng làm với anh rồi. Sau này anh là người của em rồi, đừng hòng phản kháng như trước.”

Tôi cũng là lanh mồm lanh miệng, Ô Ngộ liếc tôi rồi im lặng. Lúc dìu anh nằm xuống, đột nhiên anh nói bên tai tôi: “Đợi vết thương của anh khá hơn, em cũng đừng hòng phản kháng.”

Tôi: “...”