Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 195: (¯`•._) Ô Ngộ (24.3)






Bên ngoài nhà hàng có khu vườn nhỏ, lúc này trời đã tối đen, tôi và Thẩm Thời Nhạn đứng trong đó, anh chàng cảnh sát này ngay cả đứng cũng thẳng tắp, khoé miệng nhếch lên, im lặng không nói. Tôi nói: "Đừng lo, Tráng Ngư nói mạnh miệng nhưng mềm lòng lắm, cô ấy có tình với anh, nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ."

Thẩm Thời Nhạn yên lặng một lúc, hỏi: "Anh rất thân với Tráng Ngư sao?"

Tôi nói: "Không thân, nhưng vì Giảo Giảo nên cũng khá hiểu."

Thẩm Thời Nhạn vươn tay về phía tôi: "Cho tôi một điếu."


Tôi ném hộp thuốc lá cho anh ta: "Tôi cứ tưởng anh không hút thuốc."

Anh ta đáp: "Rất hiếm, thứ này không tốt."

Hai chúng tôi ngồi xuống ghế, yên lặng hút một lát, tôi nói: "Anh vẫn luôn muốn biết rốt cuộc tại sao chúng tôi có thể biết trước được kẻ kia phạm tội, trong lòng anh đang đoán chúng tôi là đồng phạm hay là có nỗi khổ tâm gì sao?"

Thẩm Thời Nhạn không đáp.

Tôi mỉm cười: "Thực ra nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì chúng tôi đến từ tương lai. Hiện tại đối với mọi người chuyện còn chưa xảy ra, đối với tôi là trí nhớ trong quá khứ, kể cả tên nạn nhân thứ tư là Diệp Tầm Y, tên nạn nhân thứ năm là Ô Diệu. Ngày bọn họ mất tích, khu vực mất tích, những điều này chúng tôi đều biết. Tôi giải thích như vậy, anh sẽ tin sao?"

Thẩm Thời Nhạn trợn trừng mắt nhìn tôi.

Qua một lúc, sắc mặt khó coi lắc đầu: "Tôi không tin."

Tôi nói: "Vậy đó, cho nên chúng tôi không có cách nào giải thích."


Thẩm Thời Nhạn hút thuốc, sắc mặt xanh lét, sau đó kiên quyết: "Tôi không có cách nào chấp nhận sự giải thích này, làm sao có người biết trước được tương lai..." Đột nhiên ngừng lại, "Hiểu Ngư tin sao?"

Tôi nói: "Lần nào cô ấy cũng tin tưởng Đàm Giảo."

"Lần nào?"

"Đúng vậy, lần nào cũng thế. Mỗi khi chúng tôi rời đi rồi gặp lại cô ấy."

Thẩm Thời Nhạn im lặng rất lâu mới lên tiếng: "Xin lỗi, tôi vẫn không có cách nào chấp nhận được."

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta: "Cho nên chúng tôi vẫn phải đến Cục cảnh sát với anh sao?"

Anh ta đáp: "Đúng vậy."

Tôi nói: "Thế này nhé. Tôi đưa ra cách xử lý như vậy. Thực ra chỉ cần bắt được gã kia, tất cả sẽ được phơi bày. Nhưng cảnh sát sẽ không tin chúng tôi để sớm bố trí phòng vệ, hơn nữa nếu bọn họ ra tay thì chắc chắn sẽ đánh rắn động cỏ, không còn hi vọng. Nếu như hiện tại tôi và Đàm Giảo đi vào Cục cảnh sát, sẽ hoàn toàn không kịp bắt gã. Ngày kia, anh đi bắt người với chúng tôi. Sau khi bắt được người, chúng tôi sẽ quay về Cục cảnh sát với anh, tuỳ ý tiếp nhận điều tra, chỉ cần có thể bắt được gã."

Thẩm Thời Nhạn không nói lời nào. Một lát sau, anh ta ném tàn thuốc vào thùng rác: "Được, một lời đã định. Nếu hai người không tuân thủ lời hứa chạy trốn, tôi nhất định sẽ tự tay bắt hai người về. Không quan tâm hai người có phải là bạn của Hiểu Ngư hay không."


Tôi cũng nói: "Được."

Thực ra đối với việc anh ta có thể bắt được chúng tôi hay không, sau đó chúng tôi có thể quay về Cục cảnh sát hay không đã không còn quan trọng. Bởi vì hai ngày sau khi vụ án xảy ra đã cách thời gian chúng tôi rời đi rất gần. Thẩm Thời Nhạn vẫn là người thành thật, anh ta không biết điều này.

Chúng tôi sóng vai đi vào trong nhà hàng, đột nhiên Thẩm Thời Nhạn hỏi: "Nếu hai người thực sự biết được tương lại, có thấy tôi và cô ấy..."

Tôi im lặng một lát, chỉ nói: "Đây cũng không phải là lần đầu tiên hai người gặp nhau."

Thẩm Thời Nhạn sửng sốt, không biết anh ta hiểu sao về những lời này của tôi, nhưng anh ta đột nhiên mỉm cười lẩm bẩm: "Khó trách tôi vừa nhìn thấy cô ấy đã cảm thấy..."